Thường Hoan sững sờ tại chỗ, trong đầu giống như vừa bị ai đó đập cho một phát, tạm thời không load được gì.
"Về đi, Tô Trinh. Trời sắp mưa rồi."
Bầu trời xám xịt, trong luồng gió thổi đến bắt đầu cảm nhận được hơi nước. Có lẽ sắp mưa thật rồi. Có lẽ ông trời khóc cho tình cảm của bọn họ chăng? Tô Trinh hơi ngẩn người một chút, nàng vô lực mà gục đầu xuống, trong tâm trí nàng bây giờ u ám hơn cả bầu trời đang chuẩn bị nổi giông kia.
Mới vừa rồi, Thường Hoan chỉ nói có vậy rồi thôi, Tô Trinh đại khái đã hiểu được ý của cô. Nàng đeo lại kính râm, che đi đôi mắt đẫm lệ, trở về dáng vẻ lạnh lùng
Nàng sinh ra đã có khí chất kiêu ngạo, cũng không có điểm gì giống với Thường Hoan. Hai người tựa như hai đường thẳng tách biệt, cắt nhau một lần rồi lại rời xa nhau mãi.
Lúc Nhu Gia ra tới cửa thì nhìn thấy Thường Hoan đang thất thần dõi theo bóng lưng cô độc rời đi của Tô Trinh. Trời cao nổi gió, còn cơn bão thì nổi trong lòng.
Tô Trinh lái đi chưa được bao lâu thì mưa bắt đầu nặng hạt. Mỗi một giọt mưa rơi đều như những nhát búa trừng phạt đỉnh đầu Thường Hoan, khiến cô như chết lặng.
Cô tuyệt tình với Tô Trinh như vậy, bản thân cũng không biết là đúng hay sai. Cô ngẩng đầu nhìn trời mưa xối xả, nghĩ đến cái hôm cùng cô bạn gái cũ yêu nhau bốn năm, bởi vì tốt nghiệp mà chia tay kia. Ngày hôm đó cũng là một ngày tồi tệ. Cô ở dưới kí túc xá của người ta cả một đêm, sau đó lại cùng bạn bè dầm mưa ngồi ở vỉa hè, uống đến say khướt. Ngày hôm đó ánh đèn đường vì màn mưa mà mờ nhạt, giống hệt với cảnh tưởng bây giờ. Hiện tại nhớ đến, Thường Hoan trong lòng vừa đau đớn, lại vừa tự chế nhạo chính mình.
Sau khi chia tay mối tình đầu một thời gian rất dài, Thường Hoan đã nghĩ bản thân mình nguội lạnh, sẽ không vì yêu một ai đó mà si mê, mà ngu ngốc đến nhường này. Cho dù ai kia có tốt cách mấy, cho dù khi bên nhau có nồng đậm bao nhiêu, một khi đã thay lòng thì ái tình chỉ là thứ rẻ mạt. Thường Hoan cảm thấy, bản thân cô càng có thêm người yêu, thì cô lại yêu họ càng ít đi.
Cho đến một ngày, Thường Hoan phát hiện, cô lại đánh mất mình trong tình yêu với Tô Trinh. Mỗi một khoảnh khắc bên nhau, cô càng quyến luyến, càng muốn người kia ỷ lại mình bấy nhiêu. Cô bắt đầu không còn trông mong hồi đáp, toàn tâm toàn ý mà yêu nàng, bất luận là lúc hoan ái mê muôi, hay khi tỉnh táo, đường hoàng.
Nhưng mà hiện thực trớ trêu, ngoài thỏa mãn ham muốn xác thịt, Thường Hoan lại chẳng cho Tô Trinh được điều gì. Thân phận giữa hai người không cân xứng, cô không có gì để sánh với nàng, càng không muốn Tô Trinh ở bên mình sẽ phải chịu thiệt thòi. Cô sau khi giận dỗi đã bình tĩnh suy xét lại, Tô Trinh kết hôn có lẽ là chuyện thân bất do kỷ, nhưng kì thật cho dù lúc ấy Tô Trinh có thành thật nói lý do với cô, Thường Hoan cũng không nghĩ mình giúp gì cho nàng được. Có đôi khi, Thường Hoan giận bản thân mình hèn kém, vô dụng, căm ghét sự yếu ớt của mình hơn cả việc Tô Trinh tự mình gánh chịu mà không nói nửa lời với cô. Thường Hoan vừa mong Tô Trinh có thể nương tựa vào mình, lại vừa sợ bờ vai mình không đủ vững chãi.
