Mùa đông.
Rất tự nhiên Thường Hoan trở thành bạn giường trường kỳ của Tô Trinh. Hai người vẫn duy trì quan hệ nóng bỏng trên giường, xuống giường thì là người xa lạ của nhau. Thường Hoan vẫn vì lý do đó mà xuất hiện ở nhà Tô Trinh.
Có đôi khi Thường Hoan cũng suy nghĩ, trái tim Tô Trinh cũng sắt đá thật, lâu như vậy rồi mà nàng vẫn không hề động tâm với cô.
Nàng khá vừa ý cô, bình thường thì lạnh lùng nghiêm túc, động dục một phát thì khe suối kia lại vô cùng ấm nóng. Thường Hoan không có lúc nào mà không muốn đè nàng ra cắn nuốt. Giống như chỉ có lúc làm tình, Tô Trinh mới có thể chỉ thuộc về cô.
Tô Trinh có thói quen chạy bộ vào buổi sáng, mỗi ngày 6 giờ rưỡi rời giường. Mà lúc ấy, Thường Hoan sẽ vẫn còn ngủ say như chết.
Đồng hồ báo thức vang lên, Thường Hoan ngáp một cái thật dài, cực kì không tình nguyện mà ngồi dậy, cô phải rất kiên trì để không bị giường êm nệm ấm kéo ghì xuống nữa. Bỗng nhiên cô ngửi được mùi hương quen thuộc. Thường Hoan không mê ngủ nữa, liền bước xuống giường.
Khi cô xuống đến dưới lầu thì Tô Trinh đã làm xong bữa sáng. Trước mặt nàng toàn là salad rau củ quả, Thường Hoan dở khóc dở cười, bộ nàng ăn chay trường hay sao?
Bữa sáng của Thường Hoan là một bát cơm nóng và một quả trứng ốp la được đặt trên một cái đĩa đối diện nàng.
Hôm Thường Hoan lần đầu tiên ngủ qua đêm ở nhà Tô Trinh, sáng mở mắt dậy thấy nàng làm bữa sáng cho cô toàn là rau, cô liền hỏi nàng cái đó là ăn trước khi ăn cơm hay ăn cơm xong mới ăn.
Tô Trinh coi như đã biết bạn giường của mình không thích ăn salad vào buổi sáng. Lần thứ hai Thường Hoan qua đêm ở nhà Tô Trinh, nàng đã nấu cho cô một bát mì.
"Mau ăn đi, ăn xong tôi đưa cô đến công ty." Tô Trinh cúi đầu nhìn di động, giọng nói lạnh lùng, tựa hồ không phải là người hôm qua ở trên giường nũng nịu gọi Thường Hoan là chủ nhân.
"Ừm." Thường Hoan rũ mắt, tập trung ăn bữa sáng của mình.
"Để tôi xuống ở đây là được rồi." Thường Hoan chỉ chỉ một tiệm bánh bao không xa công ty lắm.
Tô Trinh biết cô ấy sợ bị người ta nói ra nói vào, sợ hai người đi cùng nhau sẽ khiến đồng nghiệp trong công ty hiểu lầm. Nàng gật gật đầu, dừng xe ở trước cửa hàng bánh bao, Thường Hoan nhanh nhẹn mở cửa bước xuống.
Bình thường Tô Trinh sẽ trực tiếp lái xe đi luôn, nhưng hôm nay nàng nán lại, nhìn Thường Hoan.
Thường Hoan vào tiệm mua mấy cái bánh bao nóng hổi cùng với một bát cháo, lúc cô đi ra thì phát hiện chiếc ô tô kia của nàng vẫn còn dừng ở đó.
"Sao lại không đi?" Thường Hoan tiến lên, khom lưng hỏi Tô Trinh trong xe.
"Buổi sáng cô ăn chưa đủ no sao?" Tô Trinh hỏi cô, nhìn không ra ánh mắt nàng giấu sau cặp kính râm to bản.
"Chị gái, chị nấu đồ ăn ít như cho chim ăn thì ai mà no cho được." Thường Hoan cười khổ hai tiếng. Cô cho rằng Tô Trinh cố ý chờ cô, cô vòng qua định mở cửa xe thì Tô Trinh đã đạp ga chạy thẳng.
