[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 150


Các hành khách nhốn nháo hoảng sợ.

Chỉ mong vừa nãy bọn họ không thật sự chọc giận người kia.

Có người trực tiếp đem tất cả tội lỗi đổ hết lên người thanh niên lúc đầu bôi nhọ Hạ Nhạc Thiên là hung thủ, "Đều là cậu ta, nếu không phải cậu ta giảo biện thì chúng tôi......"
Nghe những lời giải thích sáo rỗng và bất lực, Hạ Nhạc Thiên vẫn bình tĩnh không nói gì.

Lúc này, mọi người không dám tùy ý chỉ trích cậu nữa, tất cả đều yên tĩnh lại.

Đây cũng là kết quả mà Hạ Nhạc Thiên muốn nhìn thấy.

Triệu Học Cương thấy mọi người thấp thỏm bất an, chỉ có thể đứng ra chủ động hoà giải, đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy có chút không thể tin, vốn tưởng chỉ là chuyện ngoài ý muốn và án giết người.

Nhưng hiện tại, có người nói cho hắn.

- - những chuyện này đều là lệ quỷ quấy phá.

Triệu Học Cương thật cẩn thận hỏi Hạ Nhạc Thiên: "Chúng ta thật sự bị quỷ theo dõi sao?"
Các hành khách khẩn trương nhìn Hạ Nhạc Thiên.

Vừa lúc cậu cũng muốn phổ cập một ít kiến thức đơn giản cho những hành khách này, để tránh bọn họ vô ý kích phát cơ hội giết người mà không tự biết.

Quan trọng nhất là, người trong toa xe tuy không nhiều lắm, nhưng chỉ một mình Hạ Nhạc Thiên thì không thể chiếu cố từng người một.

Cho nên biện pháp tốt nhất là để tất cả hành khách đoàn kết lại, tránh cho lệ quỷ thừa cơ đánh lén.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Những lệ quỷ tương đối cường đại đều có một lãnh địa thuộc về chính mình, gọi là Quỷ Giới, biến hoá trong toa xe và sương trắng bao phủ bên ngoài đều do lệ quỷ làm ra, cho nên các người cách xa sương trắng ra một chút."
Mọi người ồ lên.

Có hành khách vội vàng hỏi: "Nhưng, nhưng mà sương mù bên ngoài vẫn luôn thấm vào, chuyện này có hại cho chúng ta hay không?"
Hạ Nhạc Thiên nhìn qua hành khách kia, giải thích: "Tạm thời sẽ không, tôi sẽ mau chóng giải quyết lệ quỷ.

Nhưng trước đó, tốt nhất là mọi người không nên tùy tiện đi lại, cảnh giác với những thay đổi xung quanh, một khi phát hiện cái gì không thích hợp phải lập tức báo cho tôi."
Các hành khách hoang mang lo sợ, cho dù không phải ai cũng tin lời Hạ Nhạc Thiên, nhưng bọn họ vẫn thức thời im lặng, bởi vì lúc này bọn họ cũng chẳng thể làm gì hơn.


Hạ Nhạc Thiên biết sẽ còn một vài hành khách còn nửa tin nửa ngờ với cậu, nhưng mặc kệ những người này nghĩ như thế nào, chỉ cần bọn họ có thể phối hợp với cậu là được.

Không ai đủ hiểu biết về độ khủng bố của lệ quỷ hơn cậu.

Hạ Nhạc Thiên đứng ở nơi đó tự hỏi vài giây, sau đó nói với Triệu Học Cương: "Chúng ta cần phải xác nhận thân phận của người chết, phải biết hắn ngồi ở đâu."
Triệu Học Cương tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn phối hợp gật đầu: "Chỉ sợ rất khó, bởi vì chỗ ngồi của đoàn tàu không cố định, rất nhiều hành khách mua vé đứng đều sẽ tạm thời ngồi nghỉ ngơi ở toa số 4."
Mà nữ hành khách lúc trước vẫn luôn bám sát theo Triệu Học Cương, vẻ mặt thấp thỏm lo âu như có thể phát điên bất kỳ lúc nào.

Hạ Nhạc Thiên nghe vậy thì cau mày, "Nói cách khác, người chết vẫn có khả năng đến từ toa xe khác?"
Nếu thật là vậy, mọi chuyện càng rắc rối thêm.

Tất cả hành khách đều nghe được rõ ràng lời nói của Hạ Nhạc Thiên và Triệu Học Cương, đột nhiên có một cái hành khách giơ tay lên: "Tôi có ý kiến, chúng ta thử một lần xem?"
Mọi người lập tức quay đầu, vẻ mặt khác nhau.