Trái tim Thường Hoan co rút kịch liệt, cô đau đớn đến không thở nổi, nhưng cô lại không muốn mình rơi nước mắt. Thường Hoan không đọc nhiều sách vở, duy chỉ nhớ trước kia cô từng ngồi bên đốm lửa bập bùng, đọc được một câu "Thật lòng yêu một người, là có thể buông tay. Bản thân hẳn sẽ phải trải qua đau đớn khôn nguôi, nhưng người trong lòng được hạnh phúc, thì có lẽ cũng đủ rồi."
Đi thôi, Thường Hoan, cảm nhận sự thống khổ này đi.
Thường Hoan từ chối chiếc ô Nhu Gia đưa qua, cứ thế đi một mạch về nhà.
...
"Tối hôm nay dự kiến có mưa rất lớn, chủ yếu tập trung ở..."
"Xoạch" một tiếng, giọng nữ trong bản tin dự báo thời tiết trên radio bỗng nhiên im bặt, Tô Trinh đã tắt mà không chút do dự, nàng không muốn tiếng ồn ào làm phiền.
Mưa mỗi lúc một lớn, không ai nghĩ tự dưng lại mưa dữ dội đến vậy. Cần gạt nước hoạt động không ngừng nghỉ, phát ra âm thanh có quy luật. Tâm trí Tô Trinh lúc này lại rối bời như tơ vò.
Sau khi Tô Trinh rời khỏi nhà hàng cũng không có về thẳng nhà, mà dừng xe ở nơi Thường Hoan không nhìn thấy, lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu. Nàng vốn dĩ không muốn khóc, người trưởng thành luôn biết nước mắt chỉ là thứ vô dụng, nhưng nàng cầm lòng chẳng đặng, vẫn là chua xót rơi lệ.
Tô Trinh mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Từng giọt mưa rơi lộp bộp, nhưng trong xe cách âm tốt, cũng không có lấy chút ồn ào nào, chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng sấm rền một chút.
Nhớ đến lần cùng Thường Hoan ân ái trong xe, cũng là vào một hôm mưa to như thế, nàng rúc nào người cô, tận hưởng sự yêu chiều, nồng cháy kia. Vậy mà bây giờ, cảnh còn nhưng lòng người quạnh quẽ. Tô Trinh bất lực cười nhạt, sau đó khởi động xe.
Tô Trinh chọn con đường xa nhất để về nhà. Cứ ngây ngốc lái thẳng như vậy, bất giác lại đi đến phía dưới một cây cầu vượt.
Tô Trinh đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng muốn quay đầu xe lại nhưng đã muộn. Phía trước lẫn phía sau đều có cả một đoàn xe nối đuôi. Nàng nhất thời không tập trung, quên mất không xem cảnh báo phía ngoài. Địa thế nơi này trũng thấp, vừa bị ngập lún lại vừa kẹt xe. Nàng đã xem thường trận mưa này rồi, không nghĩ tới nó có thể gây ngập đến như vậy. Chiếc xe hôm nay Tô Trinh lái có sàn xe hơi thấp, lúc nước dâng cao đã ngấm vào máy móc bên dưới, thấm ướt cả sàn xe bên trong. Chân của Tô Trinh bắt đầu cảm thấy ươn ướt, nàng cúi xuống nhìn thì phát hiện nước đã ngập vào trong xe.
Mắt thấy người người bỏ xe lại mà đi, trong lòng nàng thấp thỏm, sau đó quyết định cũng bỏ của chạy lấy người. Nhưng xui xẻo thay, nước đã làm chiếc xe bị hỏng hóc, cửa không cách nào mở được. Nàng gấp đến độ sắc mặt tái nhợt, vừa muốn mở cửa sổ trèo ra thì nút cửa sổ cũng hỏng mất.
Tô Trinh hoàn toàn tuyệt vọng.
