Phạm Thượng - Thảo Điền Đường

Chương 13

"Giám đốc Tô còn đeo cái này sao?"

Thường Hoan trào phúng mà chạm vào vòng cổ kim loại nàng đang đeo, miệng thì cười nhưng ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo. Cô tiến đến sát gần Tô Trinh, híp mắt nhìn nàng, hỏi một câu.

"Chồng của cô có biết cô dâm đãng đến như vậy không?"

Người trong lòng, sự châm chọc quen thuộc, những thứ ấy làm Tô Trinh cả người như phát run.

"Thường Hoan, tôi đã ly hôn rồi. Em tin tôi được không? Chúng ta có thể trở lại như trước đây được không?" Tô Trinh bất lực mà nắm lấy vạt áo vest của Thường Hoan, trong mắt toàn là sự van nài.

Nàng muốn hai người trở lại như trước kia, trở lại lúc nàng có thể ở bên Thường Hoan.

"Bỏ tay ra, đừng làm nhăn áo của tôi." Thường Hoan nhìn Tô Trinh nắm vạt áo của mình thì cau mày, liếc mắt quét qua nàng một cái, giọng lạnh lùng quát.

Tô Trinh nghe được tiếng quát của Thường Hoan thì vội buông tay ra, đôi mắt rũ xuống, nhỏ giọng nói thầm một câu "Thật xin lỗi."

"Trở lại như trước kia sao? Làm bạn giường của cô, lúc có nhu cầu thì cô đến tìm tôi, không có nhu cầu thì cô chạy đi kết hôn, tôi bị cô đá tới đá lui như thế sao?" Thường Hoan châm chọc mà cười cười, gắt gao đè nàng lên cửa.

"Không phải, Thường Hoan, em nghe tôi nói." Môi Tô Trinh run rẩy, nàng vừa muốn giải thích thì đã bị Thường Hoan cắt ngang.

"Không có khả năng, Tô Trinh." Thường Hoan quay đầu đi, không có kiên nhẫn nghe nàng ba hoa. Hô hấp của Thường Hoan có chút dồn dập, cô kéo kéo cà vạt để dễ thở hơn.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Hơn nữa, tôi thật sự rất tò mò..." Thường Hoan buông Tô Trinh ra, trên mặt cười cười nhưng lại tràn đầy sự chán ghét.

"Cô không biết dơ sao?"

Cô nói thẳng thừng như vậy, Tô Trinh liền hiểu. Thường Hoan ghét bỏ nàng, chính là sau khi nàng cùng với đàn ông quan hệ rồi còn muốn đến tìm cô. Nàng nghĩ rằng bản thân chỉ cần không có xiềng xích hôn nhân trói buộc, một lần nữa gặp lại Thường Hoan thì hai người có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng nàng không hề nghĩ tới, khoảng cách giữa hai người đã mỗi lúc một xa hơn.

Nàng thực sự rất muốn rống lên với Thường Hoan: "Tôi chưa từng cùng hắn ta quan hệ, trong suốt ba năm, trong lòng tôi chỉ có một mình em."

Nhưng nàng biết, cho dù nàng có nói ra thì Thường Hoan cũng sẽ không tin. Cô ấy không những không tin, mà còn sẽ nhân đó trào phúng, nhục mạ nàng.

Bởi vì nàng cũng tự thấy bản thân mình rất nực cười. Lúc trước nàng chính là kẻ đã nói hai người chỉ là bạn giường, bây giờ người muốn níu kéo quay lại cũng lại là nàng. Hơn nữa, thân thể của nàng, đúng như Thường Hoan nói, là cái loại dâm đãng.

Trước kia nàng đã xem thường vị trí của Thường Hoan trong lòng mình, hiện tại nàng lại đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng Thường Hoan. Sự tình hôm nay, chính là tự nàng rước lấy nhục nhã.

Cố nhịn không để nước mắt rơi, Tô Trinh suýt chút nữa cắn môi đến chảy máu. Nàng hít một hơi sâu, mạnh mẽ trấn định giọng nói của mình. Ít nhất cũng không thể để Thường Hoan nghe ra sự nghẹn ngào.

"Vậy tôi đi đây, tạm biệt."

Nước mắt nàng chỉ vì câu nói này mà tuôn trào như đê vỡ, Tô Trinh bước vói theo cô trong vô thức. Trong nháy mắt, Thường Hoan liền ôm chặt lấy nàng.

"Được rồi, hôm nay sẽ thỏa mãn cô, không mất công cô đến đây một chuyến." Thường Hoan cười lạnh, một lần nữa ấn Tô Trinh lên ván cửa. "Dù sao thì cô tìm đến tôi cũng chỉ là vì muốn được làm tình với tôi thôi, nhỉ?"

