Trước mắt thì số phiếu của Hạ Nhạc Thiên và Ám Dạ lần lượt là 9: 8, còn dư lại hai thành viên vẫn chưa bỏ phiếu.
Hàn Mai Mai nhìn về phía người chủ trì, hỏi: "Tôi có thể bỏ phiếu lại không?"
Người chủ trì cười tủm tỉm nói: "Không được nha, nếu đã chọn xong thì không thể tùy tiện sửa đổi, không ai được phép vi phạm quy tắc trò chơi."
Hàn Mai Mai đè xuống bất an trong lòng, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, cô đã tận lực rồi.
Ám Dạ ngồi thẳng người, nhìn về phía hai thành viên vẫn chưa bầu chọn, cười tủm tỉm nói: "Tôi cảm thấy, kỳ thật các thành viên khác nói rất có lý, chúng ta đang chọn chuyện xưa không xuất sắc nhất, cho dù câu chuyện này có chút khuyết điểm thì sao đâu?"
Hai thành viên động lòng, quay đầu nhìn nhau một cái, hình như đã quyết định xong.
Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng liếc mắt Ám Dạ, đối phương cũng trả lại bằng nụ cười đầy ác ý.
Ngay lúc hai thành viên chuẩn bị mở miệng, Hạ Nhạc Thiên chợt xen vào: "Tôi hy vọng hai người bầu cho tôi."
Ám Dạ bỗng chốc nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, cười nhạo: "Cậu nghĩ mình là ai mà có thể khiến bọn họ nghe lời cậu?"
Hạ Nhạc Thiên nhướng mày, dùng giọng điệu bình tĩnh trần thuật: "Dù sao thì câu chuyện của tôi cũng xuất sắc nhất, không phải sao? Cho dù câu chuyện này có khuyết điểm cũng không thành vấn đề, quan trọng nhất là vũ hội mặt nạ chỉ kết thúc vào lúc giữa đêm......"
Sắc mặt Ám Dạ hơi biến hóa trong chớp mắt.
Hạ Nhạc Thiên nhìn về phía hai thành viên, "Nghĩ kỹ rồi chứ? Tôi phải nói rõ một chút, đây tuyệt đối không phải uy hiếp."
Hạ Nhạc Thiên không muốn mạo hiểm dùng cách này để ép buộc hai lệ quỷ, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, nếu không làm như vậy, mọi người sẽ không thể chống cự đến đêm khuya, toàn bộ đều sẽ chết vào trong trò chơi trốn tìm.
Đường sống duy nhất chính là để người chơi đảm đương vai "Quỷ", hơn nữa tuyệt đối không thể tìm được bất kỳ thành viên nào đang trốn.
Nếu không, khi lệ quỷ trở thành "Quỷ" trong trò chơi trốn tìm, tất cả mọi chuyện mà Hạ Nhạc Thiên làm sẽ đổ sông đổ biển.
Mặc kệ là người có tính cách gì, trong máu của họ luôn tồn tại nỗi sợ với thứ mạnh mẽ hơn mình.
Bao gồm quỷ, có lẽ cũng không khác gì.
Đương nhiên, Hạ Nhạc Thiên cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng hai con quỷ kia sẽ không dính chiêu này.
"Tôi bầu cho cậu."
"Tôi cũng vậy."
Hai thành viên lập tức tỏ thái độ.
Ám Dạ âm u nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, không nói một lời.
Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn người chủ trì, "Trò chơi trốn tìm khi nào bắt đầu?"
Người chủ trì nói: "Khi tiếng chuông vang lên, trò chơi trốn tìm có thể bắt đầu, đến lúc đó yêu cầu "Quỷ" nhắm mắt đếm ngược từ số 120, sau khi đếm xong thì có thể bắt đầu tìm kiếm "Người" trốn."
"Người bị tìm được sẽ phải trở thành "Quỷ", lặp lại trò chơi này, thẳng đến khi vũ hội mặt nạ kết thúc, nhớ kỹ, khi tiếng chuông vẫn chưa vang lên, vũ hội mặt nạ vẫn còn tiếp tục!"
"Quan trọng nhất là, quỷ và người không thể sửa đổi quy tắc trò chơi trốn tìm, nếu không sẽ đã chịu trừng phạt đáng sợ từ Trưởng Phòng."
