[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 151


(*) Hiệu ứng bầy cừu hay còn gọi là hiệu ứng bầy đàn: là một thuật ngữ mô tả một hiện tượng nhiều người trong xã hội cùng tin tưởng hoặc thực hiện một việc gì đó đã khiến cho rất nhiều người khác a dua làm theo, đây còn là sự mỉa mai về những hành vi bầy đàn thụ động của con người có thể bị dễ dàng kiểm soát bởi một quyền lực chi phối.

*
Một khi có người vì quá sợ hãi mà tông cửa chạy ra khỏi toa số 4, các hành khách còn lại đã hoàn toàn đánh mất lý trí, sẽ bởi vì hiệu ứng bầy cừu mà đồng loạt chạy theo hắn.

Để ngăn cản hành khách kia mở cửa ra, Hạ Nhạc Thiên ỷ vào bản thân sức lực lớn, rất nhanh xuyên qua đoàn người hỗn loạn chen chúc đến trước cửa.

Hành khách kia biến sắc, vội vàng dừng lại, lại gấp vừa giận nói: "Cậu chặn cửa là có ý gì? Tôi muốn ra ngoài!"
Hạ Nhạc Thiên trầm mặt xuống, "Tôi đã nói, không ai được rời khỏi toa xe cho đến khi sự kiện thần quái được giải quyết."
Các hành khách xung quanh cửa xe cũng đều dừng lại, nhưng người phía sau vẫn cứ liều mạng xô đẩy về trước, kéo theo người phía trước không thể không tiếp tục bước thêm vài bước.

"Đừng chen về trước nữa, hết chỗ đứng rồi!" Hành khách phía trước tức giận quát lên.

Nhưng các hành khách phía sau vẫn không ngừng chen lấn, sợ hãi quá mức làm một số người hoàn toàn mất đi lý trí.

"Cứu mạng!!! Ai cứu tôi với!"
"Chết người, lại chết người --!!"
Tiếng ồn ào, tiếng thét chói tai, còn có tiếng khóc tràn ngập trong toa xe chật hẹp xe, ầm ĩ đến nỗi không ai nghe được đối phương nói gì.

Các hành khách lớn tuổi chân cẳng không tiện, căn bản không kịp chạy đến phía trước, lúc này đã sợ tới mức xụi lơ ngồi trên ghế, vội vàng lấy thuốc trợ tim từ trong túi ra uống vào.

Ngược lại bà lão phản ứng rất nhanh, vội vàng kéo mập mạp chạy về phía trước, nhưng nó còn nhỏ tuổi, hơn nữa thân thể vụng về, hai người lại bị tụt về sau.

Người phía sau cứ chen chúc xô đẩy người phía trước, người phía trước lại đem cơn giận đổ lên người Hạ Nhạc Thiên đang chặn cửa lại.

Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng nhìn bọn họ, không hề bị ánh mắt căm tức của những người này làm ảnh hưởng, gằn từng chữ nói: "Bên ngoài còn nguy hiểm hơn trong xe, các người đi ra ngoài sẽ bị lệ quỷ giết chết ngay lập tức."
"Vậy cũng tốt hơn ngồi đờ ra chịu chết, bây giờ đã chết hai người rồi, đầu của họ đều bị chặt đứt, cậu dám bảo đảm người chết tiếp theo không phải là chúng ta sao?"
Làm "con cừu" đầu đàn đàn, lời nói của hành khách kia hoàn toàn chọc trúng nỗi lo trong lòng toàn bộ hành khách.

"Đúng vậy, cậu còn nói cậu có thể giải quyết sự kiện quỷ gì đó, nhưng khi lệ quỷ giết người cậu lại không phát hiện được?" Một người hành khách bắt đầu nghi ngờ Hạ Nhạc Thiên.

"Có phải cậu ta có mục đích gì đó nên mới không cho chúng ta rời khỏi toa xe này không?"
"Không nên ra ngoài đâu, các người cũng thấy tình huống bên ngoài rồi đấy, quả thật không thích hợp, lỡ như đi ra ngoài thật sự bị quỷ giết chết thì làm sao bây giờ?"
Mấy giọng nói thấp thỏm lo âu vang lên.

Các hành khách nghe vậy thì rén, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm làm thế nào.


