Phạm Thượng - Thảo Điền Đường

Chương 14

Thường Hoan đi vào trong nhà hàng thì nhìn thấy người bạn đã phải chờ lâu của mình. Cô bước nhanh đến chỗ cô ấy, cởi bỏ lớp áo tây trang khoác bên ngoài.

"Xin lỗi nhiều nha Nhu Gia, mình có chút chuyện nên đến trễ."

Nhu Gia ngồi đối diện nghịch nghịch tóc, cúi đầu nhìn di động, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Thường Hoan.

"Bị phụ nữ vướng chân à?"

Động tác cởi áo khoác của Thường Hoan bị khựng lại, hơi mất tự nhiên mà cười mỉa, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.

"Trời ơi bé cưng, lại đây lại đây, ngồi kế mình nè, chúng ta cùng nhau gọi món." Nhu Gia cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm Thường Hoan, kéo cô ngồi xuống kế bên mình.

"Lúc phỏng vấn gặp phải cô ta sao?" Nhu Gia cầm thực đơn, đưa cho Thường Hoan.

"Ừ." Thường Hoan dừng một chút, nhớ tới chuyện vừa xảy ra khi nãy, cười khổ một cái. "Đâu chỉ là gặp thôi đâu."

Nhu Gia sửng sốt một chút mà há hốc mồm, thân người ngửa ra sau, không thể tưởng tượng mà nhìn Thường Hoan chằm chằm.

"Đàn bà xấu xa kia, không lẽ bồ chịu đi làm tình nhân bí mật của cô ta rồi hả?"

Thường Hoan nghe vậy suýt nữa thì phun hết nước trong miệng ra, cô bị sặc, liên tục vẫy vẫy tay "Không có, cô ấy ly hôn rồi."

Nhu Gia "À." một tiếng, sau đó ngẩng đầu, thôi nhìn vào thực đơn nữa mà hướng mắt nhìn về phía Thường Hoan. "Vậy thì bồ cũng đừng dây dưa với cô ta. Gái thẳng, dính vào mệt lắm."

Trong mắt Thường Hoan có chút tối lại, cô ngẩng đầu lên, cười bỡn cợt với Nhu Gia "Quả nhiên, chỉ có gái thẳng mới hiểu được gái thẳng."

"Thẳng cái đầu bồ á!" Nhu Gia giả vờ tức giạn thở phì phì, cầm lấy chiếc đũa gõ đầu Thường Hoan. "Hồi đó mình có quen tomboy á nha."

"Không phải gái thẳng mà suốt ngày cứ kêu mình là "vợ ơi, vợ à" vậy á hả? Thôi đi bà chị ơi, đã bóng thì bóng cho đàng hoàng chính trực đi, rù quến bạn thân cái khỉ gì. Nếu không phải mình vẫn còn thương nhớ tình cũ, chắc cũng sớm bị bồ quyến rũ mất rồi." Thường Hoan bất đắc dĩ nhún vai, thở dài, ra bộ khổ tâm lắm.

"Vậy thì quên cô ta đi, lại đây chị vỗ về cưng, ha?" Nhu Gia cười khanh khách khoái chí, nghiêng đầu qua, muốn hôn lên má Thường Hoan một cái.

"Ê, đừng có làm càn."

Thường Hoan đang xem thực đơn, thấy con bạn mình đang lên cơn thì ghét bỏ, nhưng cũng chẳng né người tránh đi. Cô đã quen cái nết giỡn nhây của Nhu Gia, nên cũng không bất ngờ gì nữa. Ban đầu cô còn mặt đỏ, tim đập nhanh, sau đó chậm rãi nhận ra, Nhu Gia chỉ xem hôn má là phương thức bày tỏ tình cảm bạn bè đơn thuần mà thôi. Cho nên bây giờ cô cũng không còn bị dao động nữa.

Gái thẳng cứ ưa làm trò!

Nhu Gia ngẩng đầu, vuốt vuốt tóc mình, dường như cô nàng phát hiện ra gì đó, sau đó mất tự nhiên mà cúi đầu, dùng muỗng kim loại gõ gõ vào chén sứ để thu hút sự chú ý của Thường Hoan.

"Ê, bên kia có một cô đeo kính râm cứ nhìn tụi mình chằm chằm á."

