Chương 7: Huynh đệ thân thiết, tính giá gốc
“Sao ngươi lại tới nữa?”
“Ái chà, cục u trên đầu ngươi… không phải là vui quá nhào lộn nên té chứ?”
Hàn Lập vừa xuất hiện đã nổi giận đùng đùng, mở miệng chất vấn. Chẳng ngờ Lệ Phi Vũ lại cười nhẹ nói ra một câu như thế, dễ như trở bàn tay làm Hàn Lập kinh hoảng.
“Ta… ta không có!”
Ánh mắt Hàn Lập trốn tránh vội vàng phủ nhận, không còn dáng vẻ nóng nảy như vừa nãy.
Lệ Phi Vũ cười cười, không tiếp tục kích thích Hàn Lập, chỉ mở miệng nói: “Tiểu Hàn à, Vũ ca tới tìm ngươi là có việc!”
Thấy Lệ Phi Vũ chuyển đề tài, trong lòng Hàn Lập sợ hãi, âm thầm thở dài một hơi, gượng cười nhìn Lệ Phi Vũ.
Hàn Lập cho rằng đối phương mèo mù vớ cá rán, nếu không làm sao đoán chuẩn xác được như thế… Không biết còn tưởng là Lệ Phi Vũ giám sát hắn! Tới việc hắn vui mừng lộn nhào ngã u đầu cũng biết!
“Đan dược bổ sung khí huyết mà ngươi muốn ta còn chưa luyện!”
Hàn Lập mở miệng, hiển nhiên cho rằng Lệ Phi Vũ tới cửa là vì mua đan dược.
“Hôm nay chúng ta không nói nhảm, à không, không nói chuyện đan dược!”
Lệ Phi Vũ khoát tay ném cái tay nải to trên người qua cho Hàn Lập, Hàn Lập thấy thế vội vàng luống cuống tay chân ôm lấy.
Vừa ôm vào lòng nhất thời cảm giác được trọng lượng! Hàn Lập không rõ nguyên do nhìn về phía Lệ Phi Vũ.
“Ngươi muốn trở nên cường đại hơn không?” Lệ Phi Vũ bất thình lình hỏi ngược lại.
Hàn Lập sửng sốt một chút.
“Ngươi muốn giống ta, có võ công cao cường hành tẩu giang hồ không?”
Hàn Lập nhíu nhíu mày.
“Ngươi muốn sở hữu năng lực tự bảo vệ mình không?”
Hàn Lập cau mày, không muốn ở đây chơi chữ với Lệ Phi Vũ… Chỉ là… giây tiếp theo, trong nháy mắt hắn hồi tưởng lại ánh mắt của Mặc lão!
Đằng sau ánh mắt quan tâm thân thiết là biểu tình tham lam, khát vọng khiến người ta lạnh gáy.
Mặc lão nhìn hắn không giống như nhìn một con người, mà giống như nhìn một món đồ vật! Hàn Lập không biết có phải do mình ngộ nhận hay không, nhưng cảm giác không thoải mái đó luôn quấn lấy hắn!
Hắn nhớ đến bài học mình từng học được trên sách, đó chính là “Hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả vô"! (Không được có ý đồ hại người khác, không được không có lòng đề phòng người khác.)
Mặc kệ Mặc lão thật sự có ý đồ ra tay với hắn hay do chính hắn tự hiểu nhầm, Hàn Lập đề cao cảnh giác với Mặc lão không phải là chuyện xấu!
Nếu có thể tự bảo vệ mình tốt hơn, dường như cũng không tệ lắm! Dù sao cũng tránh cho bản thân chịu thương tổn!
Chính hắn cũng sẽ không chủ động làm chuyện khi sư diệt tổ!
Nghĩ như thế, Hàn Lập nhíu mày nhìn Lệ Phi Vũ trước mặt, thấy đối phương mỉm cười nhìn chằm chằm chính mình. Hàn Lập cảm giác mình đang mắc mưu hắn, trong lòng bỗng chốc dấy lên cảm giác buồn bực!
Tên gia hỏa này… dựa vào đâu tự tin như thế?
Nhớ tới lời dặn dò của Mặc lão không được tu tập võ công khác, đặc biệt là nội công linh tinh, Hàn Lập nảy ra ý hay, mở miệng nói: “Đúng vậy, đúng là ta cần thật đấy, chẳng qua…”
“Thứ ta muốn học chính là võ học không dùng chân khí cũng có thể khắc chế kẻ địch!”
“Trong tay nải này của ngươi có không?”
“Không có thì lấy về đi!”
Rốt cuộc vẫn là thiếu niên, Hàn Lập nói xong chờ mong nhìn Lệ Phi Vũ, muốn xem dáng vẻ thất bại của đối phương.
“Hắc hắc!”
Thế nhưng Lệ Phi Vũ không cho Hàn Lập toại nguyện, hắn cười nói: “Từng nghe qua Trát Nhãn kiếm pháp chưa?”
Khi nghe xong lai lịch của Trát Nhãn kiếm pháp, biết được trưởng lão sáng lập ra Trát Nhãn kiếm pháp vốn có công lực cao thâm, thời tráng niên trong một lần chém giết chốn giang hồ bị đối thủ phế bỏ võ công, không còn cách nào tu tập được chân khí nội gia. Vị trưởng lão này bèn lợi dụng quyền lực vơ vét toàn bộ bí tịch của các môn phái lớn nhỏ, tự sáng tạo ra Trát Nhãn kiếm pháp. Hơn nữa còn nhờ bộ kiếm pháp này, lúc Thất Huyền Môn thiếu chút nữa thì diệt môn, trưởng lão đại sát tứ phương cứu vớt môn phái!
