Phạm Thượng - Thảo Điền Đường

Chương 8

Thường Hoan nắm tay lái thật chặt, rất chăm chú nhìn thẳng về phía trước, dần dần tăng tốc.

Tô Trinh ngồi ở ghế phụ bất an nhìn cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chú ý an toàn, lái chậm lại một chút đi mà."

Thường Hoan mỉm cười lắc đầu, không để ý đến lời nói của Tô Trinh. Một mặt cô rất tin tưởng vào khả năng lái xe của mình, mặt khác cô muốn thật nhanh chóng đem Tô Trinh ném lên giường, hung hăng "chơi đùa" nàng.

Những lời vừa nãy Tô Trinh nói, đương nhiên Thường Hoan hiểu ý nàng. Huống hồ lúc nãy Tô Trinh cũng không có say rượu, ấy hẳn là lời nói từ trái tim nàng.

"Chị thích tôi sao? Nhìn tôi này, tôi không phải là "chủ nhân", tôi là Thường Hoan. Chị có thích Thường Hoan không?"

"Ừm, tôi thích."

Nhớ tới màn đối thoại vừa rồi, Thường Hoan nhếch miệng cười. Tay phải cô tìm đến bàn tay nhỏ nhắn, hơi lạnh lẽo của Tô Trinh, mười ngón đan xen, nắm lấy nhau tình tứ.

Tô Trinh đỏ mặt, nàng quay mặt đi.

Hai người vừa mới vào tới cửa, Thường Hoan đã ôm chầm lấy Tô Trinh. Cô nâng mặt nàng lên, mạnh mẽ hôn như muốn chiếm hữu nàng làm của riêng.

Tô Trinh bị cô hôn đến thiếu chút nữa bị ngạt không thở nổi, nhưng nàng vẫn không muốn buông ra. Nhịp thở của hai người mỗi lúc một dồn dập. Nụ hôn mãnh liệt của Thường Hoan nóng bỏng như lửa cháy, khiến toàn thân Tô Trinh như bị thiêu đốt.

"A ưm..." Tiếng rên vụn vặt khẽ phát ra từ khóe miệng Tô Trinh. Nàng tựa lên ngực Thường Hoan, bị cô bồng lên, cô ôm nàng đi về phía phòng ngủ. Nhưng chỉ mới vừa đi tới sô pha, Thường Hoan cười gian ác rồi đè nàng xuống sô pha luôn.

Gương mặt Tô Trinh còn đỏ hồng sau nụ hôn khi nãy, nàng phản ứng chậm chạp, trên mặt vẫn còn dáng vẻ bị tình làm cho mờ mắt. Nàng khó hiểu nhìn Thường Hoan, cô cũng chỉ chớp mắt một cái rồi chăm chú cởi bỏ quần áo nàng.

"Thôi, không vào phòng nữa, hôm nay chúng ta làm ở đây ha!"

Tô Trinh rũ mắt xuống, nhỏ nhẹ đáp lời: "Dạ."

Ngay sau đó Thường Hoan giật phăng nút áo của nàng, kéo áo lót lên cao.

"Đừng, quần áo còn chưa cởi xong mà." Tô Trinh cau mày, nàng cắn cắn môi dưới bất mãn lên tiếng. Tô Trinh miễn cưỡng ngồi dậy thì bị Thường Hoan đè xuống lại.

"Không thích. Tôi muốn chơi như vậy." Thường Hoan không nói nhiều lời, trực tiếp nắm lấy một bên vú của Tô Trinh mà xoa nắn. Thuận thế, cô ngậm lấy bên còn lại, môi lưỡi trêu đùa, gặm cắn đỉnh ngực nàng, sau đó lại cẩn thận liếm láp. Không bao lâu, viên trân châu của Tô Trinh đã sưng đỏ, hai bầu v* trắng nõn vì lực bóp của Thường Hoan mà trở nên hồng hồng, vô cùng đẹp mắt.

"Ưm chủ nhân..." Tô Trinh nâng người áp sát lên Thường Hoan thêm một chút, lúc lên giường nàng thích Thường Hoan dùng lực mạnh tay với nàng. Thường Hoan giở trò càng lưu manh thì nàng càng khoái chí.