Thường Hoa đang uống nước trái cây, chỉ "Ừm" một tiếng. Cô vốn định ngẩng đầu nhìn thử, mà đột nhiên nhớ ra, nên động tác cũng ngưng trệ. Cô cúi đầu nhìn thực đơn tiếp, nhẹ nhàng nói với Nhu Gia.

"Có phải đang mặc tây trang màu xám không?"

"Đúng rồi, mặc đồ màu xám."

"Tóc uốn gợn to?"

"Đúng luôn."

"Nhuộm nâu?"

"Ờ, nhuộm nâu."

Thường Hoan thở dài, cô đã biết là ai rồi.

"Không phải bồ muốn thấy Tô Trinh như thế nào sao? Cơ hội đó, nhìn đi."

Nhu Gia sửng sốt trong phút chốc, sau đó lại giương mắt liếc nhìn Tô Trinh, vẻ mặt lại tỏ ra ghét bỏ.

"Gái thẳng tâm cơ, đá người ta rồi còn bày đặt theo đuôi! Úi trời, gu của bồ cũng ác liệt quá nhỉ?" Nhu Gia nói có chút bất mãn, cầm lấy ly nước, hút một hơi.

"Không được, mình phải giúp bồ thắng lại cô ta một ván." Nhu Gia làu bàu, lấy son môi trong túi xách ra, điểm lại son phấn một hồi lâu. Cô nàng bặm bặm môi hai cái, lại đứng lên, sửa sửa tóc.

"Bồ muốn làm gì vậy?" Thường Hoan nghiêng người về trước, kéo tay Nhu Gia, nhíu mày nhìn cô nàng.

"Dùng ma pháp đánh bại ma pháp, dùng chiêu của gái thẳng để đập lại gái thẳng. Chị em tốt, mình đi giết địch đây."

...

Sau khi Thường Hoan rời khỏi toilet, Tô Trinh vô lực dựa vào cửa, nghĩ tới nghĩ lui về chuyện vừa rồi.

Thường Hoan lúc nãy bảo là "Đưa vợ đi ăn cơm.", trong lòng nàng như biển động sóng trào, cảm giác như trái tim bị muôn ngàn mũi dao đâm nát. Nhưng rốt cuộc, đã chia tay thì chính là đã chia tay, nàng là người có lỗi, cô có người mới cũng là đúng tình hợp lý.

Hơn nữa, giữa hai người, liệu có thực sự là đã từng yêu nhau?

Nghĩ tới gì đó, Tô Trinh cầm lấy điện thoại, gọi cho thám tử tư dò la tin tức của Thường Hoan. Nàng biết nếu như để Thường Hoan phát hiện ra việc này, nhất định sẽ mắng chửi nàng, nhưng đây là cách duy nhất nàng có thể lại để có thể thỏa lòng mong nhớ người kia.

Nhìn bản thân trong gương, Tô Trinh trong đáy lòng cũng có chút tự tin, với điều kiện và ngoại hình của nàng, nàng không tin Thường Hoan sẽ không yêu nàng.

Tô Trinh hít một hơi thật sâu, chăm chút lại lớp trang điểm, che giấu vẻ mặt tiều tụy đi nhiều của mình. Nàng ngắm nhìn bản thân một lúc lâu, trên cổ là chiếc vòng Thường Hoan ưa thích, nàng tạm thời tháo xuống, cẩn thận bỏ vào túi xách. Sau đó Tô Trinh đeo kính râm lên, ra ngoài.

Nàng muốn gặp người Thường Hoan yêu hiện tại, xem cô ta rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào, rốt cuộc có xinh đẹp, quyến rũ hơn nàng không.

Nàng một đường theo Thường Hoan vào nhà hàng, chọn một vị trí không xa nhưng cũng chẳng gần mà ngồi xuống, ánh mắt dõi theo người thương. Thường Hoan đang ngồi với một người phụ nữ, lúc hai người trò chuyện, dáng vẻ vô cùng thân mật.

Bởi vì khoảng cách cũng không gần, Tô Trinh không nghe được hai người họ nói gì. Nàng chỉ có thể nghe thấy, tiếng Thường Hoan cười đùa vui vẻ với người kia.

Người phụ nữ kia lại còn hôn Thường Hoan của nàng, mà người nàng yêu lại không tỏ vẻ gì là chán ghét.