Hàn Lập nghe xong trợn tròn mắt, có chút không thể tin được, hắn bắt đầu động tâm, kiếm pháp này vô cùng thích hợp với hắn!
“Thế nào? Muốn học sao?!” Giọng nói Lệ Phi Vũ mang theo tiếng cười truyền đến.
Hàn Lập cảm giác rất khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu gật đầu: “Nếu thật sự như thế ta đương nhiên không ngại học, vấn đề là những gì ngươi nói có thật không?”
Lệ Phi Vũ im lặng cười, chỉ vào tay nải!
Hàn Lập thấy thế tựa hồ hiểu ra được gì đó. Hắn thả tay nải xuống cởi nút thắt ra… một chồng bí tịch bìa vàng thình lình xuất hiện trước mắt!
Trên bìa là dòng chữ vàng nổi bật được thống nhất ghi bằng bút lông - Thất Tuyệt Đường Tàng Thư.
Hàn Lập sửng sốt, sắc mặt kịch biến, trừng mắt nhìn về phía Lệ Phi Vũ: “Ngươi điên rồi?”
“Ngươi dám dọn phân nửa sách Thất Tuyệt Đường tàng thư đến đây, nếu như bị hộ pháp tuần tra phát hiện, hai người chúng ta muốn chết cũng khó!”
Thấy Hàn Lập không khác gì trong nguyên tác, sợ đến mức nổi trận lôi đình. Lệ Phi Vũ cười nói: “Chỗ này tổng cộng có 74 quyển, tất cả đều là Trát Nhãn kiếm pháp. Toàn bộ do ta quang minh chính đại mượn về. Ngưoi sợ hãi như vậy làm gì?”
Hàn Lập nghe vậy, lại lần nữa ngây ngẩn cả người.
Hắn nửa tin nửa ngờ cầm lấy một quyển, sau đó lại nhìn tiếp quyển khác… cuối cùng trầm mặc!
Hắn liếc nhìn Lệ Phi Vũ cũng không buồn nói gì thêm, ngón tay nhẹ nhàng lật trang sách ám vàng, chậm rãi mở ra, tỉ mỉ nâng tay quan sát quyển bí tịch.
Hết quyển này tới quyển khác!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Hàn Lập nhanh chóng lật xem từng quyển Trát Nhãn kiếm pháp.
Lệ Phi Vũ nhìn tốc độ đọc như gió của hắn cũng không khỏi cảm thán sự lợi hại của công pháp Trường Xuân Công…
Cho dù là phương pháp tu tiên cơ bản nhất, tệ lậu nhất giới tu tiên cũng có thể làm người ta phát sinh thay đổi thật lớn.
Nhị Lăng Tử cũng trở thành thiên tài! Ít nhất đối mặt với những người phàm tục khác, hắn cũng xứng danh thiên tài.
Nghĩ đến đây Lệ Phi Vũ ngày càng mong chờ chính mình có thể tu luyện.
Điều đó nghĩa là thay đổi cũng sẽ xảy ra trên người hắn!
Qua một hồi lâu, trời đã tối hẳn, Hàn Lập lúc này mới từ cảm ngộ hồi phục lại tinh thần.
Lệ Phi Vũ lười nhác ngồi dưới bóng cây, ánh nhìn mang theo ý cười nhìn sang, ánh mắt Hàn Lập xem ra rất phức tạp. Bởi vì Lệ Phi Vũ thực sự có thể nắm thóp được hắn!
Hàn Lập cảm giác bộ Trát Nhãn kiếm pháp này thật sự rất thích hợp với hắn. Thậm chí còn có ảo giác nó được sáng tạo ra dành riêng cho mình.
“Thế nào?”
“Quả thật rất hợp với ta.”
Nhìn phản ứng của Hàn Lập, Lệ Phi Vũ không mấy bất ngờ, chỉ cười cười.
Ngay lúc này hắn nhìn Hàn Lập, bản thân hào phóng tặng quà còn nói mấy câu “Vũ ca cố tình tặng ngươi đấy.” có lẽ sẽ nhận được hảo cảm cùng lòng cảm kích của Hàn Lập. Sau này đến đòi Tượng Giáp Công cũng sẽ dễ dàng hơn.
Chẳng qua Lệ Phi Vũ rất nhanh đã loại bỏ ý định này, bởi vì hắn biết như thế là khi dễ người thành thật.
Lần trước hắn bắt thóp Hàn Lập, cho dù Hàn lão hồi tưởng lại cũng chỉ xem là chuyện thú vị thuở nhỏ, sẽ không so đo với hắn. Nhưng nếu chèn ép hắn quá, một khi Hàn Lập nhớ tới sẽ biết ngay chính mình bị người ta khi dễ, cho dù không thành kẻ địch nhưng tuyệt đối cũng sẽ không trở thành bằng hữu.
Quan trọng nhất là… Lệ Phi Vũ không thích khi dễ người đơn thuần, thân thiện.
“Huynh đệ thân thiết, tính giá gốc!”
“Tiểu Hàn, ta cũng không khách sáo với ngươi!”
Lệ Phi Vũ sờ mũi cười nói: “Ta có nghe ngóng tình hình Thần Thủ Cốc các ngươi, hai năm trước Thần Thủ Cốc các ngươi có một đệ tử tên Trương Thiết đột nhiên chạy trốn…”