Nàng mở điện thoại, lục xem danh bạ để tìm người xin giúp đỡ. Nhưng nàng ở thành phố này lại chẳng quen biết ai, chỉ trừ có Thường Hoan.
Tô Trinh không phải là người giỏi kết thân với người khác. Nàng cố chấp tin rằng, quan hệ giữa người với người chỉ nên dừng lại ở ngưỡng biết mặt - gọi tên thôi, ai ai cũng muốn hơn thua với người khác, họ không rảnh phí tâm sức để lo nghĩ cho người khác đâu. Giống như hồi học đại học, bạn cùng phòng kí túc xá thường xuyên dùng trộm mỹ phẩm của nàng, nàng nói không để tâm, cứ tùy ý sử dụng, vậy mà người ta một mặt cảm ơn nàng, một mặt đi rêu rao khắp nơi là nàng kiêu ngạo, chảnh chọe. Cũng từ khi đó, Tô Trinh càng không thích giao thiệp thân thiết với bất kì ai. Cho nên ngoại trừ bạn bè từ thuở thơ bé ở quê nhà đến giờ vẫn giữ liên lạc, thì nàng không còn bạn bè nào khác.
Do vậy hiện tại, nàng không biết có nên cầu cứu Thường Hoan hay không.
Tô Trinh khẽ cắn môi, nhấp vào số điện thoại của Thường Hoan, bấm nút gọi. Nhưng điện thoại vừa được kết nối, còn đang kêu tút... tút... thì nàng đã chột dạ, không biết nên mở lời thế nào.
Nàng không muốn mang lại phiền phức gì cho Thường Hoan nữa.
Số máy bị báo bận.
Tô Trinh nhìn nước đã ngập đến mắt cá của mình rồi thì bỗng nhiên rất muốn cười. Trước kia Thường Hoan rất thích xem "Chú gấu nhỏ xui xẻo", bản thân nàng cũng bị cô lôi kéo, xem được vài đoạn. Bây giờ nàng cảm thấy chính mình thật giống chú gấu Bắc cực kia.
Bên ngoài trời vẫn chưa ngớt mưa, Tô Trinh chờ mãi cũng không thấy có người tới, chờ đến nỗi nước đã dâng lên tới eo rồi. Nàng đánh liều gửi định vị qua Wechat của Thường Hoan.
"Làm ơn, cứu em với."
Tô Trinh nhắn xong nhưng mãi không thấy Thường Hoan đáp lại, nàng bất lực ném điện thoại đi, ngã người lên ghế. Vốn dĩ Tô Trinh đã rèn luyện được sự bình tĩnh trước những tình huống bất ngờ, nhưng đối mặt với cái chết đang đến gần, dường như nàng không phải là bình tĩnh, mà là buông xuôi.
Bỗng nhiên, một tấm ảnh không biết từ nơi nào trong xe bị nước dâng lên, trôi đến trước mặt Tô Trinh. Nàng duỗi tay cầm lên xem, là ảnh chụp trước kia của mình và Thường Hoan, nàng đã từng tìm bước ảnh này rất lâu nhưng không thấy, thì ra là rớt ở trong xe.
Trong ảnh, nàng và Thường Hoan để lộ vai trần, tựa sát vào nhau. Nàng mái tóc dài, rũ qua xương quai xanh quyến rũ, vẻ mặt không rõ vui buồn. Trái lại, Thường Hoan cười rất vui vẻ, rúc vào hõm cổ nàng.
Ấy là hôm sinh nhật Thường Hoan, Tô Trinh đã tặng cho cô một chiếc máy ảnh. Sau một màn đốt lửa trong xe, Thường Hoan đòi chụp lại ảnh lưu niệm, bất chấp sự phản đối của nàng.
Lúc ấy Tô Trinh dưới sự nài nỉ của Thường Hoan, chỉ có thể phối hợp cùng cô. Người trong lòng nàng cười đến vô cùng xán lạn, nụ cười mà trước đây nàng không biết trân trọng, để rồi bây giờ nuối tiếc khôn nguôi. Tô Trinh nhớ đến, ngoài mấy tấm bị nhòe, còn có mấy tấm chụp hai người lúc đang ngập tràn tình sắc, toàn bộ đều bị Thường Hoan rửa ra, còn đem khoe trước mặt nàng.