"Tôi nói một lần cuối cùng, bên ngoài vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu các người đã thành tâm muốn chết, vậy tôi không ngăn nữa." Ánh mắt sắc bén của Hạ Nhạc Thiên đảo qua từng người, tránh người qua một bên.

Những hành khách thấy thế, ngược lại bắt đầu chần chừ.

Chuyện này......!
Lỡ như ra ngoài bị lệ quỷ theo dõi thật thì biết làm sao, nhưng ở lại nơi này cũng không phải thượng sách.

Ngay cả hành khách ban đầu muốn chạy ra toa số 4 cũng không khỏi chần chờ nhìn những người khác, trong lòng do dự không ngừng.

Đối với phản ứng thay đổi trước sau của bọn họ, Hạ Nhạc Thiên cũng không ngoài ý muốn.

Cậu càng ngăn cản hành khách rời đi, những người này chỉ biết hoài nghi có ý đồ xấu xa, thậm chí có liều mạng cũng phải rời khỏi toa xe.

Ngược lại cũng thế.

"Không phải lúc nãy ông anh rất kiên trì đi ra ngoài sao, nếu không ông anh ra ngoài trước xem?" Không biết là ai đột nhiên nói với hành khách dẫn đầu.

Các hành khách khác cũng động tâm tư, sôi nổi phụ họa theo.

Người kia lập tức giận điên lên: "Các người nghĩ tôi là thằng ngu à? Muốn tôi ra ngoài dò đường cho các người? Không có cửa!"
Mọi người nghe vậy cũng không biết là thất vọng hay là gì khác, lắc đầu thở dài không ngừng.

Hạ Nhạc Thiên mặc kệ bọn họ nhốn nháo, quay người trở lại toa xe, cẩn thận quan sát vết cắt trên cổ người chết, quả thật giống hệt như xác nam không đầu trước đó, bề mặt trơn nhẵn chỉnh tề.

Người này bị chặt đứt cổ trong nháy mắt, cho nên biểu tình trên mặt vẫn duy trì vẻ sợ hãi khi còn sống.

Máu nhuộm đỏ toa xe, trên mặt đất đã hình thành một vũng máu.

Hạ Nhạc Thiên giật đứt rèm cửa sổ, dùng nó quấn kín cái đầu người, đặt vào trong lòng người chết rồi chuyển tất cả vào một góc.

Cậu làm vậy cũng vì bất đắc dĩ, nếu trong thế giới trò chơi thì căn bản không cần suy xét đến những việc này, nhưng bây giờ cậu không muốn để mọi người càng thêm khủng hoảng, cần phải chuyển thi thể này vào một góc riêng.

Lúc xử lý những việc này, vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên cực kỳ bình tĩnh, nhìn không ra một chút sợ hãi nào.

Các hành khách ngược lại cảm thấy sởn tóc gáy, trong đầu đều có chung một suy nghĩ.

Cổ thi thể không đầu đánh sâu vào thị giác của bon họ, ở trong mắt người kia cứ như đồ vật bình thường tùy tiện là có thể thấy được.


Có phải cậu ta đã nhìn quen trường hợp này nên mới có thể bình tĩnh như vậy không?
Đợi khi Hạ Nhạc Thiên quay lại chỗ ngồi, cậu ngạc nhiên phát hiện mỗi hành khách đều trở nên ngoan ngoãn dè dặt, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cậu.

Tuy Hạ Nhạc Thiên không rõ nguyên do, nhưng cũng khiến cậu mừng thầm đỡ việc, trực tiếp gọi mọi người nhìn qua, hỏi: "Lúc ấy ai đã ngồi cạnh người chết? Giơ tay cho tôi xem một chút."
Hạ Nhạc Thiên vừa nói vừa nhìn đồng hồ.

- - 12:23
Mấy hành khách nhìn quanh quất, cuối cùng run rẩy giơ tay lên.

Những người còn lại thì trở nên khẩn trương, nhịn không được thì thào cùng người bên cạnh.

Hạ Nhạc Thiên bỏ điện thoại vào túi, mặc kệ những người đang nhỏ giọng xì xào, cẩn thận đặt câu hỏi với ba hành khách đang giơ tay: "Trước khi người này tử vong, các người nhớ lại xem lúc ấy hắn đang làm gì?"
Là người thứ hai bị lệ quỷ giết chết, một trong những nguyên nhân có thể liên quan đến thời gian.

