Thường Hoan quả nhiên không đến văn phòng Tô Trinh.
Cô nằm trên ghế trong phòng bảo vệ, ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Kim đồng hồ đã chỉ đến 9 giờ tối.
Bình thường giờ này Tô Trinh đã đến đây được 1 tiếng rồi.
Cô chợt nghĩ đến rất nhiều chuyện, trong lòng có chút không kiên nhẫn. Nhỡ đâu vì gã đàn ông đầu tóc bóng loáng kia khiến nàng không còn hứng thú với cô nữa thì sao? Thường Hoan cảm thấy không vui chút nào.
Cô đứng lên, đang định đi thì thấy từ phía xa xa có một bóng dáng quen thuộc đang đi tới.
Là Tô Trinh.
Nàng ấy quả nhiên sẽ đến tìm mình.
Thường Hoan khóe miệng hơi nhếch lên, cô cười nhạt, nhìn thấy Tô Trinh cúi đầu rầu rĩ, đang chầm chậm đi về phía mình. Đến lúc nàng đến trước cửa, Tô Trinh không nói lời nào, Thường Hoan ăn ý mở cửa ra cho nàng, sau đó mạnh tay đóng chặt lại.
Buổi tối rét lạnh buồn chán, nội tâm Thường Hoan khó chịu, tịch mịch. Tô Trinh vừa vào thì cô đã đè nàng lên cửa, ngậm lấy cánh môi lành lạnh của nàng, cạy mở khớp hàm rồi tham lam chiếm lấy cứ địa bên trong miệng nàng. Bàn tay cô không chờ nổi nữa, luồn vào bên trong vạt áo lông, xoa bóp khỏa mềm mại quen thuộc kia.
Tô Trinh hơi nhíu mày, sau đó cũng nương theo động tác của Thường Hoan.
Thường Hoan vốn dĩ trong lòng đầy bực bội, vừa nhìn thấy Tô Trinh thì cảm xúc tiêu cực kia liền biến mất. Ôm người kia ấm áp ở trong ngực, Thường Hoan không muốn toan tính điều chi nữa. Lưỡi Thường Hoan ngang tàng quậy phá trong miệng Tô Trinh, giống như cô đang giận dỗi phát tiết.
Hô hấp của hai người mỗi lúc một dồn dập, Tô Trinh suýt nữa hít thở không thông. Thường Hoan hôn mạnh bạo làm đau nàng, Tô Trinh nhíu mày, dùng sức đẩy cô ra. Sức lực bột phát mạnh đến mức Tô Trinh cũng không ngờ tới.
Thường Hoan sững sốt, cô nhìn chằm chằm Tô Trinh, trong lòng bùng lên lửa giận không tên.
"Em bị đau." Tô Trinh cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, cố giải thích.
"Gã đàn ông kia ôm thì không đau, đúng không?" Thường Hoan hừ lạnh một tiếng.
Tô Trinh ngẩng đầu nhìn cô, trong đầu có chút không hiểu ý tứ trong lời nói vừa rồi. Nhưng giây tiếp theo nàng đã bị Thường Hoan kéo tay lôi vào bên trong, trực tiếp ấn xuống giường.
"Chủ nhân!" Tô Trinh ngã người, nàng chống tay gượng dậy. Nàng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể bất lực chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, mơ màng nhìn Thường Hoan.
"Cũng chưa đến nỗi tệ, em vẫn còn nhớ ai là chủ nhân của em ha?" Thường Hoan có chút dao động nhưng rất nhanh liền che giấu đi. Cô nở một nụ cười lạnh lùng, sau đó trực tiếp đi đến lột quần áo Tô Trinh ra.
Chỉ khoảng vài giây sau, Tô Trinh đã trần truồng trước mắt cô. Mà Thường Hoan vẫn áo mũ chỉnh tề, đồng phục bảo vệ màu đen vẫn mặc vô cùng chỉn chu.
Cô lấy trong ngăn kéo ra một cây nến nhiệt độ thấp thường dùng để chơi SM.
"Banh hai chân ra, tự thủ d*m cho tôi xem nào." Thường Hoan nói.
Tô Trinh nghe những lời này thì ngượng chín mặt, cả người run run.
"Chủ nhân nói em không thèm nghe theo có phải không?!" Thấy Tô Trinh vẫn ngồi ngây ngốc không nhúc nhích, cơn giận bạo phát trong người Thường Hoan. Cô vật nàng ra, không chút lưu tình đánh mạnh vào bờ mông căng tròn của nàng vài cái. Tô Trinh thấp giọng cầu xin, nước mắt cũng chực chờ rơi xuống.