Nàng nỗ lực ưỡn ngực thêm nữa, cố gắng đưa khối "bánh bao" đầy đặn, non mềm vào sâu trong miệng Thường Hoan.

"Bé cưng dâm đãng này, quần áo còn chưa cởi hết mà đã động tình đến như vậy rồi sao?" Thường Hoan trong mắt toàn tà dâm, vừa lòng vỗ vỗ mông nàng.

Tô Trinh kêu lên một tiếng, bên dưới khe suối lại bắt đầu rỉ nước. Thường Hoan nói không sai, quần áo của nàng còn xộc xệch vậy mà nước tình đã như muốn tràn bờ đê như vậy, không phải dâm đãng thì còn gì nữa.

"Em động tình rồi, chủ nhân ơi... ch/ị/ch em đi mà..." Tô Trinh đỏ mặt, kéo tay Thường Hoan đặt trước hang động nhỏ của mình.

Thường Hoan bị bộ dáng đáng yêu của nàng làm cho hưng phấn, cô hít một hơi, trên mặt giả vờ thản nhiên. Cô ôm lấy Tô Trinh, đưa tay cởi bỏ vớ da của nàng, hai ngón tay thẳng tắp cắm vào bên trong miệng nhỏ đầm đìa nước.

"A ha. Chủ nhân ưm ưm." Tô Trinh bất ngờ cong cả người, tiếng rên rỉ bật ra thật lớn. Nơi ấy của nàng tuy đã ướt nhưng vẫn chưa sẵn sàng tiếp đón ngón tay của cô mà.

Thường Hoan cũng ưm một tiếng, nhận ra chính mình cũng đang hứng tình, cô đem ngón tay của mình chôn trong cơ thể nàng, chậm rãi chuyển động, hơi gập ngón tay lên, khẽ gãi gãi nếp thịt bên trong.

"Hưm... ư ư thích chủ nhân... hưm thích chủ nhân." Bên trong vách thịt được vuốt ve, ngày càng trở nên ẩm ướt. Tô Trinh thoải mái đến cong hết ngón chân lên.

Ngón tay chôn trong cơ thể Tô Trinh khẽ động nhè nhẹ, cô hiểu rõ điểm nhạy cảm của Tô Trinh. Thường Hoan biết nàng đang sướng điên người nên cô dùng ngón tay thọc vào rút ra liên tục, mỗi lần tiến vào đều ma mãnh chạm đến điểm G của nàng.

"Em thích chủ nhân hay là thích được chủ nhân ch/ị/ch?" Thường Hoan khẽ cười một tiếng, xấu xa đẩy nhanh tốc độ ra vào của ngón tay, khiến cho nơi non mềm của nàng nước nôi lênh láng.

"Ha a em thích.... thích chủ nhân ch/ị/ch em." Tô Trinh liên tục bị ngón tay ra vào kích thích đến thở không nổi. Nàng ôm lấy cánh tay Thường Hoan, hai mắt đẫm lệ, khẩn cầu nhìn cô.

"Á à, thích chủ nhân ch/ị/ch thôi sao? Em không thích chủ nhân đúng không?" Thường Hoan nhướng mày, cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng.

Cô rút ngón tay ra, đem Tô Trinh nằm sấp xuống úp mặt vào sô pha, hai chân quỳ xuống đất.

"Quả nhiên là dâm phụ!" Thường Hoan giả vờ buồn bực, hung hăng đánh vào mông thịt của nàng vài ba cái.

Tô Trinh thẹn không nhịn nổi, khóc nấc lên.

"Hức hức, không phải mà. Em thích chủ nhân ch/ị/ch, cũng thích chủ nhân nữa. Em chỉ thích chủ nhân. Thích chủ nhân..."

Tô Trinh nói năng lộn xộn, xen lẫn với tiếng khóc thút thít, nàng ủy khuất vùi nặt xuống sô pha. Nàng vừa dứt lời thì Thường Hoan liền đem ngón tay cắm mạnh vào bên trong nàng.