Tô Trinh nỗ lực hoài niệm lại những khoảng khắc khi hai người ở bên nhau, nhưng lại thất vọng ê chề khi nhận ra bản thân và Thường Hoan chưa từng có khoảnh khắc nào vui vẻ như thế. Trong chuỗi kí ức của nàng, trừ những lúc hai người ân ái trên giường, nàng chưa từng dịu dàng đối xử với Thường Hoan bao giờ.

Tô Trinh tự nhận bản thân là người có thể rạch ròi giữa lý và tình, có thể phân định đâu là tình yêu và đâu là tình dục. Trước kia, nàng luôn quan niệm, bạn giường thì chỉ là bạn giường, người yêu thì mới là người yêu. Nhưng từ khi gặp Thường Hoan, lý lẽ của nàng chỉ còn là sáo rỗng. Nàng nghĩ mình là gái thẳng, nàng nên lấy chồng rồi sinh con, vậy mà khi thực sự làm điều đó, nàng lại ghét bỏ. Nàng cho rằng mình và Thường Hoan ngoài việc là bạn giường ra thì chẳng là gì cả, nhưng hiện tại chính mình lại đang hèn mọn ngồi ở một góc, cực kì hâm mộ người phụ nữ được Thường Hoan yêu thương, được cùng Thường Hoan trò chuyện, không cần kiêng nể, có thể hôn, cũng có thể vui đùa. Nàng những tưởng bản thân có thể tùy hứng yêu cầu Thường Hoan quay lại với mình, nhưng bây giờ nàng nhận ra, người ta đã không cần mình nữa.

Thường Hoan luôn có thể khiến cho nàng đau lòng, đánh sụp hết mọi phòng tuyến của nàng, ngang tàng phá hủy sự tự tin của nàng.

Liên tiếp giẫm lên vết xe đổ, Tô Trinh nhận thức được bản thân nàng luôn tự cho mình là đúng. Nàng giờ đây có lẽ phải ngậm ngùi tiếp nhận sự thật.

Thường Hoan cũng không yêu nàng.

Tô Trinh không muốn bản thân yếu đuối rơi lệ, nhưng cả người nàng đều lạnh băng, như muốn chết trân tại chỗ. Chỉ có, trái tim nàng đang gào thét tuyệt vọng.

Tô Trinh run rẩy, thở dài một hơi. Vừa định xách túi rời khỏi nhà hàng, thì người phụ nữ bên cạnh Thường Hoan đã chậm rãi tiến về phía nàng.

Giương cung bạt kiếm. Tô Trinh cảm thấy bị đe dọa. Dù rằng cô ta không có dáng vẻ đẹp như nàng, khí chất cũng không ưu tú bằng, nhưng cô ta có trái tim người nàng yêu.

Tô Trinh siết chặt ly nước trong tay, ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.

"Xin chào, cô là bà chủ của Thường Hoan đúng không?" Nhu Gia tự nhiên mà ngồi xuống, nở nụ cười nghịch ngợm.

"Đúng vậy." Đối phương đã đứng trước mặt mình thị uy, Tô Trinh ngược lại lại không cảm thấy căng thẳng như đã nghĩ. Nàng tháo kính râm xuống, nở một nụ cười lịch sự, sau đó nói tiếp.

"Trước kia là vậy, sau này cũng sẽ thế."

Nhu Gia cười khanh khách, không thèm nhìn Tô Trinh.

"Sau này cũng thế cơ á? Thường Hoan đến công ty cô làm gì? Làm bảo vệ hả?"

Tô Trinh cười nhẹ, nàng uống một ngụm nước rồi lại đặt ly xuống.

"Tuy rằng công việc có chút vất vả, nhưng Thường Hoan làm việc rất tốt."

Nhu Gia bắt chước nàng cầm ly lên uống một ngụm nước, cô ấy cười có vẻ cứng nhắc, trong lòng thầm mắng Thường Hoan không có chút tiền đồ nào, y chang chó con bị người ta đùa bỡn vậy mà vẫn cuốn quýt theo đuôi.

"Thôi mơ đi, Thường Hoan sẽ không đến đó làm bảo vệ nữa đâu." Nhu Gia ra vẻ không quan tâm mà nói, nhưng thân người lại hơi khom, tựa như muốn nhìn thấu sự trấn định giả vờ của Tô Trinh.

"Thường Hoan sắp ra nước ngoài kết hôn rồi." Nhu Gia cười tủm tỉm, cô ấy có biệt tài nói dối không chớp mắt, điều này Thường Hoan có thể xác nhận.