"Chủ nhân... đừng giận. Em làm... em làm mà." Tô Trinh nức nở mấy lần, ngoan ngoãn nghiêng người, banh hai chân ra. Vùng nhạy cảm giữa hai chân đột nhiên gặp không khí lạnh, hai mép thịt không nhịn được run lên một chút. Tô Trinh duỗi ngón tay lần mò xuống bên dưới, tách hai cánh hoa còn đang e ấp ra, để lộ rõ cái lỗ sâu hun hút.
Trên bờ mông trắng mịn nổi bật lên mấy vết bàn tay đỏ hồng, Thường Hoan ngồi ở trên ghế vừa lòng nhìn kiệt tác của mình.
Miệng nhỏ hồng hào của nàng giờ đây đã ướt dầm dề, Tô Trinh cũng không biết rỉ nước hồi nào nữa. Chắc là lúc Thường Hoan đánh mông nàng, thân thể cũng có chút sung sướng.
Tô Trinh xoa nhẹ hai bên mép, chờ khe suối rỉ ra thêm chút nước nữa thì chuẩn bị thọc ngón tay vào. Nàng tìm đến trước miệng lỗ, ngượng ngùng nhét hai ngón tay, chầm chậm đâm vào rút ra.
Ngón tay vừa mới tiến vào thì "cô bé nhỏ" nhạy cảm kia đã không nhịn nổi, tham lam mút lấy ngón tay nàng. Thân thể nàng đã hưng phấn đến cực hạn, chỉ cần có gì đó đâm vào thì nước tình sẽ tuôn chảy không ngừng. Nàng cắn cắn môi dưới, đỏ mặt nhưng vẫn cố gắng đâm ngón tay vào càng sâu, nàng muốn được chạm vào điểm G của mình.
"Ưm a a... chủ nhân... chủ nhân." Bất luận Tô Trinh có vặn vẹo eo thế nào, đâm ngón tay sâu bao nhiêu thì bên trong nàng cũng không cảm thấy đủ sướng. Nàng ở trước mặt Thường Hoan rên rỉ khát cầu, khó nhịn được mà khóc lóc xin xỏ, nhưng Thường Hoan vẫn cứ thờ ơ.
Tô Trinh tủi thân ứa nước mắt. Nàng cảm thấy chính mình bây giờ quả nhiên giống hệt những gì Thường Hoan nói, là một ả gái đ/i/ếm dâm đãng.
Thường Hoan lãnh đạm nhìn nàng, khóe miệng như có như không cười cười. Cô thích nhất là xem một người phụ nữ bình thường đứng đắn nghiêm túc, nghe theo mệnh lệnh của mình mà trở nên phóng túng, dâm đãng như vậy.
"Bé con ngu ngốc, bóp vú của em đi, nhéo nhéo hai hạt châu kia nữa." Thường Hoan khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói.
"Dạ..." Tô Trinh nghe lệnh của Thường Hoan, bàn tay phủ lên bầu v* đang vì hứng tình mà dựng đứng cao ngất, bóp bóp nhè nhẹ. Cảm giác khô nóng sau đó buộc nàng phải bóp mạnh hơn, nàng dùng ngón tay tự nhéo đầu v* của mình. Tay kia vẫn đang thong thả thọc vào rút ra, lỗ nhỏ của nàng đầy nước, theo động tác tay mà phát ra âm thanh òm ọp.
Nhưng nàng có cố gắng cách mấy thì cũng không lên đỉnh nổi. Thường Hoan ra vào mới đủ sướng. Thường Hoan mang đến cho nàng rất nhiều khoái cảm. Nàng khao khát Thường Hoan, nàng muốn cô ấy đến bên nàng, yêu thương nàng, làm cho nàng sướng đến phát điên, nàng muốn nghe giọng cô ấy thì thầm bên tai.
"Ư ư chủ nhân, em muốn." Tô Trinh hơi vặn vặn eo, biểu lộ ham muốn của mình.
Ngón tay lẽ ra đang tự ngắt nhéo đầu v* bây giờ nàng lại ngậm cắn trong miệng. Đôi mắt ầng ật nước nhìn Thường Hoan với vẻ van lơn.
Bụng nhỏ Thường Hoan cũng đã có chút sôi sục, cô cười cười, cầm lấy ngọn nến nhiệt độ thấp lên.
"Em muốn chủ nhân sao?" Giọng nói của Thường Hoan trầm thấp, đáy mắt thăm thẳm, khóe miệng nhếch lên.
"Ưm ưm dạ... em... miệng dưới dâm đãng của em muốn chủ nhân tiến vào." Tô Trinh thở dốc vài cái, miệng lẩm bẩm làm nũng.
"Trước khi chủ nhân ch*ch em, em xem thử cái này trước đi." Thường Hoan mỉm cười, đưa ngọn nến nhiệt độ thấp đến trước ngực Tô Trinh.
Gương mặt Tô Trinh được ánh sáng nhu hòa của ngọn nến chiếu rọi, nàng mở to mắt, không thể tin được nhìn giọt sáp nến chuẩn bị nhỏ lên đầu v* mình. Nàng sợ hãi nắm lấy drap trải giường lùi về phía sau, nàng khóc nấc lên.