Nhưng nguyên nhân lớn nhất.

- - Có khả năng là hành khách kia......!Vừa lúc thỏa mãn điều kiện giết người của lệ quỷ.

Ba hành khách kia nhìn nhau, tuy rằng không hiểu vì sao Hạ Nhạc Thiên lại hỏi vấn đề này, nhưng đều phối hợp trả lời.

"Tôi, tôi không nhớ rõ, lúc ấy tôi sợ quá." Một người trong đó mở miệng trả lời trước.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, nhìn về phía hành khách thứ hai.

"Tôi cũng không chú ý tới hắn, nhưng...!nhưng hình như hắn vẫn luôn ngồi một chỗ không hề nhúc nhích."
Nói tới đây, người này không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên trở nên hoảng sợ, nói: "Không lẽ...!lúc ấy hắn đã, đã chết rồi?!!"
Những người khác lại xao động lên.

Nói cách khác, từ đầu tới đuôi lệ quỷ đều chưa từng xuất hiện, cứ lặng yên không một tiếng động giết người.

Người bị giết ngay cả kêu cũng không kịp kêu.

Năng lực quỷ dị đáng sợ này, làm các hành khách càng sởn tóc gáy, sợ người tiếp theo sẽ là mình.

Triệu Học Cương vội vàng hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Người anh em, có phải quỷ sẽ tiếp tục giết người hay không? Chúng ta có nên làm --"
"Cứ từ từ." Hạ Nhạc Thiên ngắt lời Triệu Học Cương, nhìn về hành khách thứ ba, " Còn chị, từ đầu đến cuối đều không phát hiện chỗ nào không thích hợp sao? Ví dụ như đột nhiên cảm thấy lạnh, hoặc là nghe được âm thanh gì đó..."
Hành khách thứ ba tái hết cả mặt, sợ hãi lắc đầu, "Tôi, tôi không cảm thấy gì cả."

Hạ Nhạc Thiên chau mày.

Các hành khách thấy thế, lập tức đứng ngồi không yên, một người tiếp một người hỏi Hạ Nhạc Thiên.

"Nếu quỷ tiếp tục giết người thì làm sao bây giờ, chúng ta trốn cũng không có chỗ trốn, không phải cậu có thể giải quyết sự kiện thần quái hay sao, chẳng lẽ không thể phát hiện ra trước khi nó giết người à?"
"Nếu thật sự không được, hay là chúng ta đi qua toa xe khác trốn đi, cứ tiếp tục ở đây lỡ như lại có người chết thì làm sao bây giờ?"
Âm thanh ầm ĩ làm Hạ Nhạc Thiên cau mày càng sâu, "Đều im lặng, đừng quấy rầy tôi."
Các hành khách kinh sợ ngậm miệng, không dám lộ ra bất mãn trong lòng.

Có vài hành khách thường thường nhìn xung quanh, sợ đột nhiên có một con quỷ nhảy ra, giơ đao chém đầu người.

Nữ hành khách gắt gao tóm chặt góc áo Triệu Học Cương, nhỏ giọng khóc thút thít.

Lý Mai ngồi cạnh Triệu Học Cương, lúc này cũng không rảnh lo vấn đề văn minh lịch sự gì đó, dẫm hai chân lên ghế ngồi, cuộn tròn người ôm lấy đầu gối.

Triệu Học Cương thở ngắn than dài, không rõ tại sao đang êm đẹp lại xảy ra chuyện quỷ dị này.

Tạm thời Hạ Nhạc Thiên chỉ có một manh mối duy nhất, chính là lệ cách mười phút lệ quỷ sẽ bắt đầu giết người, tuy rằng tình huống rất gấp gáp, nhưng cũng may con quỷ này không quá mạnh, mỗi lần chỉ có thể giết một người.

Ngoài ra.

Hai người chết có một điểm giống nhau, đều là đàn ông trưởng thành, tuổi trên dưới 30.

Không lẽ đây là điều kiện giết người sao?
Nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn không rõ, đầu của người thứ nhất đã biến đi đâu rồi?
Trước đó Hạ Nhạc Thiên còn tưởng rằng lời nhắc nhở trong nhiệm vụ là đang ám chỉ con quỷ kia là Quỷ Không Đầu.

