Phạm Thượng - Thảo Điền Đường

Chương 5

Nước tình trơn trượt chảy từ "khe suối" ra, tí tách rơi trên mặt đất, rất nhanh đã tạo thành một vũng lớn.

Tô Trinh ngồi tựa lưng ghế, nàng phảng phất ngửi được mùi của loại nước kia, quá dâm đãng, cơ thể nàng bây giờ đỏ như một quả cà chua chín.

Thường Hoan sau khi đi một lát thì quay lại, cô cười tủm tỉm mở khóa miệng cho nàng. Đang lúc Tô Trinh nghĩ rằng cô sắp tha cho mình thì Thường Hoan lại cho nàng uống hết một chai nước khoáng, sau đó cô lại đeo khóa miệng lên cho nàng, cô vỗ vỗ khuôn mặt nàng nói nhỏ "Ráng đừng có đái ra giọt nào nha." rồi đi ra khỏi cửa.

Và tất nhiên, cô không khóa cửa.

Mới đầu Tô Trinh còn chưa hiểu Thường Hoan định làm gì, bây giờ thì nàng biết rồi.

Nàng cố gắng nhịn, nước tiểu trong bàng quang đã đầy, khiến cho bụng nhỏ của nàng trướng quá. Mỗi lần cảm giác sắp đái ra thì nàng phải gồng hết sức để giữ lại, lỗ nhỏ của nàng cũng theo đó mà thít chặt, khiến nàng cảm thấy rõ ràng sự rung lắc dữ dội của trứng rung bên trong.

"Ô ô ha a." vài phút sau Tô Trinh không nhịn nổi nữa, nàng nức nở kêu rên, sau đó thì nước nôi lênh láng trào ra.

Tô Trinh sắp khóc đến nơi. Nàng ước gì Thường Hoan vào phòng ngay bây giờ, hung hăng đè nàng ra, mạnh tay ra vào nơi đang vô cùng nhạy cảm kia, làm cho đến khi nàng như chết đi sống lại.

Cho dù như vậy, cũng sẽ thoải mái hơn tra tấn như vậy hoài.

Tô Trinh ngửa đầu thở hổn hển, đắm mình trong cảm giác cao trào. Nhưng lần lên đỉnh này kém xa cảm giác Thường Hoan làm cho nàng. Cái trứng rung này tra tấn nàng, khiến nàng hưng phấn quá độ, nhưng so với ngón tay của Thường Hoan thì không đủ đô chút nào.

Tô Trinh không cần nhìn cũng biết bây giờ hạt đậu nhỏ của nàng đang sưng to đến cỡ nào. Thân thể của nàng vốn cực kì mẫn cảm, buổi tối chỉ cần kẹp chăn thôi cũng đủ sướng.

Ưm, muốn được xoa xoa quá.

Thường Hoan tuy trói chặt hai chân nàng vào thành ghế nhưng chỉ đơn giản cột hai tay nàng lại, nàng có thể dễ dàng xoa âm vật của mình. Nhưng sau đó nàng theo bản năng ngước lên nhìn thì phát hiện có camera ẩn đang theo dõi nàng.

Tô Trinh cả người run lên bần bật, nước tiểu cũng không tự chủ mà bắn ra.

Có lẽ chủ nhân đang nhìn mình hứng tình qua camera.

Nếu mình tự thoả mãn thì chủ nhân có tức giận hay không đây?

Tô Trinh rốt cuộc phải nhịn xuống, không tự mình xoa hạt đậu nhỏ nữa.

Trứng rung dường như biết Tô Trinh đang khó chịu, rung mỗi lúc một mạnh hơn, không chỉ vách thịt bên trong âm đ*o bị kích thích mà lỗ tiểu cũng bắt đầu mất tự chủ.

Tô Trinh thống khổ rên rỉ, nàng lần thứ hai lên đỉnh.

Miệng nhỏ không ngừng chảy nước dâm còn chưa nói, đến lỗ tiểu cũng muốn bắn nước. Tô Trinh cố gắng nhịn không cho nó chảy ra, cả người nàng phát run.

Dục vọng trong người nàng tựa như một ngọn lửa hừng hực bất tận.

"Giám đốc Tô có ở trong phòng không ạ?" Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Thân thể Tô Trinh kịch liệt run rẩy, đồng tử nở rộng, chuyện nàng lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra.