Sau lần đó một tuần, nàng chia tay Thường Hoan.
Tô Trinh cẩn thận lau lau nước dính trên ảnh, đem nó nhét vào túi áo trong, nơi gần ngực trái của nàng nhất. Bỗng nhiên, Tô Trinh tự giễu mà bật cười, lại lấy tấm ảnh ra ngắm nghía, sau đó ôm chặt vào lòng.
Hôm nay có thể sống sót ra bên ngoài hay không còn chưa biết.
Nước đã dâng đến ngực, Tô Trinh bắt đầu run sợ Thần Chết đang đến gần.
Tô Trinh biết làm sao bây giờ. Chờ đến lúc nước đã lên tới mũi, nàng sẽ chết ngạt trong xe mất thôi. Tô Trinh cố gắng nín thở, vì nếu nàng theo bản năng mà hít thở thì sẽ bị nước ồ ạt tràn vào khoan mũi, sặc nước không ngừng.
Nàng dần dần kiệt sức, thì nước dần dần nhấn chìm xe nàng. Có lẽ sáng mai người ta sẽ phát hiện ra nơi đây có một cô gái đáng thương chết tức tưởi trong đau đớn và cô độc.
Nàng đã cầu xin Thường Hoan cứu mình, nhưng cô không trả lời. Tô Trinh buồn bã vô cùng, nàng dường đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ chết đuối rồi.
"Cái đồ ngốc nghếch kia!" Thường Hoan cả người ướt đẫm, cô cắn răng, chới với lội trong nước tìm đến xe Tô Trinh.
Trước kia cô từng lén lái xe Tô Trinh, không cẩn thận làm lõm một vết nhỏ bên sườn xe, nhưng sợ Tô Trinh giận nên không có nói cho nàng biết. Tô Trinh vẫn luôn không phát hiện ra.
Nước đã dâng đến ngực Thường Hoan, căn bản không thể nhìn thấy biển số xe, cô chỉ đành dùng tay tìm kiếm chiếc xe có vết lõm quen thuộc. Rốt cuộc cũng tìm được Tô Trinh.
Tô Trinh nhắm hai mắt, đã chuẩn bị sẵn sàng để về đoàn tụ với tổ tiên, cũng không có nghe thấy tiếng la hét của Thường Hoan bên ngoài. Bản năng sinh tồn còn sót lại khiến nàng vẫn cố ngước mặt lên khỏi mặt nước.
"Đùng" một tiếng, Thường Hoan dùng tua vít cố gắng phá cửa xe.
Tô Trinh giật mình, nàng bất ngờ trợn mắt, nhìn thấy người phía ngoài đang cố gắng cứu nàng.
Lại "đùng đùng" hai tiếng. Thường Hoan dù cố đập cách mấy cũng không khiến cửa xe suy chuyển.
"Trời đất thánh thần thiên địa ơi!"
Nước đã cản lại phần lớn sức lực mà Thường Hoan dùng để đập cửa rồi. Tay cô bị tua vít làm cho bị thương, rách một mảng lớn.
Thường Hoan dừng một chút rồi lại ra sức đập vào cửa kính xe ô tô. Cô cảm nhận được hình như một đầu tua vít đã đâm vào được kính xe rồi. Cô dùng tay sờ thử, hóa ra kính đã nứt được một lỗ.
"Tô Trinh, né ra!"
Thường Hoan rống lên một tiếng, cũng không biết Tô Trinh có nghe được hay không. Cô cắn răng, dùng khuỷu tay đập mạnh vào chỗ vừa nứt. Cuối cùng cũng phá được cửa rồi. Cô nhanh chóng đưa tay vào trong, kéo Tô Trinh ra, sau đó bế bổng nàng lên.
"Không sao rồi, không sao rồi." Thường Hoan ôm nàng vào trong ngực, trấn an. Tô Trinh mặt mày vì sợ hãi mà tái nhợt, cả người run rẩy, được Thường Hoan ôm đi cả một đoạn. Cuối cùng xe cứu thương cũng đến.