Người chủ trì nhắc lại quy tắc một lần nữa, cuối cùng nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, "Ngài đã sẵn sàng chưa? Vô Đầu Quỷ."
Hạ Nhạc Thiên không hề giật mình khi nghe đối phương gọi mình là Vô Đầu Quỷ, bình tĩnh gật đầu, "Ừ."
Hàn Mai Mai nghe người chủ trì nói ba chữ sau cùng, sắc mặt đột nhiên biến hóa, quay phắt lại nhìn Hạ Nhạc Thiên, có vẻ như cô đã hiểu ra đường sống chân chính của trò chơi lần này là gì.
Trái Kiwi không rõ nguyên nhân, chỉ cố dựa sát vào người Hàn Mai Mai tìm kiếm cảm giác an toàn, cho dù hiện tại cô biết Hàn Mai Mai cũng không phải Da Da Hạ.
Jerry cười khan vài tiếng, có chút bất an hỏi: "Chúng ta có cần chia nhau trốn đi không?"
Người chủ trì nói: "Ngài cũng có thể chọn trốn cùng người khác, nhưng xin nhớ kỹ, quỷ không thể vi phạm quy tắc trò chơi, cố ý thả người đã tìm được, bằng không trò chơi này còn chơi gì nữa?"
Các thành viên khác đều có vẻ kích động và chờ mong, thúc giục người chủ trì mau mau bắt đầu trò chơi trốn tìm.
Hạ Nhạc Thiên cho Hàn Mai Mai một ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy, ngón tay làm như vô tình gõ vào túi áo.
Ánh mắt Hàn Mai Mai chợt lóe.
Hạ Nhạc Thiên nhắm mắt lại, bắt đầu đếm ngược: "120, 119."
Hàn Mai Mai nhanh chóng kéo Trái Kiwi chạy lên lầu, thấp giọng thúc giục: "Chúng ta đi thôi."
Trái Kiwi theo bản năng quay đầu lại nhìn Jerry, sau đó vội quay đầu đuổi theo Hàn Mai Mai.
Jerry có chút luống cuống, vội vàng nhìn về phía Ám Dạ, "Chúng chúng ta không đi theo Hàn Mai Mai sao?"
Ám Dạ cười càng tươi, ý vị thâm trường nói: "Anh cũng biết mà, Hàn Mai Mai không hoan nghênh tôi."
Jerry nuốt nuốt nước miếng, "Vậy, tôi đi trước đây."
Ám Dạ khẽ híp mắt đầy nguy hiểm, kéo dài giọng: "Xem ra anh không định đi theo tôi?"
Jerry cười khan vài tiếng, "Không, tôi chỉ có chút lo lắng cho hai người kia, dù sao cũng là con gái."
Nói xong lý do chả ai tin được, Jerry nhanh chóng nhấc chân chạy lên lầu hai, rất nhanh không còn bóng dáng, các thành viên khác cũng tản ra, tìm chỗ ẩn nấp.
Chỉ còn Ám Dạ đứng thẳng tắp nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, bước từng bước một đến gần.
Hạ Nhạc Thiên đang đếm ngược thời gian khẽ giật giật, nhưng vẫn không mở mắt ra, tiếp tục dùng giọng điệu không nhanh không chậm đọc: "173, 172..."
Ám Dạ sửa sang lại cổ tay áo, như đang tự mình nói giỡn: "Cậu nói xem tôi có thể nhân lúc này gϊếŧ cậu không?"
"169, 168...." Hạ Nhạc Thiên tiếp tục đếm ngược, phảng phất như không hề nghe thấy.
Jerry nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, chợt nở nụ cười, "Thật đáng tiếc, trực giác nói cho tôi, nếu lúc này tôi thật sự công kích cậu, nháy mắt sẽ bị quy tắc trò chơi xoá bỏ, căn bản không có biện pháp gϊếŧ cậu..."
Hạ Nhạc Thiên vẫn nhắm mắt đếm ngược.
Ám Dạ không cam lòng nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, cuối cùng không thể không quay đầu rời đi, đại sảnh to như vậy chỉ còn lại Hạ Nhạc Thiên lẻ loi ngồi một mình.
Âm thanh đếm ngược đều đều quanh quẩn trong mỗi góc ngách.