"Là chủ nhân không tốt, chủ nhân bắt nạt bé dâm phải không? Ngoan ngoan nha..." Thường Hoan quỳ gối, ôm lấy Tô Trinh, liếm láp vành tai nàng.

Thường Hoan một tay xoa bóp bầu ngực nàng, một tay hung hăng thọc vào rút ra cửa mình nàng, trêu chọc đến mức người ta nước tình chảy ròng ròng.

"Ư ư chủ nhân hư." Tô Trinh khẽ gọi, khuỷu tay của nàng không còn sức chống đỡ thân mình nữa. Nàng cảm thấy ngón tay của Thường Hoan đè áp bên trong nàng, liên tục chạm vào điểm G khiến cho nàng sung sướng không chịu nổi, cả cơ thể đều vô cùng thỏa mãn.

"Bé cưng dâm quá nha, mới đổi tư thế mà đã ra nước rồi." Thường Hoan cười, càng thêm nhanh chóng ra vào, ngón tay mỗi khi rút ra đều kéo theo rất nhiều chất lỏng trơn trượt. Dưới sự "dạy dỗ" của Thường Hoan, cơ thể Tô Trinh ngày càng trở nên mẫn cảm. Lúc này, bên dưới Tô Trinh đã hóa thành một đầm lầy đầy nước.

"Không... không có mà." Tô Trinh mở miệng nức nở, nàng lắc lắc mông tỏ ý kháng nghị. Nhưng eo nàng vừa lay động thì cũng vừa lúc chủ động đem âm vật cọ xát vào tay Thường Hoan hơn, Tô Trinh rên hừ hừ hai tiếng, nàng ra sức mấp máy mép thịt, giờ phút này cãi bằng miệng trên rất vô dụng, nên dùng miệng dưới cơ.

"Còn dám nói không có?" Thường Hoan ác liệt đánh thêm mấy cái lên cái mông tròn trịa núc ních của nàng. Cô cúi xuống liếm mật dịch đang nhiễu ra không ngừng của nàng, rồi lại dùng tay quết một ít, trét lên hai khỏa đầy đặn kia.

"Dâm hay không dâm? Hả? Em nói xem, em dâm hay không dâm?" Thường Hoan mỗi một câu nói thì mỗi một lần cong ngón tay móc móc vách thịt bên trong nàng.

Khóe mắt cô đỏ lên, một tay dùng sức ấn xuống bụng dưới của nàng, một tay đâm vào bên trong mỗi lúc một mạnh.

"A a dâm, em dâm đãng, em chỉ dâm với mình chủ nhân thôi." Tô Trinh giọng nói khàn khàn đầy hương vị sắc dục, ánh mắt nàng ra vẻ cầu xin, đúng dáng vẻ Thường Hoan muốn. Nàng không chống cự được, ngoan ngoãn nằm ra để mặc cho Thường Hoan tha hồ "cưỡi" nàng. Thường Hoan không hề có ý muốn buông tha nàng sớm vậy, cô bắt lấy eo nàng, tiếp tục ra vào với tốc độ cao và lực đâm lớn.

"A a a hức hức tới rồi... em ra, chủ nhân... ư ư." Cơn khoái cảm mãnh liệt kéo đến, Tô Trinh thân thể sướng đến co quắp, khẽ run run lên, thanh âm rên rỉ lớn tràn đầy sự dâm đãng. Nàng cong eo lên, nơi khe sâu phun nước không ngừng, rất nhiều nước tình đã trào ra sau cơn cực khoái.

Thường Hoan rút ngón tay ra, đưa đến trước miệng Tô Trinh, bảo "Liếm đi."

Tô Trinh còn đang trong cơn mê mang chưa ra tới, nàng theo thói quen há mồm ngoan ngoãn ngậm lấy ngón tay ướt đẫm mật dịch của chính mình, cẩn thận liếm láp.

Đối với loại chuyện này, Tô Trinh tập mãi thành quen, nàng đã rất quen thuộc với các động tác của Thường Hoan. 

Nàng dùng lưỡi bao lấy ngón tay của cô, nỗ lực mút mát, vài giọt nước miếng chảy xuống từ khóe miệng.