Thường Hoan sững sờ tại chỗ, ngơ ngác cắn một miếng bánh bao.
Ủa, tự nhiên quạo là sao bà?
Bảo vệ ở bãi giữ xe muốn nhờ Thường Hoan thay ca, Thường Hoan gõ đầu cậu ta một cái nhưng vẫn đồng ý giúp.
Cô đang ngồi nhàm chán trong phòng bảo vệ thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đó mặc một bộ tây trang màu đen, khoác bên ngoài là một chiếc áo vest nữ kiểu dáng sang trọng, chất liệu đắt tiền. Mái tóc nâu xoăn dài xõa ra, trên cổ đeo một chiếc khăn phụ kiện nho nhã, có lẽ nàng dùng để che lại dấu vết hoan ái của ngày hôm qua.
Người đó không phải là Tô Trinh thì còn có thể là ai được nữa?
Nàng ấy đứng ở ngoài bãi xe, thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh, hẳn là đang chờ đợi ai đó.
Đang là giờ làm việc, Tô Trinh lẽ ra không nên xuất hiện ở chỗ này.
Thường Hoan ngước cằm nhìn về phía Tô Trinh, trên mặt tràn đầy vẻ cười.
Không biết là mắt của Thường Hoan dạo gần đây có bị gì hay không, cô cảm thấy Tô Trinh càng ngày càng xinh đẹp.
Nàng đứng ở nơi đó, trên người tỏa ra khí chất đầy thu hút, rất dễ khiến kẻ khác say sưa ngã vào vẻ quyến rũ ấy. Càng không cần phải nói, đi liền với ngoại hình xinh đẹp, cử chỉ của Tô Trinh cũng quá đỗi yêu kiều, hành xử chuẩn mực, quả thật không thể chê vào đâu được.
Thường Hoan nhìn nàng mà tủm tỉm cười hoài, vừa đang định ra ngoài trêu đùa nàng một chút thì cô chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen chạy qua, dừng lại trước mặt nàng. Chiếc xe kia Thường Hoan chưa gặp bao giờ.
Người xuống xe là gã đàn ông mà Thường Hoan từng gặp khi trước, là cái người lái xe Tô Trinh hôm nọ. Thường Hoan vừa liếc mắt đã nhìn ra là hắn. Bởi vì tóc hắn vuốt sáp bóng lưỡng, nhìn khá là đểu cáng.
Hai người bọn họ nói gì đó với nhau, Thường Hoan ở xa như vậy nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí vui vẻ ở đó. Thường Hoan ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, trong lòng mỗi lúc một ganh ghét gã đàn ông kia, ghét muốn điên lên.
Một lúc lâu sau, gã đàn ông kia chủ động ôm Tô Trinh một cái, nàng cũng không có từ chối hắn.
Thường Hoan xem thường, "Hứ." một tiếng. Cô cảm thấy gã kia ôm Tô Trinh cũng lâu lắm, hơn thế nữa là nàng cũng không có chủ động buông hắn ra.
Hô hấp của Thường Hoan chợt trở nên khó khăn, cô quay đầu đi, cô không thể nhìn hai người kia dính lấy nhau nổi nữa. Không biết qua bao lâu, gã đàn ông kia lái xe tới dừng trước phòng bảo vệ Thường Hoan đang ngồi.
Hắn vừa nhìn liền nhận ra cô là con nhỏ bảo vệ hôm trước làm khó dễ hắn, hắn ngồi trong xe trừng mắt nhìn Thường Hoan. Nhưng khuôn mặt của Thường Hoan lại vô cùng bình tĩnh, cô bấm điều khiển nâng thanh chắn cho hắn lái xe qua.
Bãi đỗ xe lại trống vắng, Thường Hoan thở một hơi rất dài. Cô vô lực mà nằm dài ra, xoa xoa đôi mắt đang mỏi nhừ.
Tâm tình của cô đang rất tệ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng không có lý do gì để mà tức giận cả. Dù sao thì, cô và Tô Trinh cũng chỉ là bạn giường thôi mà.