"Hu hu chủ nhân đừng mà... đừng mà... em không muốn như vậy."
Động tác của Tô Trinh cũng không giúp ích gì mấy, hơn nữa phía sau nàng bây giờ đã là vách tường, không còn chỗ để né tránh nữa. Đầu v* nhạy cảm bị một giọt sáp nến nhỏ lên, cảm giác nóng bỏng mãnh liệt khiến nàng rên la một tiếng. Sáp nến chạm vào quả nhiên khá nóng, nhưng sau đó nguội rất nhanh, đọng lại một chấm hồng hồng trên đỉnh ngực của nàng. Tô Trinh vẫn là bị dọa sợ, khóc nức nở như đứa trẻ. Sau đó một lúc, nàng lại cảm thấy có chút kích thích lướt qua, Tô Trinh thậm chí còn có một chút cảm giác mê luyến.
Thường Hoan quỳ gối trên giường, ghì Tô Trinh xuống. Qua một lúc thì hai bên vú của Tô Trinh cơ bản đã bị sáp nến bao lấy.
"Hức hức... chủ nhân tha cho em. Em biết sai rồi, bé dâm biết sai rồi mà. Tha cho em đi... hức hức."
Lại bị sáp nến nóng bỏng nhỏ xuống da thịt, Tô Trinh hít khí lạnh, toàn thân run rẩy, lông tơ đều dựng đứng lên hết cả, khoái cảm cũng tự nhiên mà đến. Nàng nửa hưởng thụ, nửa giẫy dụa rên rỉ, nói năng lộn xộn xin tha.
Thường Hoan nghe nàng xin lỗi, nhướng mày, thu hồi ngọn nến. Cô cúi đầu nhìn Tô Trinh đang nằm trên giường cầu hoan, đáy mắt có chút nóng nảy, châm chọc mà nói lẫy.
"Đồ dâm đãng, ở trên giường của gã đàn ông kia có rên ư ử xin tha như vậy không? Hắn ta với tôi, ai ch*ch em sướng hơn vậy?"
Nói xong, Thường Hoan xoa xoa gương mặt nàng, ánh mắt có chút ảm đạm.
Tô Trinh sửng sốt, sau đó là một trận ủy khuất và nỗi chua xót cuộn trào trong lòng.
Hôm nay nàng nghe được Thường Hoan nhờ chị Vương tìm bạn gái cho cô thì trong lòng nàng đã rất khó chịu, hơn nữa nàng có yêu cầu Thường Hoan đến tìm mình nhưng cô lại không chịu đến. Ngược lại, Tô Trinh đã chấp nhận buông bỏ mặt mũi đến tìm cô. Cô không coi trọng nàng nhưng nàng lại hết mực muốn gặp cô như vậy, nàng còn muốn hỏi Thường Hoan vì sao làm như vậy, nhưng nàng lại tủi thân mà nghĩ, mình lấy tư cách gì để yêu cầu Thường Hoan giải thích kia chứ? Nàng vốn muốn hỏi Thường Hoan, ở trong lòng cô, nàng là cái gì. Nhưng vừa đến thì nàng đã bị cô ấn ở trên giường, Thường Hoan còn không tiếc lời làm nhục nàng đến như vậy.
Nàng càng nghĩ thì càng uất ức, Tô Trinh đem gối đầu ném vào người Thường Hoan, còn mình thì trùm chăn lên khóc nức nở một trận.
"Cô làm sao vậy?" Thường Hoan sửng sốt, ngay sau đó luống cuống chân tay. Cô chưa từng gặp qua tình huống như vậy, liền cuống quít tìm khăn giấy đưa cho nàng.
Tô Trinh khụt khịt một hồi lâu, bỗng nhiên đem cái ôm của Thường Hoan dùng sức đẩy ra. Thường Hoan cũng không giận, cô cẩn thận ngồi ở mép giường, an ủi dỗ dành nàng.
Đột nhiên Tô Trinh cầm lấy tay của Thường Hoan đặt lên trên ngực nàng, nói.
"Nơi này vốn chưa từng dành cho ai hết, chỉ có một mình cô."
Thường Hoan lại sửng sốt, ngay sau đó trái tim cô mềm nhũn. Đôi mắt Tô Trinh hồng hồng hệt như một chú thỏ nhỏ, Thường Hoan hận không thể lập tức ôm chầm lấy nàng mà hôn hít. Nhưng cô vừa mới thò mặt lại gần thì Tô Trinh đã đẩy cô ra. Nàng cầm lấy tay cô đưa tới nơi tư mật ẩm ướt, đang chảy mật dịch của mình.
"Nơi này... nơi này cũng không dành cho ai khác, chỉ cần chủ nhân là đủ."