Thường Hoan đặt nàng nằm lên cáng, xoay người muốn đi tìm y tá, nhưng cô chưa kịp đi thì đã bị Tô Trinh nắm lấy vạt áo.
"Đừng đi."
Thường Hoan nắm tay nàng, rồi lại lau nước mắt trên mặt nàng.
"Ừm."
Lúc Tô Trinh mở mắt ra thì bị trần nhà trắng tinh làm cho thất thần trong giây lát. Trong nháy mắt, nàng hoài nghi liệu mình đã chết hay chưa. Cho đến khi nghe tiếng máy móc y tế tí tích vang bên tai, thì nàng mới dám thở phào.
"Tỉnh rồi à?" Thường Hoan ngồi bên giường bệnh, tay trái bó thạch cao trắng, đang xem TV, thấy nàng tỉnh thì xoay lại nhìn nàng. Khuôn mặt Tô Trinh vẫn còn trắng bệch, hẳn vẫn còn bị kinh sợ.
"Cảm ơn." Tô Trinh yếu ớt nói. Nàng cười một cách nhợt nhạt, đôi mắt từ đầu đến cuối đều nhìn vào cánh tay bị thương của Thường Hoan.
"Em bị sao vậy?"
"Hôm qua lúc phá cửa có dùng lực hơi quá, tay có chút đau. Tôi đã bảo không sao mà bác sĩ cứ một hai bắt bó bột." Thường Hoan tỏ vẻ không sao, cô giơ cánh tay bó thạch cao trắng của mình lên ngang mặt, trông có vẻ hơi bất mãn.
"Thật xin lỗi." Tô Trinh hơi cúi đầu, lẩm bẩm nói.
"Haiz... xin lỗi cái gì mà xin lỗi. Chị có biết, hôm qua lúc tôi mới vừa..."
"Cảm ơn em đưa tôi đến bệnh viện, mau trở về đi."
Tô Trinh thừa nhận, nàng vừa mở miệng thì đã hối hận. Dù không nói đến chuyện tình cảm, người ta cũng vừa cứu nàng một mạng, nói năng như vậy thật chẳng lễ phép chút nào.
Nhưng mà cục diện cũng không khó xử như nàng tưởng tượng, Thường Hoan rất tự nhiên mà đứng lên, cô chỉ "Ừ." một tiếng. Cô nhìn nàng, dặn dò thêm một số thứ cần lưu ý.
"Bác sĩ nói buổi chiều chị có thể xuất viện, bây giờ tôi về trước. Nhớ gọi người nhà chị đến làm thủ tục xuất viện đấy. Vậy nha, tạm biệt."
Thường Hoan vẫy vẫy tay với nàng rồi xoay người rời đi. Tô Trinh nhìn Thường Hoan đi đến cửa, ngó nghiêng một chút thì đi mất.
Người ta vừa khuất dạng, nước mắt Tô Trinh lại được dịp rơi xuống.
Cứ như vậy mà kết thúc thôi, dù nàng có đau lòng đến nhường nào thì cũng đành thôi. Chính miệng nàng bảo Thường Hoan đi đi, vậy mà lúc người ta đi thật thì nàng lại...
Chỉ là... chỉ là...
Tô Trinh dụi dụi đôi mắt đỏ bừng, nàng cố nhịn từng tiếng nấc nghẹn nhưng không thể làm nước mắt ngừng rơi. Nàng vùi mình trong chăn, thổn thức khóc đến tê tâm liệt phế. Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Tôi nghĩ kĩ rồi, như vậy không được. Bà chủ Tô, dù sao tôi cũng vừa cứu chị, mau phục chức cho tôi đi, phải tặng cờ thưởng cho tôi, thăng chức tăng lương gì gì đó nữa. Tôi muốn làm đội trưởng đội bảo vệ!" Thường Hoan cứ như vậy mà nghênh ngang tiến vào, một tay bưng tô mì, một bên cầm bình nước. Mùi thức ăn thơm ngào ngạt, trứng và cà chua trong mì cũng vô cùng ngon mắt.
Thường Hoan đặt đồ lên bàn, kéo ghế cạnh giường bệnh ra rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tô Trinh, miệng vẫn cười ngọt xớt.