Trò chơi ái tình, kẻ động lòng trước chính là kẻ thua cuộc.
Thường Hoan tháo mũ xuống, ném qua một bên.
Cô có lẽ cũng nên tìm người yêu rồi.
Thường Hoan nhớ tới vị đồng nghiệp trước kia làm cùng ở văn phòng, chị Vương, chị ấy đối xử với cô rất tốt. Chị Vương rất thân thiện, lại quen biết rất nhiều cô gái, chị ấy cũng biết xu hướng tính dục của cô. Có lẽ, cô nên nhờ chị ấy mai mối cho mình một người chăng?
Nghĩ là làm, Thường Hoan gọi cho anh chàng đồng nghiệp kia xuống thay ca, cậu chàng bị nàng hối thúc cũng không đôi co được gì, liền cúp máy, nghe lời xuống thay lại ca.
"Em muốn tìm một cô xinh đẹp giống như Lưu Đào, giọng nói thì giống chị Chí Linh, tuổi tác thì lớn hơn em một chút là được he he."
Thường Hoan ngồi bên cạnh chị Vương nói cười hi hi ha ha. Chị Vương nghe mấy điều kiện của cô, xòe tay đếm đếm rồi trách cô kén cá chọn canh, sau đó hai người lại cười đùa tiếp.
"Nếu có cô nào mà tốt được như vậy thì chắc đã sớm trở thành con dâu của chị rồi, làm gì mà tới lượt cưng cho được?"
Thường Hoan méo miệng, bất mãn vòng ra sau bóp bóp vai chị Vương, năn nỉ năn nỉ.
"Trời ơi cục cưng nhà chị mới có bao nhiêu tuổi đâu. Đồ chơi thằng nhóc chơi chán rồi sao? Em mua cho nó thêm nhé? Thằng bé mới tí tuổi mà chị tìm con dâu cái gì kia chứ? Chị Vương tìm giúp em một mối tốt, sau này em yên bề gia thất, công lao của bà mối như chị tuyệt đối em không quên đâu."
Chị Vương híp mắt hưởng thụ Thường Hoan mát xa, khanh khách cười. Cô ấy một lúc thì sai Thường Hoan đi rót nước, một lúc thì sai cô đi lấy giúp hàng chuyển phát nhanh, Thường Hoan cũng ngoan ngoãn làm theo.
"Được rồi, nhìn cưng như vậy thì chị cũng không đành lòng. Cưng chờ tối chị về nhà, chị sẽ tìm giúp cưng một cô gái tốt ha."
"Dạ, dạ."
"Điều kiện gì ấy nhỉ?"
"Xinh đẹp giống Lưu Đào, giọng nói giống chị Chí Linh, lớn hơn em vài tuổi."
Hai người mỗi người một câu chuyện trò vui vẻ mà không để ý không khí xung quanh đang trở lạnh.
Có ai đó kéo kéo áo Thường Hoan, cô bất mãn ngẩng đầu thì nhìn thấy Tô Trinh.
"Chào giám đốc Tô." Chị Vương đột nhiên trở nên nghiêm túc, lật đật ngồi thẳng lưng lại đàng hoàng.
Tô Trinh không có nhìn chị Vương, nàng nhìn chằm chằm Thường Hoan, hy vọng sẽ từ ánh mắt của cô biết được cô đang nghĩ gì.
Mới vừa rồi những lời kia nàng đều nghe rất rõ ràng.
Nhưng trên mặt Thường Hoan trước sau vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, ánh mắt đứng đắn nhìn chằm chằm lại nàng. Nàng có chút cảm giác cô sẽ ăn tươi nuốt sống mình.
"Tối nay cô đến văn phòng của tôi." Tô Trinh xoay người rời đi, chỉ để lại một câu ngắn gọn như vậy. Thường Hoan nhìn bóng dáng đang đi xa dần, bỗng nhiên cô lại có hứng thú muốn siết lấy eo nàng, từ phía sau mạnh bạo đi vào nơi mềm ấm kia của nàng.
Thường Hoan cười lạnh một tiếng, sau đó thì trở về phòng bảo vệ.
Tối nay ai đến văn phòng của ai thì còn chưa biết à nha.