"Giám đốc Tô ơi?" Lại là một hồi gõ cửa, người ở bên ngoài bám riết không tha.

Tô Trinh thở dồn dập, nàng muốn nói chuyện nhưng miệng bị khóa cầu ngăn lại, chỉ có thể "ư a" vài tiếng, không nói nên lời.

Một cảm giác kích thích cực điểm khiến nàng mỗi lúc một kích động hơn, đồng thời cũng có một phương diện khác, nàng sợ hãi hậu quả nếu có ai đó nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng của nàng lúc này. Nghĩ nghĩ, Tô Trinh trong lòng thầm cầu nguyện.

Sao chủ nhân còn chưa chịu về vậy?

"Bên trong hình như không có ai, hay là mình vào luôn, chỉ là đưa một phần tài liệu thôi mà." Người bên ngoài nho nhỏ thì thầm, đưa tay vặn nắm cửa, suýt chút nữa đã mở cửa.

"Ô ô --" Tô Trinh mở to mắt nhìn, mắt nàng đỏ bừng, cố sức giãy giụa nói.

Đừng mà!

"Hay là thôi đi, tính tình của giám đốc Tô đáng sợ cỡ nào chẳng lẽ cô còn không rõ. Tự ý vào phòng khi chưa được phép chắc chắn sẽ bị mắng cho to đầu." Người bên cạnh người nọ nói, người nọ đang do dự có nên vào không thì rốt cuộc cũng rén mà từ bỏ.

"Ừm, cô nói đúng."

Nghe tiếng hai người rời đi, Tô Trinh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng thả lỏng thì thân thở cũng thả lỏng theo. Tiếng nước đái xè xè truyền đến tai Tô Trinh.

Bị chủ nhân phát hiện, chắc chắn mình sẽ bị hiếp cho tới chết.

Tô Trinh muốn khóc quá đi.

Thường Hoan đi lấy chuyển phát nhanh xong cũng không lập tức quay về. Cô vào nhà vệ sinh xé bỏ hộp đựng, sau đó hút một điếu thuốc.

Trong đầu cô bây giờ tưởng tượng về bộ dạng dâm đãng của Tô Trinh, bụng nhỏ của Thường Hoan cũng bắt đầu căng thẳng, cô híp mắt, cầm mấy món hàng chuyển phát nhanh lên.

Một chiếc vòng cổ bằng da có khắc tên Tô Trinh, một cây gậy mát xa, trứng rung, roi da, còng tay, nội y mát mẻ,...

Thường Hoan bỏ hết chúng vào túi, vui vẻ hướng về phòng làm việc của Tô Trinh.

Tiếng giày quen thuộc từ xa vọng tới khiến cho "bé" Tô Trinh sắp hỏng mất chợt thanh tỉnh lại.

Là chủ nhân tới!

Thường Hoan đẩy cửa đi vào, ném túi đồ lên bàn, tay cô khoanh trước ngực, nghiền ngầm mà nhìn Tô Trinh.

Tô Trinh sợ hãi ánh mắt của Thường Hoan, nàng sợ cô không hài lòng.

"Bé dâm cũng nghe lời quá ta." Thường Hoan hơi hơi gật đầu, cô vừa lòng sờ sờ cằm.

Nhưng giây tiếp theo cô nhìn thấy vũng nước lớn dưới sàn nhà, Thường Hoan nhướng mày.

Thường Hoan gỡ dây trói, cô ôm Tô Trinh ngồi xuống trên đùi trái của mình, hai tay sờ sờ bầu v* tròn trịa của nàng, mặt ôn nhu cười cười.

"Em muốn chủ nhân không?"

"Muốn! Bé dâm muốn chủ nhân lắm." Tô Trinh vội vàng gật đầu, thân thể cũng hơi lắc lư.

Tô Trinh bỗng rên nhẹ một tiếng, có một chút sướng truyền từ dưới lên trên.

Nàng cả người trần truồng ngồi tên đùi Thường Hoan. Chỉ cần hơi cử động thì hạt đậu nhỏ đang sưng đỏ sẽ cọ vào bộ đồng phục bảo vệ thô ráp của Thường Hoan, nàng sẽ cảm thấy sướng một chút.

Hồi nãy mình chỉ lắc lư nhẹ vậy, chắc chủ nhân sẽ không thấy đâu.

Nghĩ vậy, Tô Trinh lại hơi lay động eo.