Tô Trinh ấm ức khụt khịt hai tiếng, nghiêng mặt đi, không thèm nhìn cô. Thường Hoan nhìn nàng một hồi thì cũng phát hiện điểm không đúng.
"Ôi ôi, đừng khóc, đừng khóc nữa. Tôi không cần làm đội trưởng, làm bảo vệ bình thường cũng được, hay là làm tài xế cho chị ha? Ngoan... đừng khóc nữa."
....
Bốn năm sau.
Hôm nay là ngày lành tháng tốt, Thường Hoan trong lòng khua chiêng đánh trống, muốn bắn pháo hoa đầy trời.
"Alo?" Điện thoại reo inh ỏi, Thường Hoan từ trong chăn chui ra, xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thoáng qua bóng người đang trong phòng tắm tắm rửa, tiếp điện thoại.
"Đang ở đâu vậy?" Nhắm hai mắt thì Thường Hoan vẫn cảm nhận được sát khí từ trong giọng nói kia của Nhu Gia. Cô bạn thân của Thường Hoan dường như đang ôm cả một thùng thuốc nổ.
"Cần phải báo cáo với bồ hả?" Thường Hoan lười biếng đứng lên, kéo rèm cửa sổ, bị ánh mặt trời rực rỡ làm cho có chút chói mắt.
"Bớt nói nhảm! Mình muốn gọi video cho bồ!" Nhu Gia càng ngày hung dữ. Thường Hoan biết Nhu Gia nếu đang ở đây, chắc chắn sẽ bóp chết cô.
"Đang ở quốc gia tư bản chủ nghĩa vạn ác." Thường Hoan đeo kính râm, vì gọi video nên làm màu một chút, cô đứng trước cửa sổ, sau lưng là cảnh biển với bãi cát trắng trải dài, lại có hàng cây cọ đung đưa râm mát, rõ ràng là tận hưởng hơn cô nàng Nhu Gia đang phải chạy deadline ở nhà.
"Bà nội bồ, Thường Hoan!" Nhu Gia chửi tục một tràn, giơ ngón giữa với Thường Hoan, "Kết hôn mà không báo với mình một tiếng? Phù dâu là con ả giống chó nào đấy?"
"Thôi nào bà chị tôi." Thường Hoan kéo kính râm xuống, chu môi hôn mấy phát, "Lần này bọn mình chỉ đến để đăng kí kết hôn thôi. Hôn lễ sau này mới tổ chức, lúc đó sẽ không thể thiếu phần bồ được. Biết bồ lo cho mình rồi, phong bì đỏ của bồ, mình còn đang chờ được nhận đây này."
Nhu Gia nghe vạy mới nhẹ nhõm thở dài, sắc mặt hòa hoãn hơn đôi chút.
"Được rồi, được rồi. Mau đi đăng kí kết hôn đi. Mình còn tưởng cô vợ Thục Trinh* nhà bồ bắt bồ tuyệt giao với mình."
(Ghi chú: *Thục Trinh 淑贞 /shūzhēn/ gần âm với Tô Trinh 苏贞 /sūzhēn/, từ gốc vốn là Trinh Thục 贞淑 - ý chỉ người phụ nữ trong trắng, thùy mị.)
Nhu Gia và Thường Hoan đã làm bạn từ thời răng cửa còn sún, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Mỗi lần hai người nhắc đến Tô Trinh thì đều gọi nàng là "cô vợ Thục Trinh" của Thường Hoan. Nhu Gia lưu manh đặt biệt hiệu này cho Tô Trinh làm Thường Hoan vừa mắc cười vừa thấy cũng có điểm đáng yêu.
Thường Hoan ngửa đầu cười một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó.
"Ủa mà sao bồ biết được hay vậy?"
Đã không nhắc thì thôi, vừa nhắc thì Nhu Gia đã cáu.
"Bà xã của bồ nhắn tin cho mình. Bộ bồ không biết gì hết sao?"
"Nhắn cái gì á?"
"Nè, tự xem đi."
Thường Hoan click mở khung chat, xem ảnh chụp màn hình Nhu Gia vừa gửi qua. Cô cười muốn nghẹt thở.