Một nơi nào đó tại lầu 3, Hàn Mai Mai cùng Trái Kiwi trốn trong một tủ quần áo khá kín đáo, đợi lát nữa hai người còn phải đổi chỗ trốn.
Trái Kiwi thở phì phò, cố gắng hoà hoãn lại hơi thở dồn dập vì vừa chạy một quãng đường vội vàng, đồng thời hỏi Hàn Mai Mai, "Hàn Mai --"
"Suỵt --!" Hàn Mai Mai nhanh chóng che miệng Trái Kiwi lại, cảnh cáo nhìn đối phương.
Trái Kiwi hoảng sợ, vội vàng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Hàn Mai Mai thấy vậy mới buông tay, sau đó lại lấy điện thoại ra gõ một hàng chữ: [Đừng lên tiếng, nếu không sẽ khiến lệ quỷ khác chú ý]
Trái Kiwi thấy thế cũng lập tức lấy điện thoại của mình ra, gõ chữ hỏi: [Lệ quỷ khác? Là ý gì?]
Hàn Mai Mai lắc đầu, tiếp tục gõ: [Ngoại trừ người chơi ra, tất cả thành viên đều là quỷ, bọn chúng chỉ sắm vai con người trong vũ hội mặt nạ.]
Trái Kiwi đọc xong dòng chữ này, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, vội vàng che miệng lại, hô hấp dồn dập.
Sao có thể!
Những người đó tất cả đều là quỷ!!!
Trái Kiwi đột nhiên nhớ lại cảnh tượng không thích hợp lúc trước, cuối cùng cũng biết được một sự thật đáng sợ.
Đó là "Quỷ" trong câu chuyện mà bọn chúng kể, liệu có phải chính là -- chính chúng nó hay không?
Chúng nó chỉ là đang kể lại quá trình chúng gϊếŧ người!!!!
Trái Kiwi hận không thể lập tức chạy khỏi toà lâu đài đáng sợ này, dường như trong chớp mắt này, lâu đài cổ trong mắt cô trở nên âm trầm quỷ quyệt hơn lúc trước gấp mấy lần!
Nhưng ngay sau đó cô kịp thời phản ứng lại, hiện giờ người chơi bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ, trừ khi tiếng chuông vang lên, người chơi mới có thể rời khỏi đây.
Bằng không chẳng khác nào vi phạm quy tắc trò chơi, kết cục chính là bị vị Trưởng Phòng thần bí kia tự mình tìm đến gϊếŧ chết.
Trái Kiwi run run bỏ tay xuống, sợ hãi gõ chữ: [Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Vương Tiểu Minh đang làm quỷ, lỡ như cậu ấy tìm ra lệ quỷ thật thì phải làm sao?]
Trái Kiwi càng gõ càng sợ, đến cuối cùng cũng không biết mình đang nói cái gì, hô hấp càng thêm dồn dập bất an.
Hàn Mai Mai mau chóng nắm lấy vai của Trái Kiwi lại, lòng bàn tay ấm áp như ngọn lửa trong đêm kéo lí trí của Trái Kiwi quay lại.
Đồng tử run run của cô phản chiếu lại vê mặt trầm ổn vững vàng của Hàn Mai Mai, Trái Kiwi thử hít sâu một hơi, làm mình bình tĩnh lại.
Nhưng sâu trong nội tâm vẫn không thể xoá bỏ sợ hãi, nó như hòa thành một thể với linh hồn cô.
Trong lâu đài cổ này có một người chơi sắm vai "Quỷ", còn có mười lăm lệ quỷ hàng thật giá thật ngụy trang thành nhân loại.
Nói không chừng, nói không chừng lúc này những con quỷ kia đang trốn ở một góc nào đó trong lâu đài, xuyên qua khe hở nhìn chằm chằm ra bên ngoài......
Cũng có lẽ, những con quỷ đang ẩn nấp đó đã thấy được cô và Hàn Mai Mai trốn vào trong tủ quần áo này!!!!!!
Trái Kiwi vất vả lắm mới bình tĩnh được lại bắt đầu hoảng loạn lên, liều mạng siết chặt quần áo trước ngực, sợ hãi đè nén làm cô sắp phát điên hét ầm lên.
Hàn Mai Mai tăng thêm sức lực ấn vai cô, dùng ánh mắt trấn an Trái Kiwi.