"A~" so với mình nghĩ thì quả nhiên sướng hơn nhiều, Tô Trinh cắn môi dưới, cố gắng không rên rỉ.

Thường Hoan mặt vô cảm nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt cô nóng như lửa.

Cô bỗng nhiên bế Tô Trinh lên, đè nàng trên mặt bàn làm việc, chân nàng vẫn đứng trên đất, nửa thân trên ngã úp trên bàn.

"Bốp." một tiếng, Thường Hoan dùng roi da hung hăng đánh lên mông thịt nõn nà của Tô Trinh.

"A, chủ nhân, đ/ĩ dâm biết sai rồi."

Roi da quất lên nghe tiếng rất to lại lạnh lẽo nhưng không đau như khi cô đánh bằng tay. Tô Trinh vẫn ăn đau, hít hà một hơi.

"Sai ở đâu? Hả?" Thường Hoan xoa xoa mông Tô Trinh.

"Ưm em không... không nên ở trên đùi chủ nhân tự an ủi."

"Còn gì nữa?" Thường Hoan bất mãn chất vẫn, luồn tay xuống trêu đùa nơi mẫn cảm đến phát điên của Tô Trinh.

"Ha ưm... chủ nhân... em không nên trong lúc chủ nhân ra ngoài mà lén đái."

Tô Trinh đem mặt chôn vào đống văn kiện, âm thanh rầu rĩ nói.

Hình như nàng lại sắp lên đỉnh nữa rồi.

Thường Hoan rất vừa lòng, khóe miệng cười cười. Cô cầm lấy roi da, không nặng không nhẹ quất lên mu Tô Trinh.

"Hực... a..." lúc bị đánh thì chỗ đó nóng rát, Tô Trinh thống khổ mà rên rỉ một tiếng, ngẩng đầu lên thì nàng lại cao trào.

Tuy rằng đau nhưng đồng thời cũng rất thoải mái, bất kể là tâm lý hay sinh lý. Chỉ một lát sau, Tô Trinh lại lắc mông, khó chịu mà cầu xin Thường Hoan ch*ch mình.

"Quả nhiên là tiểu dâm phụ của chủ nhân." Thường Hoan cười khẽ, ném roi da qua một bên, cô mặc vào quần sịp có gắn dương v*t hai đầu, một đầu cô nhét vào cửa mình của mình, một đầu dựng đứng lên chuẩn bị nhắm thẳng vào â/m h/ộ của Tô Trinh. Cô dùng hai ngón tay tách mép thịt của nàng ra, hạ eo một chút, liền cắm vào cái lỗ nhỏ chảy nước.

"Ha... ưm... a a a chủ nhân ơi nhanh quá, ưm em sắp bị ch*ch hỏng rồi... a ưm." Tô Trinh một bên uốn éo hông đón nhận những cú nắc mạnh của Thường Hoan, một bên lớn tiếng rên rỉ. Nàng biết rõ, nàng rên càng nhiều thì chủ nhân càng vui lòng.

Tô Trinh mới đầu cho rằng chủ nhân đang dùng ngón tay chơi mình, đến khi Thường Hoan cong lưng, đưa tay nắn bóp hai bầu vú trắng tuyết của nàng thì nàng mới nhận ra là không phải.

"A ưm chủ nhân.... chủ nhân ch*ch em... sướng quá... sướng ưm ưm." Có thể được chủ nhân dùng dương v*t giả đâm vào như vậy khiến Tô Trinh vui mừng biết bao. Hơn nữa đây không phải do nàng yêu cầu mà là chủ nhân tự ý thực hiện.

Đây là chủ nhân ban ân. Nàng quá mực cảm kích, Tô Trinh nâng mông cao lên, chủ động đưa đến tay Thường Hoan. Thường Hoan dùng sức xoa bóp mông thịt mềm mại của nàng, đôi lúc lại vỗ bốp bốp lên hai ba cái, vừa đánh vừa xoa khiến nàng càng thêm sướng.

"Thích chủ nhân dùng tay hay là dùng *** giả ch*ch em?" Thường Hoan một lần nữa cúi người, bóp bầu vú đang dựng đứng của nàng, tinh nghịch mà nắm núm v* kéo kéo.

"Ô a... em thích... thích chủ nhân dùng tay... ch*ch em... ưm." Tô Trinh miễn cưỡng khôi phục lý trí, rên rỉ nói.