Bụng nhỏ của Thường Hoan như có một dòng nước ấm đang cuộn chảy bên trong, cô vì cảnh tượng dâm mỹ trước mắt không kìm nén nổi dục vọng của mình.

"Ưm..." Tô Trinh còn đang thất thần thì đã bị cô bế lên, nàng vô lực ôm lấy cổ cô.

Một lát sau thì nàng nhận ra bản thân đã bị ném lên chiếc giường lớn.

"Chủ nhân muốn làm gì?"

Thường Hoan ghé sát vào người nàng, rũ mắt nhìn chầm chầm đôi mắt vẫn còn vương vài giọt nước mắt của Tô Trinh.

"Tôi tên là gì?"

"Thường Hoan." Tô Trinh si ngốc nhìn vào mắt cô, trong mắt của nàng hiện tại chỉ có duy nhất hình ảnh của cô mà thôi.

Thường Hoan cười cười, cúi người hôn lên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của Tô Trinh.

....

Ngày tháng cứ thế mà chậm rãi trôi qua không chút biến động nào. Qua hơn nửa tháng, vào một hôm tan tầm, chị Vương chủ động tới phòng bảo vệ tìm Thường Hoan.

"Cô em xem thử cô gái này có giống Lưu Đào không?" Chị Vương giữ lấy Thường Hoan, đưa di động đến trước mặt cô quơ quơ mấy cái.

Thường Hoan nghiêng đầu nhìn rồi nhìn chị Vương, bật cười.

"Chị, em quên nói cho chị biết, em không cần tìm bạn gái nữa."

Chị Vương bất ngờ, sửng sốt vài giây, sau đó hào hứng hỏi dò cô. "Á à! Cái con bé này thật là. Sao cô không nói cho chị nghe sớm hơn hả? Cô có bạn gái rồi à?"

Vẻ mặt bình thường thờ ơ của Thường Hoan hôm nay được đổi sang nét thẹn thùng, cô gãi gãi đầu, mặt hơi đỏ một chút.

"Cũng không khác nhau lắm."

Chị Vương đưa tay nhéo lỗ tai cô, dùng sức xoay nửa vòng. Vừa muốn lớn tiếng mắng Thường Hoan vô lương tâm thì chị Vương nhìn thấy xe Tô Trinh đang chạy về phía phòng bảo vệ.

Thường Hoan ngây ngô cười, bấm nút điều khiển từ xa, để xe "bạn gái" đi qua. Chị Vương nhìn thấy dáng vẻ si ngốc của cô, bất đắc dĩ chọt chọt đầu Thường Hoan.

"Chị thấy giám đốc Tô có giống Lưu Đào đâu? Đúng rồi, em có nghe gì chưa? Giám đốc Tô đang tính tháng sau kết hôn với tình nhân bí mật của cô ấy đó."

Thường Hoan sửng sốt, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ Tô Trinh muốn kết hôn với mình. Nhưng đại não cô cho dù vận động hết công suất cũng không nghĩ ra Tô Trinh có nói chuyện này cho mình biết hay chưa. Tô Trinh muốn kết hôn với cô thật sao?

À thì, không tốt lắm đâu, nhưng mà kiểu gọi "tình nhân bí mật" này nghe mới kích thích làm sao.

Không nhận được hồi đáp nào từ Thường Hoan, chị Vương hướng mắt nhìn theo chiếc xe ô tô màu đen đang chạy kia rồi tự mình nói vu vơ.

"Ai chà, người ta nói không sai, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Thiếu gia của tập đoàn Giang thị trước giờ nổi tiếng ăn chơi trác táng, vậy mà bây giờ đã bị giám đốc Tô của chúng ta thu phục. Hai người bọn họ kết hôn với nhau đúng là xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối ha."

Đầu Thường Hoan đột nhiên ong ong, đại não trống rỗng. Cô nhìn theo miệng chị Vương nói liến thoắng nhưng bản thân lại không nghe lọt được điều gì nữa. Người nói người muốn kết hôn ư?
Bình Luận (0)
Comment