Buổi sáng hôm sau khi Tô Trinh tỉnh dậy thì Thường Hoan đã đi rồi. Nàng sờ sờ gối đầu, đã trở nên lạnh lẽo, giống như chưa từng có người nằm lên.
Nàng suy nghĩ gì đó rồi rời giường tắm rửa. Nhìn chính mình trong gương, trên người nàng đầy những dấu vết đo đỏ của cuộc truy hoang đêm qua.
Hôm qua, nàng bị Thường Hoan đè lên cửa đòi hỏi, sau đó lại được ẵm trên tay, đứng, bò, nằm, quỳ đủ loại tư thế, nàng ở dưới thân Thường Hoan nức nở gọi cô là "chủ nhân", nghĩ đến đây nàng đỏ hết mặt mũi, trong lòng có chút thấp thỏm.
Đã xưng hô như vậy thì nhất định quan hệ của hai người sẽ có chuyển biến khác. Nàng không biết sau này Thường Hoan sẽ lại nghĩ ra trò gì để mà chơi nàng. Lại càng không biết hôm nay nàng và cô ấy phải đối diện nhau như thế nào đây.
Hôm nay, Thường Hoan được đồng nghiệp thay ca trực giúp, bây giờ cô đang ngồi ở phòng bảo vệ chỗ bãi giữ xe. Cô đang ngả lưng trên ghế cắn bánh bao thì thấy chiếc ô tô màu đen quen thuộc chạy đến.
Thường Hoan híp mắt, khóe miệng cười lên. Nhưng khi xe chạy đến gần cô mới nhận ra người lái xe không phải Tô Trinh mà là một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da lịch lãm.
Thường Hoan xụ mặt. Cô nhớ rõ Tô Trinh không thuê tài xế riêng.
Người đàn ông tóc vuốt sáp bóng loáng, nom có vẻ cũng đẹp trai lắm.
Tô Trinh ngồi ở ghế phụ lái, hiếm khi nàng không mặc tây trang, thay vào đó, hôm nay nàng mặc một bộ sườn xám màu đỏ thẳm.
Người đàn ông bóp kèn, ý bảo Thường Hoan cho anh ta qua, nhưng Thường Hoan không lập tức nâng thanh cản xe mà lại ngồi trong phòng bảo vệ nhìn qua đó với vẻ nghiền ngẫm.
Nếu trực tiếp xé sườn xám của nàng ra, hung hăng "phạt" nàng thì chắc chắn rất sướng, nhỉ?
Người đàn ông nhìn thấy con bé bảo vệ cứ ngẩn người, không kiên nhẫn mà bóp kèn xe inh ỏi.
Nhưng Thường Hoan vẫn mải miết nhìn Tô Trinh, không biết đã suy nghĩ đến đâu rồi.
Người đàn ông tức giận, đang muốn xuống xe gây gổ với Thường Hoan thì cô vừa kịp ấn điều khiển nâng thanh chắn lên cho anh ta lái xe qua. Tô Trinh nhẹ nhàng kéo tay áo anh ta, ý bảo không nên sinh sự. Người đàn ông căm tức mà trừng mắt nhìn Thường Hoan, sau đó lái xe đi.
Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, Tô Trinh nhịn không được lén nhìn Thường Hoan. Biểu tình của cô vẫn rất lạnh lùng, ở trong xe, nàng không sao nhìn rõ ánh mắt của cô.
Nhưng giữa mùa hè, Tô Trinh lại không rét mà run.
Bốn giờ chiều, trong phòng tổng giám đốc.
Thường Hoan trên người mặc đồng phục nhân viên bảo vệ, cô tháo mũ xuống rồi ném sang một bên. Sau đó cô bắt chéo chân, ngồi chống tay lên ghế.
"Gã đàn ông hồi sáng là ai?"
Tô Trinh quỳ gối trước mặt cô, cúi thấp đầu, không dám nhìn cô, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
"Đồ dâm đãng, ngước mắt lên nhìn tôi! Tôi đang hỏi em, gã đàn ông hồi sáng là ai?"
"Bạn... bạn em."
"Bạn trai sao?" Thường Hoan gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, đáy mắt có vài tia gợn sóng.
"Không phải." Tô Trinh quỳ trên mặt đất, run bần bật, giọng nói cũng run rẩy.
Thường Hoan ngồi thẳng dậy, rất có hứng thú mà nâng cằm Tô Trinh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
"Có bạn trai cũng không sao." Thường Hoan rút dây thắt lưng, đem tay nàng trói lại, sau đó cô túm lấy nàng, đè lên cửa sổ, dán sát bên tai nàng mà nói.
"Dù sao thì tôi cũng chỉ thích "ăn" đồ dâm đãng nhà em."