Thật sự thì nhiệm vụ lần này có chút quá mức đáng sợ, nhiệm vụ đầu tiên chỉ cần đối mặt với một lệ quỷ thì còn có thể.
Thậm chí từ đầu tới đuôi lệ quỷ kia cũng chưa hề xuất hiện.
Nhưng lần này không giống nhau.
Các người chơi yêu cầu đối đầu với mười lăm lệ quỷ có năng lực khác nhau, cho dù chúng nó phải bị quy tắc hạn chế, không thể tấn công người chơi.
Ước chừng qua năm phút.
Trái Kiwi chậm rãi bình tĩnh lại, đôi môi run rẩy đóng mở không tiếng động: "Tôi sợ quá --"
Thật sự rất sợ hãi.
Hàn Mai Mai chủ động ôm lấy Trái Kiwi, nhẹ nhàng vuốt tấm lưng run rẩy của cô, một lúc sau mới gõ chữ trên điện thoại đưa cho Trái Kiwi xem: [Đừng sợ, chỉ cần chúng nó không trở thành "Quỷ" trong trò chơi trốn tìm, chúng ta sẽ an toàn.]
Trái Kiwi nhìn đi nhìn lại hàng chữ này, ánh mắt mờ mịt khó hiểu, theo bản năng nhìn mặt Hàn Mai Mai.
Cô đúng là ngu ngốc.
Vẫn không hiểu vì sao sẽ an toàn.
Trái Kiwi đột nhiên cảm thấy vô cùng tự ti và áy náy, nếu không phải ngay từ đầu mình quấn lấy Hàn Mai Mai, hiện tại Hàn Mai Mai cũng không cần mang theo gánh nặng như mình.
Một cái trứng thối ngu xuẩn ngay cả đường sống là gì cũng không biết.
Trái Kiwi muốn khóc, nhưng lòng tự trọng không cho phép cô yếu đuối ngay thời điểm này.
Dù cô không hề biết chuyện gì, cũng tuyệt đối không thể khóc lóc.
Phải kiên cường hơn nữa.
Trương Dao, mày tuyệt đối không thể khóc.
Trái Kiwi hít hít cái mũi, làm bộ dụi mắt để lau khô nước mắt, giả vờ không xảy ra chuyện gì: [Tôi không hiểu lắm, nhưng tôi nhất định sẽ nỗ lực không trở thành đồng đội heo, nếu thật sự xảy ra nguy hiểm, cô không cần lo cho tôi, tự mình chạy đi.]
Cô gõ xong, lập tức giơ lên cho Hàn Mai Mai xem, trong mắt tràn đầy kiên định, không có nửa điểm dao động.
Hàn Mai Mai biết Trái Kiwi không phải đang nói lời khách sáo, cô thật sự nghĩ như vậy.
Không biết như thế nào, ánh mắt Hàn Mai Mai trở nên mềm mại hơn, cô xoa mái tóc của thiếu nữ nhỏ hơn mình vài tuổi, trong lòng có chút cảm động.
Tuy rằng cô gái nhỏ này không có chủ kiến, thậm chí còn cần mình bảo vệ, nhưng cô ấy lại có thể làm được chuyện mà rất nhiều người chơi đều làm không được.
Hàn Mai Mai gật gật đầu, xem như đáp ứng yêu cầu của Trái Kiwi.
Nhưng trong lòng Hàn Mai Mai nghĩ gì thì không ai biết rõ.
Trái Kiwi không hề buồn vì Hàn Mai Mai đồng ý yêu cầu của mình.
Bởi vì Trái Kiwi cảm thấy giờ phút này mình không phải là trói buộc, ít nhất khi nguy hiểm xảy ra cô còn có thể làm mồi câu giờ, tranh thủ thời gian để Hàn Mai Mai chạy trốn.
Người chơi vừa có năng lực vừa có lòng thiện lương như Hàn Mai Mai mới nên sống sót.
Mà người bình thường như cô, dù có thể sống qua trò chơi này thì thế nào, nói không chừng sẽ chết trong trò chơi tiếp theo.
Như vậy còn không bằng sớm ngày cống hiến giá trị bản thân, huống chi...... Hàn Mai Mai đáng giá để mình cứu!
***