Lời này nói chung thì cũng tám phần là thật. Bởi vì dương v*t giả kia chọc tới chọc lui bên trong mình cũng chỉ có một chỗ, làm sao sướng bằng ngón tay linh hoạt của Thường Hoan. Cô luôn biết tìm đến điểm G của nàng làm cho nàng sướng như điên.

Thường Hoan cười, đem dương v*t giả rút ra, tùy ý ném sang một bên. Cô cũng cảm thấy dùng cái này không sướng mấy, vẫn là dùng tay thoải mái hơn.

"Hức... chủ nhân... sao lại ngừng vậy..." Tô Trinh khó chịu rên hừ hừ, nàng khó chịu lắc lắc mông, cọ cọ lên tay Thường Hoan.

"Dâm đãng quá đi mất. Nào, lại đây." Thường Hoan rũ mắt, hai ngón tay lập tức cắm vào lỗ nhỏ đang nhóp nhép nước của Tô Trinh.

"Hưm~" Tô Trinh ê a kêu ra tiếng, lại vội vàng che miệng lại. Bên dưới được Thường Hoan dùng hai ngón tay thô ráp đâm vào rút ra, âu yếm vờn qua lại điểm G càng khiến nàng sướng đến nỗi cong eo, chân thì mềm nhũn muốn khụy xuống.

Thường Hoan biết người dưới thân sắp cao trào nên động tác không những không chậm lại mà ngược lại, mỗi lúc càng thêm nhanh. Hai ngón tay của cô ra sức đâm vào lỗ nhỏ nóng ẩm.

"Hưm a chủ nhân, chủ nhân nhanh quá ư ư." Tô Trinh vô lực mà rên rỉ, nàng thừa nhận bản thân đang sướng đến mức chẳng còn biết trời đất gì nữa, tay nàng cố gắng nắm lấy bàn để không ngã xuống.

Nhưng thật ra lý trí của nàng mỗi khi ở dưới thân Thường Hoan vốn dĩ luôn trở về trạng thái âm vô cực. Nàng chỉ có thể bị bắt dạng hai chân ra, thân thể run rẩy nghênh đón Thường Hoan đến ch*ch.

"A a tới rồi, tới rồi chủ nhân." Tô Trinh nhíu mày ngẩng đầu lên, bên dưới không ngừng phun nước. Tay nàng quờ quạng lung tung trên bàn làm không ít tệp tài liệu rơi xuống đất.

Tô Trinh trong não trống rỗng, khi lên đỉnh không chỉ nước tình bắn ra mà còn tí tách cả nước tiểu, giữa hai đùi nàng bây giờ ướt nhẹp.

Thường Hoan bất mãn nhướng mày. Nhưng ngẫm lại Tô Trinh vừa mới bị mình đè ra chơi khí thế như vậy, rỉ chút nước tiểu thì cũng không phải chuyện gì lạ.

Cô dùng tay xoa bóp mông Tô Trinh rồi lại mạnh bạo kéo tóc nàng, khiến nàng phải quay đầu lại nhìn mình.

"Lần sau chủ nhân còn chưa cho phép thì em không được để nước tiểu nhiễu ra, nghe chưa?"

Tô Trinh cảm thấy vừa nhục nhã vừa sung sướng, hai mắt nàng đỏ hoe, nàng cắn môi, gật gật đầu.

"Ngoan, cưng nói cho chị biết, lúc nãy cưng lên đỉnh tổng cộng mấy lần?" Thường Hoan đem Tô Trinh ôm vào trong ngực, ngón tay chơi đùa tóc nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nàng sau đó lại cắn vành tai nàng. Giọng nói của cô vô cùng ôn nhu, bộ dáng lại rất lưu luyến.

"Ưm... em không nhớ nổi." Tô Trinh vô lực mà nép sát vào ngực Thường Hoan, híp mắt hưởng thụ sự âu yếm của cô. Trong đầu nàng là một đống hỗn loạn, thật sự nàng không thể tính ra lúc nãy rốt cuộc nàng lên đỉnh bao nhiêu lần.

Thường Hoan cúi đầu, sủng nịch mà nhéo nhéo mũi nàng, khóe miệng cô cười đầy mờ ám.

"Đêm nay đến nhà cưng, chị muốn cưng tự đếm xem cưng được chị ch*ch lên đỉnh mấy lần. Để xem lần này cưng có nhớ nổi hay không."
Bình Luận (0)
Comment