"Không phải, không phải mà." Tô Trinh khóc nghẹn đến cả người phát run, một câu cũng không thể nói tròn trĩnh. Hai tay nàng giờ phút này bị Thường Hoan dùng thắt lưng buột lại, không thể cử động.

Trong khoảnh khắc ép sát nàng lên cửa, Thường Hoan đã có chút mủi lòng. Cô vùi đầu vào hõm cổ nàng, tham lam hít ngửi.

Lý trí còn sót lại nói cho Thường Hoan biết cô không nên quyến luyến Tô Trinh quá nhiều, nếu không sẽ ngày càng lún sâu. Vậy thì xem như đây là lần cuối cùng đi.

Thường Hoan gác cằm lên đầu vai Tô Trinh, híp mắt cởi bỏ nút áo sơ mi của nàng, ngón tay ấm áp tiến vào trong lớp áo, khơi gợi lên ngọn lửa cháy bừng trên từng tấc da thịt người kia. Thường Hoan kéo lệch áo lót của Tô Trinh, luồn tay vào xoa nắn đầu ngực.

Hai ngón tay cô điêu luyện mà chơi đùa núm vú nàng, khiến cho chúng cương cứng lên.

"Ưm đừng..." Toàn thân Tô Trinh đều bị cô siết chặt, khó có thể nhúc nhích. Nàng cố xoay mặt sang để nhìn Thường Hoan, nhưng cũng chỉ là phí công.

Mặt Thường Hoan áp sát cổ nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp phần gáy mẫn cảm. Tô Trinh khẽ phát ra vài tiếng kêu mềm mại, nàng mơ hồ cảm thấy Thường Hoan của hiện tại vẫn là Thường Hoan mà nàng yêu.

Tô Trinh nhắm mắt lại, hưởng thụ sự trêu chọc của cô. Những nụ hôn ôn nhu, lưu luyến ấy khiến cho nàng không khỏi ảo tưởng viễn vông rằng hai người vẫn mặn nồng như khi trước. Giấc mộng xuân bao đêm trằn trọc của nàng nay lại diễn ra trong nhà vệ sinh nhỏ này.

Rất mau những nụ hôn của Thường Hoan từ nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước đã trở nên tràn đầy tham vọng, cô không ngừng dùng lực mút môi nàng, làm như muốn nuốt cả người trong ngực, muốn khiến cho hai người quyện hòa vào nhau vậy.

"Ô a... chủ nhân, chủ nhân... bé dâm muốn người." Tô Trinh rên rỉ, đem toàn bộ những lời muốn nói nói hết ra. Trong ánh mắt vẫn lưu lại ánh nước. Bao nhiêu nỗi chua xót nàng khó khăn giấu kín cũng đều vì từng bước ép sát của Thường Hoan mà bị câu ra.

Thường Hoan sửng sốt, đáy lòng cũng tràn ngập đau đớn. Cô cúi đầu, mút thật lâu vào cổ Tô Trinh, lưu lại trên cần cổ trắng tuyết của nàng một vết hôn hồng hồng.

"Dâm đãng, muốn chủ nhân ch/ị/ch cưng sao?" Thường Hoan tự giễu mà cười cười, âm thanh có chút chua xót. Cô cũng không bận tâm câu trả lời của nàng, ngón tay quen thuộc tìm đến thân dưới của Tô Trinh, lần mò tìm được âm vật đang sung huyết, sau đó cách một lớp quần lót mỏng mà nhẹ nhàng xoa nắn.

"A a không phải, muốn chủ nhân, cũng muốn chủ nhân ch/ị/ch, em chỉ muốn chủ nhân." Tô Trinh phát ra những lời nói không đầu không đuôi trong vô thức, giọng điệu vì sắc tình mà càng thêm mềm mại.

Quả nhiên, lời nói và thân thể của Tô Trinh cũng rất thành thật, rất nhanh một cỗ nước dâm đã trào ra khỏi miệng nhỏ bên dưới, dính ướt tay Thường Hoan.

Thường Hoan nghe nàng rên rỉ, ánh mắt càng thêm rực lửa, cô cười tà mị, vươn tay nhéo một cái vào đùi trong non mềm của nàng. Cô muốn nói gì đó dâm dục với nàng, nhưng bên ngoài đã truyền tới những tiếng bước chân.

Có người tới.

Người trong ngực vì khẩn trương mà cả người căng cứng, nàng sợ người khác phát hiện ra cảnh xuân tình của hai người.

Thường Hoan nhướng mày, cười xấu xa, cắm thẳng ngón tay vào nơi kia của nàng.

"Hức--!" Tô Trinh than nhẹ một tiếng, ngay sau đó hai chân mềm nhũn không còn sức lực. Nếu không phải Thường Hoan đang nắm eo nàng thì nói không chừng nàng đã ngã khụy xuống.

Ngón tay kia vừa vào đã ra sức tung hoành ngang dọc, dường như rất hăng say khám phá hang động của nàng.