Nhu Gia nhìn vụn trà trôi nổi trong ly, nói một câu xanh rờn.

"Đúng vậy, là kết hôn với tôi đấy, không phải kết hôn với đàn ông đâu."

Mặt Tô Trinh đột nhiên trắng bệch, nàng hiểu rõ lời nói của Nhu Gia là có ý gì.

"Thật chúc mừng." Tô Trinh vẫn nặn ra một nụ cười giả lả mà đáp lại. Tay nàng nắm chặt túi xách, chuẩn bị đứng lên rời đi, mặc kệ người ta có cảm thấy nàng chật vật hay không.

Người kia lời nói và giọng điệu đều có vẻ đang khiêu khích, ngồi lại nghe cô ấy lảm nhảm cũng chẳng được gì. Nhu Gia dáng vẻ ưa nhìn, khí chất cũng tạm ổn, nhưng cô ấy hơn nàng ở chỗ cô ấy được Thường Hoan yêu. Mà người được yêu thì tự nhiên sẽ càng tự tin hơn.

"Cảm ơn lãnh đạo. Cô xem, đây là nhẫn kim cương Thường Hoan tích cóp được từ thời làm công cho cô mà mua cho tôi đấy. Lãnh đạo như cô đây cũng xem như là đã chứng kiến tình yêu của bọn tôi, nhỉ?" Nhu Gia cười hì hì, cố tình huơ huơ bàn tay trước mặt Tô Trinh.

"Cho nên, đến lúc bọn tôi kết hôn, thật mong giám đốc Tô có thể đến tham dự."

"Được, tôi sẽ sắp xếp. Buổi chiều tôi còn có buổi phỏng vấn, tôi xin phép đi trước." Tô Trinh vờ nhìn đồng hồ, ra vẻ bận rộn. Nàng mỉm cười lễ phép với người kia, đeo kính râm lên, xoay người muốn rời đi.

"Tạm biệt lãnh đạo nhé~"

"Này!"

Tô Trinh vừa mới ra khỏi cửa thì Thường Hoan đã đuổi theo, cô kéo khuỷu tay nàng lại.

Thường Hoan thật cẩn thận nhìn nàng nhưng ánh mắt đã bị kính râm che khuất, cô không nhìn rõ được thái độ của nàng.

"À, thật ra thì cũng không có gì."

Tô Trinh cảm thấy hốc mắt cay cay, thật muốn đưa tay lên mà dụi, nhưng nàng không dám gỡ kính râm xuống vì sợ Thường Hoan sẽ nhìn thấy đôi mắt đỏ au của mình. Nàng hơi nhoẻn miệng cười, nhưng chẳng có lấy chút vui vẻ nào, chỉ là tỏ vẻ bản thân không sao.

"Cô ấy có chút quá đáng, hẳn đã chọc cô tức giận rồi. Thật xin lỗi." Thường Hoan gãi gãi đầu, tay chân luống cuống mà xin lỗi Tô Trinh.

Thì ra là đến nhận lỗi thay bà xã.

Sự khó xử của Thường Hoan lúc này rơi vào mắt Tô Trinh lại biến thành sự nuông chiều và bao dung dành cho người yêu, điều này khiến con tim Tô Trinh bỏng rát.

"Không sao. Nếu không còn gì quan trọng thì tôi xin phép đi trước. Tạm biệt." Tô Trinh có chút ngập ngừng, nàng miễn cưỡng xoay người, rút tay mình khỏi tay Thường Hoan.

Thường Hoan cảm thấy đau lòng, khóe miệng cô nhếch lên, như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.

Cô xoay người muốn trở vào nhà hàng, tự nhủ chuyện giữa mình và Tô Trinh chỉ đến đây thôi. Tâm trạng cô đầy sầu não mà kéo mở cửa nhà hàng.

"Thường Hoan." Một tiếng gọi quen tai truyền đến, Thường Hoan vội vã ngoái đầu nhìn lại. Tô Trinh đứng cách đó vài mét, nàng tháo đôi kính râm xuống, nước mắt như châu như ngọc tuôn rơi lã chã.

Không đợi cô mở miệng, Tô Trinh đã khụt khịt hỏi một câu.

"Nếu lúc trước em không kết hôn, vậy thì bây giờ vợ của chị, có phải là em hay không?"

.........................................
Bình Luận (0)
Comment