"Xẹt xẹt" vài tiếng, sườn xám của Tô Trinh bị xé rách qua đùi.
"A." Tô Trinh nhíu mày kêu lên, nhưng nội tâm nàng lại rất hưởng thụ bị Thường Hoan đối xử thô bạo.
"Sườn xám xẻ sâu như vậy, không sợ mọi người nhìn thấy "em gái" dâm đãng của em chảy nước không ngừng sao? Hay là em muốn cho người khác nhìn?"
Mặt Tô Trinh bị ép lên cửa sổ kính lạnh như băng, phía sau bị Thường Hoan kiềm lại, không thể nhúc nhích. Miệng nàng nức nở kêu rên, muốn xoay mặt lại nhìn cô nhưng không thể.
Thường Hoan tiếp tục xé đồ trên người nàng. "Xẹt xẹt" vài tiếng nữa, cảnh xuân của nàng đều bại lộ trước mắt người kia.
Ai cha, bộ sườn xám đắt tiền người ta mới mặc lần đầu mà chơi xé thành vải vụn hết rồi.
Thường Hoan thô bạo mà xé miếng dán đầu ngực của Tô Trinh xuống, hai viên trân châu vì lực tác động mà đung đưa. Tô Trinh bị đau, nho nhỏ "hừ" một tiếng.
Giây tiếp theo Tô Trinh bị ép sát cả người vào cửa sổ kính, hai khỏa tròn đầy bị đè ép ịn hết lên cửa sổ, đầu ngực vì nàng hưng phấn mà dựng đứng lên, vô cùng mẫn cảm.
"Nếu để cho mọi người trong công ty biết, tổng giám đốc của họ bây giờ đang làm một con gái đ/i/ếm suốt ngày chỉ biết hứng tình, cầu xin người khác chơi mình thì sẽ thế nào ta?"
Thường Hoan đem cằm gác lên vai nàng, hai ngón tay mò xuống "vùng đầm lầy" đang thèm khát được thỏa mãn của nàng.
Quả nhiên khi nghe những lời này của cô, nơi kín kẽ kia của nàng không ngừng rỉ ra nước tình.
"Hức chủ nhân, em không phải gái đ/i/ếm."
Không biết là do bị bầu ngực áp lên cửa sổ kính quá lạnh hay do những lời khiêu khích của Thường Hoan mà Tô Trinh run lên bần bật, hơi thở trở nên dồn dập, nàng nũng nịu.
Thường Hoan dùng tay phải quất mạnh hai cái vào mông Tô Trinh, nàng đau đến mức rên lên một tiếng. Sau đó như để trấn an nàng, Thường Hoan nhẹ nhàng xoa bóp mông cho nàng.
"Chủ nhân nói phải thì là phải. Em có nghe không?" Giọng của Thường Hoan đề cao mất phần.
"Dạ."
"Dạ cái gì?"
"Dạ, em là gái đ/i/ếm của chủ nhân."
Thừa Hoan vừa lòng mà cười cười, trực tiếp nhét hai ngón tay vào cửa mình nàng.
"Ưm a sướng... quá... a ưm em thích chủ nhân... sướng ưm..." Tô Trinh không ngờ hôm nay Thường Hoan lại dễ dàng thọc tay vào nơi ấy như vậy, nàng vui vẻ tận hưởng, thi thoảng còn lắc lư bờ mông căng mọng để nghênh đón ngón tay của Thường Hoan.
Thường Hoan ôm Tô Trinh, tay trái vòng lên phía trước đùa bỡn hạt đậu nhỏ đang sưng đỏ của nàng, tay phải ra sức đâm vô rút ra nơi khe suối róc rách nước của nàng. Mỗi lần Thường Hoan rút tay ra thì thứ nước tình kia cũng theo quán tính mà rơi nhiễu xuống sàn, qua một hồi thì dưới nền nhà đã có một vũng lớn.
"Chảy nhiều nước như vậy mà bảo là không dâm đãng?" Thường Hoan cười khẽ, dùng tay quét sơ hai cánh hoa nàng, đoạn, cô lại lấy nước tình trét lên trên bầu v* nàng.
"A ưm... chủ nhân nói phải là phải... Ưm chậm một chút... a a sướng quá... ưm"
Tô Trimh vô lực mà tựa vào cửa sổ, quay đầu thở hổn hển. Giọng nàng rất mềm mại, ngọt ngào.
Thường Hoan rũ mắt, bàn tay lại xoa xoa bờ mông to tròn của nàng, đánh xuống hai cái.
"Đ/ĩ đ/i/ếm mà dám ra lệnh cho chủ nhân sao?"