Hành khác giơ tay kia khoảng chừng 30 tuổi, mang theo khí chất thành thục của người đàn ông trưởng thành, hắn nói: "Nếu người chết là hành khách trong toa xe này, vậy ba lô hoặc là hành lý của người đó nhất định ở chỗ này, không bằng từng người chúng ta tự nhận lấy hành lý của mình, đến lúc đó không phải rõ ràng sao?"
Mọi người cảm thấy biện pháp này rất được, Hạ Nhạc Thiên cũng gật đầu, "Vậy làm phiền mọi người tự nhận lấy hành lý của mình đi."
Mọi người lập tức lu bù công việc.

Mà bác gái trung niên vốn đã bị doạ cho trốn vào một góc sợ Hạ Nhạc Thiên sẽ tìm mình gây phiền phức, vội vàng bò dậy ôm lấy đồ của mình, trong lòng run sợ thấy Hạ Nhạc Thiên nhìn lướt qua mình mới nhẹ nhàng thở phào.

Hạ Nhạc Thiên kiểm tra balo của mình, xác nhận không có vấn đề gì mới hơi thả lỏng.

Sau đó cậu lấy điện thoại ra nhìn thời gian.

12:17
Các hành khách đều ôm lấy hành lý của mình, sau đó cẩn thận tìm ngồi vào chỗ của mình.

Còn nam trung niên phát hiện người chết đầu tiên, lúc này cũng run run rẩy rẩy đứng lên bắt đầu cầm lấy balo.

Kết quả đã có.

Trong toa số 4 không có một balo hay hành lý dư thừa nào, nói cách khác, người chết kia không phải hành khách ở toa xe này mà là từ toa xe khác lại đây.

Nhưng vẫn không thích hợp.


Các toa khác đều thay đổi một cách quỷ dị, Quỷ Giới đã hoàn toàn bao bọc toa xe số 4, vậy người này làm cách nào chạy vào phòng vệ sinh của toa số 4?
Trừ khi gã đã sớm đi vào, nhưng lại là bị lệ quỷ giết chết.

Chỉ như vậy mới có thể giải thích được vấn đề.

Các hành khách ngồi xuống ghế, có chút bàng hoàng nhìn Hạ Nhạc Thiên.

Tình huống lúc này đã lâm vào cục diện bế tắc, bọn họ nên làm gì bây giờ?
"Làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự bị nhốt ở chỗ này mãi sao?"
"Chúng ta không thể ngồi chờ chết như vậy, thật sự không được thì mọi người cùng nhau đi qua toa xe khác xem còn ai sống sót ngoài đó không?"
"Làm vậy chỉ khiến mình chết nhanh hơn thôi, thanh niên kia đã nhắc chúng ta né sương trắng xa một chút, anh còn muốn nhào vào trong, sợ chính mình sống lâu quá đúng không?"
Các hành khách bắt đầu nôn nóng cãi nhau.

Hạ Nhạc Thiên vỗ vỗ tay, đem lực chú ý của mọi người kéo về, "Mọi người im lặng ngồi ở chỗ này, cảnh giác với động tĩnh xung quanh, nếu phát hiện chỗ không thích hợp thì lập tức kêu tôi, có hiểu không?"
Âm thanh nói chuyện của các hành khách dần dần nhỏ xuống, liên tục gật đầu với cậu.

Hạ Nhạc Thiên lại cầm điện thoại lên nhìn thời gian.

- - 12:19
Hạ Nhạc Thiên dựa vào ghế ở đầu toa, từ chỗ này có thể bảo đảm quan sát được toàn bộ toa xe, không bỏ sót góc nào.

Manh mối trước mắt quá ít, Hạ Nhạc Thiên không có cách nào tìm được điều kiện giết người của lệ quỷ.

Chỉ có thể chờ.

Triệu Học Cương thở ngắn than dài, mà cô gái kia vẫn theo sát phía sau hắn, một tấc cũng không rời, tuy cô đã biết trong xe không có hung thủ biến thái chặt đầu người, nhưng lại có lệ quỷ cực kỳ đáng sợ!!
Chỉ nghĩ đến thôi cũng sợ sắp xỉu.

Cô sợ nhất là ma quỷ.

Lý Mai cũng rất sợ, cô và cô gái này ngồi sát bên nhau, dường như làm vậy mới có thể giảm bớt kinh hãi trong lòng.


Nghĩ đến các hành khách và đồng nghĩ trong toa xe khác đều quỷ dị biến mất, cô nhịn không được muốn khóc.

Tại sao lại như vậy?
Có phải bọn họ đã chết rồi không......!
Bà lão ôm mập mạp ngồi vào chỗ sâu nhất, đè nén sợ hãi trong lòng mà an ủi cháu mình: "Không sợ, không sợ, cháu ngoan của bà hiểu chuyện nhất mà."
Mập mạp nắm chặt tay áo bà lão, lúc này đã co rúm sợ hãi như mấy đứa trẻ bình thường nên có, không thấy chút lì lợm ngang ngược nào như lúc đầu.

.

Ngôn Tình Hài
Sương trắng bên ngoài càng ngày càng dày đặc, dù kẹt cửa đã được chặn kín mít nhưng cũng không thể ngăn cản sương mù dần dần chui vào trong toa xe, lướt nhẹ lên da thịt từng người.

Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể bảo mọi người ngồi vào giữa toa xe, tránh đụng vào những đám sương trắng đó.

Lúc này ai cũng không rảnh bận tâm vấn đề chen lấn chật hẹp nữa, có người thậm chí dùng hành lý làm điểm tựa, trực tiếp ngồi giữa lối đi.

12 giờ 19 phút 57 giây.

Các hành khách lải nhải ầm ĩ, hơi thở nóng nảy và sợ hãi tràn ngập trong toa xe, Hạ Nhạc Thiên cau mày cẩn thận nhìn bốn phía......!
Mặc dù là mỗi người đều cố tình hạ giọng xuống, nhưng tiếng xì xào của mấy chục người vẫn rất ồn.

"Xoạch --"
Giữa tiếng nói chuyện ồn ào ầm ĩ, âm thanh truyền vào tai Hạ Nhạc Thiên vô cùng rõ ràng.

Hạ Nhạc Thiên biến sắc, đứng bật dậy quan sát xung quanh, nhưng không phát hiện gì bất thường.

Không lẽ?
Hạ Nhạc Thiên nghĩ tới cái gì, vội bước đến WC, ánh mắt rơi xuống xác nam không đầu nằm dưới đất, cuối cùng đảo qua toàn bộ buồng vệ sinh.

- - không có thêm người chết nào.

Hành động bất chợt này của Hạ Nhạc Thiên làm các hành khách chú ý, mọi người cảm thấy sợ hãi bất an, vội vàng đứng lên nghểnh cổ nhìn về phía buồng vệ sinh.

"Chuyện gì vậy?"
"Sao cậu ta lại đột nhiên đi vào trong phòng vệ sinh, có phải quỷ xuất hiện rồi không?!!"
Đủ loại suy đoán xông ra, tiếng ồn ào càng ầm ĩ hơn lúc trước, Triệu Học Cương không thể không tiếp tục trấn an mọi người.

Nhưng lúc này lại không có tác dụng gì.


Chờ đến khi Hạ Nhạc Thiên ra khỏi buồng vệ sinh với sắc mặt khó coi, các hành khách đã sốt ruột không chịu được.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Có người vội vàng hỏi.

Những người khác đồng loạt phụ họa theo, thấp thỏm bất an.

Hạ Nhạc Thiên không để ý đến mọi người nữa, bắt đầu cẩn thận quan sát mọi ngóc ngách trong toa xe.

Không có bất kỳ biến hóa khác thường nào.

Đột nhiên, ánh mắt Hạ Nhạc Thiên khựng lại, nhìn chằm chằm một hành khách ngồi ở chỗ kia.

Cậu còn nhớ rõ người này.

Lúc Triệu Học Cương chạy vào toa xe đã từng hỏi một hành khách nơi này đã xảy ra chuyện gì, mà trong lời nói của hành khách kia đều mang theo ý tứ đứng về phía Hạ Nhạc Thiên, dăm ba câu đã giải thích rành mạch mọi chuyện.

Nhưng bây giờ...!
Người này vẫn duy trì tư thế cứng đờ này trong vài giây, vẻ mặt dại ra.

Hạ Nhạc Thiên bước nhanh đi qua, càng đi càng gần, loại cảm giác không thích hợp cũng càng lúc càng mạnh.

Mọi người liên tiếp đứng lên ngó nghiêng, châu đầu ghé tai thầm thì.

"Làm sao vậy?"
"Không biết, hình như phát hiện gì đó không đúng?"
Còn chưa nói được vài câu, các hành khách trơ mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên đẩy nhẹ vai hành khách kia, đầu đối phương cứ thế rớt từ trên cổ xuống, trực tiếp lăn lộc cộc trên mặt đất.

Mắt, mũi, miệng nháy mắt tràn ra máu tươi, miệng vết thương trên cổ miệng không còn đầu đè lên nữa, hệt như vòi nước bị mở khoá, máu phun tung toé ra bên ngoài, làm ướt đẫm khung cửa sổ.

Máu đỏ tươi chói mắt, còn có thi thể không biết đã bị cắt rớt đầu từ khi nào, mọi thứ khiến cho cả toa xe phát ra tiếng thét chói tai!
"Lại chết người!!"
"A --!!"
Tất cả mọi người hoảng loạn thét chói tai, sợ hãi quá độ làm thần kinh bọn họ căng như dây đàn, mấy hành khách không kịp đứng lên đã bị những người khác đâm cho ngã xuống chỗ ngồi, cũng may xảy ra chuyện dẫm đạp lên nhau.

Có một hành khách rốt cuộc chịu không nổi cảnh tượng máu me tàn bạo này, theo bản năng chạy về phía cửa xe.

Hạ Nhạc Thiên sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng tiến lên.

.

Bình Luận (0)
Comment