"Ô a... người khi dễ em." Tô Trinh bất mãn nhỏ giọng rầm rì, gắt gao cắn môi để không phát ra tiếng rên rỉ quá lớn, chỉ để hai người các nàng nghe thấy. Cảm giác được ngón tay tinh quái của Thường Hoan đang vuốt ve những nếp uốn bên trong mình, trên mặt Tô Trinh không khỏi ửng đỏ.

Càng khẩn trương, khe suối kia của Tô Trinh càng chảy ra nhiều nước, mật dịch cứ nhiễu ra ồ ạt tựa như nước lũ. Không thể phủ nhận, Tô Trinh đang cảm thấy rất sướng.

"Phỏng vấn lâu như vậy mà giám đốc Tô cũng không để mắt tới ai ha?" Người bên ngoài nói với đồng nghiệp của mình, sau đó là tiếng nước chảy vang lên.

"Hư, đừng rên, tôi muốn nghe bọn họ nói gì." Thường Hoan tiến đến bên tai Tô Trinh, ngậm lấy vành tai nàng, nhẹ nhàng liếm láp. Ngón tay cô lại không an phận mà tùy ý ra vào miệng dưới của nàng.

"Ưm a, em nhịn không nổi... Hức." Tô Trinh cố đè thấp giọng mình để những tiếng rên dâm dục kia không bị người ngoài nghe thấy, nàng thở dốc, âm thanh phá lệ dâm mĩ. Thường Hoan bất mãn nhíu mày, trong lòng suy tính một điều chi nữa.

"Tôi cá với cô, tám chín phần mười, cái người tên Thường Hoan kia sẽ được giữ lại. Cô không thấy giám đốc Tô lúc nào cũng nhìn cô ấy chằm chằm sao? Không tin thì ta cứ chờ thử xem."

Hai người kia nói chuyện phía vài ba câu, rửa tay xong thì ra khỏi nhà vệ sinh.

Sau khi xác định được trong nhà vệ sinh không còn ai khác, Thường Hoan liền cúi đầu, cười cợt Tô Trinh.

"Thì ra giám đốc Tô thèm khát tôi đến vậy nha?"

Thường Hoan nói với giọng điệu rất ôn nhu, động tác tay cũng không chậm lại chút nào. Cô khẽ cong ngón tay lên, khác với động tác thăm dò như khi nãy, cô kịch liệt khiêu khích điểm G của nàng.

"Ha a chủ nhân, muốn chủ nhân, muốn chủ nhân. ch/ị/ch em đi, ch/ị/ch em cả đời này đi. Cửa mình dâm đãng muốn được chủ nhân ch/ị/ch... a a a."

Mắt Tô Trinh phiếm hồng, nước mắt cũng vô thức rơi. Mặt mũi nàng cũng ửng đỏ, giọng nói hơi run run. Rõ ràng là nàng chịu không nổi tần suất cô ra ra vào vào nơi ấy của nàng như vậy, nhưng nàng vẫn cứ nói muốn ch/ị/ch nữa. Miệng nhỏ kia của nàng đang co bóp rất mạnh, dường như muốn siết lấy ngón tay cô, khiến cho cô cắm vào hơi khó khăn. Nhưng dẫu sao thì Thường Hoan cũng không nề hà, vẫn ra sức trêu đùa khiến cho mép thịt hai bên càng lúc càng sưng đỏ.

"A a... chủ nhân..." Miệng nhỏ dâm đãng co rút vài cái thì phun trào nước tình nhiều vô kể, trơn trượt, nhiễu đầy ra sàn nhà vệ sinh. Tô Trinh được người trong lòng thỏa mãn dục vọng, sung sướng chịu không nổi mà lên đỉnh.

Vốn nàng còn muốn hưởng thụ cơn sướng lâu thêm một chút, thế nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại của Thường Hoan làm gián đoạn.

"Ừ, được rồi, giờ tôi qua liền, chờ một chút nha."

Trên mặt Thường Hoan mang theo ý cười, rút tay ra khỏi nơi ấm nóng, non mềm của nàng một cách dứt khoát, cởi dây thắt lưng đang buột tay Tô Trinh ra, sau đó làm như không có chuyện gì mà chỉnh trang quần áo.

"Đi đây." Thường Hoan ném quần áo của Tô Trinh cho nàng, sau đó mở cửa.

"Đi đâu vậy?" Trong lòng Tô Trinh hoảng hốt, vội vàng kéo tay Thường Hoan. Nàng cho rằng Thường Hoan sẽ níu kéo nàng rồi hai người lại vờn nhau dăm ba hiệp nữa như mọi lần. Nhưng Thường Hoan lại có thái độ như lúc đầu, lạnh lùng hất tay nàng ra.

"Đưa vợ đi ăn cơm, cô cũng muốn đi cùng sao?"
Bình Luận (0)
Comment