Tô Trinh run run, trong miệng nức nở vài tiếng, nhưng khoái cảm và kích thích lúc này đã quá nhiều, nàng sớm không còn ngượng ngùng chi nữa, nàng cắn môi thừa nhận.
"Dạ... em sai rồi... chủ nhân... ưm."
"Ngoan."
Thường Hoan đang chuẩn bị nói chuyện để trấn an Tô Trinh thì đột nhiên điện thoại reo lên, cô lấy điện thoại ra định bấm tắt, đột nhiên nghĩ ra gì đó, miệng cười cười tà ác.
"Bây giờ tôi không muốn nghe điện thoại, đồ dâm đãng nhà em nghe giúp tôi đi."
Tô Trinh còn chưa kịp hỏi cô có ý gì thì Thường Hoan đã bấm nhận cuộc gọi.
"Alo."
"Xin chào, tôi là bưu tá chuyển phát nhanh. Bưu phẩm của ngài đã được giao tới địa điểm nhận bưu phẩm, ngài nhớ ghé lấy ạ."
Bên kia tín hiệu có vẻ không tốt lắm, giọng nữ bị đứt quãng.
Thường Hoan không có vội vã trả lời, cô đem điện thoại đặt đến bên miệng Tô Trinh.
"Ưm a ưm..." Tô Trinh muốn khóc. Nàng nỗ lực không rên lên nhưng tay Thường Hoan lại xấu xa thúc càng nhanh bên trong nàng.
"Alo? Xin chào?" Đối diện với câu hỏi của đầu dây bên kia, Tô Trinh khàn khàn giọng trả lời.
"Ưm ưm, được rồi, để lúc khác tôi ghé lấy."
Tô Trinh tự chủ trương trả lời thay cho Thường Hoan, nàng cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh.
Thường Hoan cười xấu xa bấm tắt điện thoại.
"Bé dâm, em cũng thông minh lắm." Nhận thấy ngón tay của mình càng ngày càng bị siết chặt, Thường Hoan lại càng ra sức đâm càng mạnh, càng sâu, mỗi lẫn đâm vào đều cố tình chạm vào điểm G của nàng.
Vừa mới cúp điện thoại không lâu, Tô Trinh đã khóc lóc ra tiếng.
"A ưm chủ nhân... em ra... chủ nhân... ha a... sướng... a a a." Tô Trinh ngẩng cao đầu thét lên chói tai, bên dưới bụng nhỏ liên tục nhấp nhô, cái "miệng nhỏ" đáng yêu của nàng thì không ngừng phun nước. Tô Trinh run rẩy lên đỉnh trong ngực Thường Hoan.
Thường Hoan nhìn nữ nhân mềm oặt trong ngực mình đột nhiên nghĩ ra trò mới. Cô đem nàng đặt ngồi trên ghế, mở tủ lấy khóa miệng, trứng rung và dây thừng.
Tô Trinh còn đang đắm chìm trong cực khoái ban nãy, nàng chưa đủ sức để phản ứng mình sẽ bị Thường Hoan làm gì tiếp theo.
Thường Hoan đem hai chân Tô Trinh tách thành chữ M, lấy dây thừng cột vào hai bên thành ghế, cô bắt nàng ngậm quả cầu của khóa miệng rồi cô siết khóa lại.
Thường Hoan sau đó nhét trứng rung vào nơi nữ tính còn đang dầm dề nước của nàng, cô còn khen thưởng cho sự ngoan ngoãn của nàng bằng cách xoa xoa hạt đậu nhỏ vài cái.
Tô Trinh mới đầu cho rằng Thường Hoan sẽ dùng tay thỏa mãn nàng thêm lần nữa, nhưng tới khi trứng rung bên trong bắt đầu hoạt động thì nàng mới giật mình nhận ra, trợn to mắt nhìn cô. Nàng giẫy giụa nhưng lại không có kết quả.
"Ô ô... ưm."
"Bé dâm, em ngoan ngoãn ở đây hưởng thụ, đợi chủ nhân quay về." Thường Hoan vỗ vỗ khuôn mặt đỏ hồng vì tình dục của Tô Trinh rồi xoay người ra cửa.
"Lạch cạch" một tiếng, Thường Hoan đóng cửa lại, sau đó tiếng giày mỗi lúc một xa.
Tô Trinh hoảng sợ, quả nhiên cô không khóa cửa.
Lỡ ai đó mà đẩy cửa đi vào thì chắc chắn sẽ thấy tổng giám đốc trong miệng ngậm khóa cầu, toàn thân trần truồng, hai chân đang banh rộng, khoe nơi tư mật thẳng ra cửa, mà bên trong, miệng nhỏ háu ăn lại đang ngậm một quả trứng rung, nước tình rỉ ra liên tục. Một cảnh tượng vô cùng dâm đãng.