Cho nên sau khi "Nó" giết chết hành khách đầu tiên, đã mang luôn đầu đi.

Nhưng suy đoán này đã bị phủ định sau khi người thứ hai chết, bởi vì đầu người này không biến mất.

Vậy lời nhắc nhở kia là có ý gì?
Hạ Nhạc Thiên cau mày, lại lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, chỉ còn ba phút nữa lệ quỷ sẽ bắt đầu giết người, không còn thời gian đoán già đoán non nữa rồi.

"Mọi người cố gắng ngồi cạnh nhau một chút, tận lực ngồi trong tầm quan sát của tôi, một khi phát hiện chỗ nào không thích hợp thì tôi cũng có thể kịp thời bảo vệ các người." Hạ Nhạc Thiên vỗ vỗ tay, thông báo cho bọn họ.

Các hành khách làm theo, nhưng có người nhịn không được lên tiếng hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Nếu phát hiện chỗ không thích hợp, cậu thật sự có thể bảo vệ chúng tôi sao?"
Đây là quỷ đó!!!
Các hành khách khẩn trương nhìn Hạ Nhạc Thiên, cũng rất để ý chuyện này.

Hạ Nhạc Thiên không cam đoan một trăm phần trăm, mà là cẩn thận trả lời: "Chỉ cần tôi phát hiện tung tích lệ quỷ thì tôi có thể đối phó nó, cho nên không chỉ riêng mình tôi, mọi người cũng cần chú ý động tĩnh xung quanh, hiểu không?"
Các hành khách sợ hãi gật đầu.


Thời gian từng chút trôi đi, Hạ Nhạc Thiên siết chặt tay cảnh giác cao độ, chăm chú quan sát từng góc nhỏ và các hành khách xung quanh.

Sương trắng chậm rãi lượn lờ ở đầu cửa xe, các hành khách không thể hoàn toàn tránh khỏi sương trắng, chỉ có thể cố gắng không để nó chạm vào da mình.

So với sương trắng không biết có độc hay không này, bọn họ càng để ý lệ quỷ từ đầu tới đuôi đều chưa từng xuất hiện!
Kim phút không ngừng chuyển động, rất nhanh đã quay xong một vòng, cách 12 giờ 30 chỉ còn một phút cuối cùng.

60 giây.

59......!
Hạ Nhạc Thiên cảnh giác lên đến mức cao nhất.

Lệ quỷ sắp bắt đầu giết người.

Cậu phải luôn chú ý đến vẻ mặt và động tác của từng hành khách, bảo đảm tìm ra điều kiện giết người của lệ quỷ là gì.

Bà lão khẩn trương ôm lấy cháu nội, biểu tình thấp thỏm lo âu, mập mạp nắm chặt tay áo bà lão, một giây cũng không dám buông ra, tinh thần các hành khách cũng căng chặt......!
Không ngừng cầu trời khấn phật Hạ Nhạc Thiên có thể bắt được lệ quỷ.

Nếu vẫn không tìm thấy.

Mỗi hành khách chỉ có thể cầu nguyện người chết tiếp theo không phải là mình.

- - 12:30
Đã đến giờ.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng tìm tòi mỗi ngóc ngách, trong lòng dần dần chìm xuống.

Đáng chết.

Con quỷ kia rốt cuộc trốn ở đâu, và nó giết người như thế nào?
Mập mạp nhịn không được nhúc nhích cơ thể, một thứ gì đó xù xù bỗng nhiên phủ lên cổ nó, làm mập mạp sợ tới mức run lên, thứ lông xù xù kia nháy mắt rơi vào lòng nó.

Mập mạp bỗng nhiên trừng lớn mắt.

Đó là --
Mặt bà lão hiện lên vẻ sợ hãi, nếp nhăn che kín mặt càng trở nên khủng bố, rất sống động.

Nhưng mắt mũi miệng lại trào ra máu tươi, nhuộm đỏ quần áo của mập mạp.

Mập mạp chậm rãi ngẩng lên, thấy được cần cổ huyết nhục mơ hồ của bà lão.

Mà cái đầu -- đang nằm trong lòng nó...!.

Bình Luận (0)
Comment