"Đám cưới của bọn tôi, cô nhất định phải đến đấy nhé~"
"Cũng vừa lắm, ai bảo hồi trước bồ chọc ghẹo vợ mình làm gì. Vợ mình vẫn còn ghim bồ đó haha."
Nhu Gia trợn mắt "Cái đồ vô ơn! Hồi đó mình làm vậy cũng là để xả giận giùm bồ chứ còn gì. Nếu không có mình làm chất xúc tác, hai người không biết có làm lành lại được hay không? Mà hai người không làm lành lại, bồ sẽ bị thất nghiệp, sẽ phải đi lang thang nhặt ve chai đó!"
Giọng của Nhu Gia có chút lớn, Thường Hoan vội đưa điện thoại ra xa. Tiếng nước trong phòng tắm bỗng im bặt. Thường Hoan có chút chột dạ, khẩn trương bấm cúp máy.
"Ơ --- bên này tín hiệu không tốt, mạng lag quá, cúp nhá!"
Vừa lúc Tô Trinh từ phòng tắm bước ra thì Thường Hoan cũng vừa buông điện thoại xuống.
"Ai vậy?" Tô Trinh lau lau tóc ướt nhẹp, liếc mắt nhìn Thường Hoan một cái.
"Đồng nghiệp của chị." Thường Hoan cười ha ha mấy tiếng, tự giác đứng dậy, vòng ra phía sau Tô Trinh, tận tâm giúp nàng lau tóc.
Tô Trinh cười nhạo một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thường Hoan trong gương.
"Chị làm tài xế riêng cho em, ở đâu ra mà có đồng nghiệp?"
"Hồi trước ó, lâu lắm rồi." Thường Hoan mất tự nhiên, ho khan mấy tiếng, muốn đánh trống lảng "Bà xã, tóc của em đẹp thật á."
Sau đó Thường Hoan cầm lấy máy sấy tóc, ù ù thổi tóc cho Tô Trinh.
Tô Trinh lười biếng, ngã người về sau, khoanh hai tay trước ngực, híp mắt nhìn Thường Hoan dò xét.
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.*"
(Ghi chú: *Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.)
"Hả? Cái gì? Chị không nghe gì hết." Thường Hoan biểu cảm khoa trương, tỏ ra là mình không nghe được gì. Cô nhìn Tô Trinh trong gương bất mãn trợn trắng mắt thì có chút hài lòng mà tiếp túc động tác trên tay.
"Xong rồi." Thường Hoan buông máy sấy xuống, sau đó xấu xa khom lưng ôm lấy Tô Trinh, cô vùi mặt vào cổ nàng, nhe răng, bỡn cợt mà nói. "Phi gian tức đạo, vậy bây giờ mình làm chuyện "gian" ha?"
Vừa nói, Thường Hoan vừa hôn hít cần cổ trắng ngần của Tô Trinh. Cô hôn một đường đến xương quai xanh của nàng.
"Xê ra... Em còn phải trang điểm nữa." Tô Trinh nghiêm túc lấy cái tay hư của Thường Hoan khỏi ngực mình, khẽ đánh một phát.
"Thôi mà, trang điểm làm gì. Vợ chị vốn dĩ đã là một đại mĩ nhân rồi, còn cần gì son phấn." Thường Hoan cười, ôm Tô Trinh vào lòng, thật muốn mang nàng lên giường quá đi. "Còn nữa, gương mặt em lúc lên đỉnh so với lúc tô son trát phấn còn kiều diễm hơn gấp ngàn vạn lần... A phải rồi ha, hôm nay chụp ảnh cưới, chi bằng chúng ta ở chỗ đăng kí làm một hiệp đi? Để chị mang trứng rung theo, để lát nữa..."
"Thường Hoan! Câm miệng!" Tô Trinh ở trong lòng ngực Thường Hoan tỏ vẻ ghét bỏ, nàng bịt tai lại, không muốn nghe mấy lời ô uế của Thường Hoan.
"Vậy đi, giờ chị nhét trứng rung vào cho em. Đợi lát nữa chúng ta trực tiếp..."
Tô Trinh xoay người, dùng môi mình phong ấn cái miệng đang nói ba láp ba xàm của Thường Hoan.