Lúc này Thích Lệ Phi lại trả lời ngay lập tức.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần: Không chạy, tôi chỉ tự hỏi có nên nói cho em rằng tôi đã biết chuyện này hay không.]
Hạ Nhạc Thiên hầu như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc ấy của Thích Lệ Phi, có lẽ là mặt mũi nặng nề nghiêm túc suy nghĩ.
Không biết tại sao, Hạ Nhạc Thiên luôn cảm thấy Thích Lệ Phi nghiêm túc như vậy, lại có chút dễ thương không thể hiểu được.
Khụ khụ.
Chuyện trước mắt quan trọng hơn.
Hạ Nhạc Thiên châm chước từ ngữ, lại gửi cho Thích Lệ Phi một tin nhắn.
[Da Da Hạ: Tuy không biết anh làm thế nào biết trên người em có thứ kia, nhưng mà, nhiệm vụ của anh…… Chuyện này có ảnh hưởng xấu cho anh không?]
Hạ Nhạc Thiên lo lắng, rất lo lắng.
Tuy rằng bàn tay vàng đối với cậu mà nói là rất quan trọng, nhưng an toàn của Thích Lệ Phi còn quan trọng hơn.
Hạ Nhạc Thiên đã không còn là một người chơi mới cái gì cũng không biết, trải qua nhiều trò chơi như vậy, cậu cũng ý thức được quy tắc trò chơi vô cùng nghiêm khắc.
Mặc kệ là người chơi hay lệ quỷ, đều cấm vi phạm quy tắc, nếu không sẽ bị xoá bỏ ngay lập tức.
Tuyệt đối không có đường thương lượng.
Cho nên Hạ Nhạc Thiên hoài nghi quy tắc trò chơi có thể một mệnh lệnh trong máy tính, chỉ biết nghiêm khắc chấp hành quy tắc mà nó được lập trình sẵn, không có cảm xúc buồn vui thuộc về chính mình.
Nhưng quy tắc trò chơi như vậy sẽ không thể phát hiện được những cái Bug phản bội thần.
Cho nên, mới yêu cầu NPC như Thích Lệ Phi, tự mình tiến vào trò chơi tìm kiếm Bug đang lẩn trốn, hơn nữa tự tay gϊếŧ chết nó, để tránh trò chơi mất đi cân bằng.
Hạ Nhạc Thiên lợi dụng những manh mối trước mắt cậu thu hoạch, xâu chuỗi rồi suy luận ra toàn bộ tin tức, tuy rằng không biết có có phải là chân tướng hay không, nhưng cậu chắc chắn sẽ không kém hơn bao nhiêu.
Chờ khi Hạ Nhạc Thiên nghĩ xong những chuyện này, mới phát hiện Thích Lệ Phi đã trả lời mình từ một phút trước.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần: Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến tôi.]
Nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn lo lắng.
[Da Da Hạ: Lỡ như bị ai đó phát hiện thì sao? Lỡ anh bị xóa bỏ thì làm sao bây giờ.]
Cậu không dám đề cập đến từ "thần" trong trò chơi, sợ sẽ bị chú ý đến.
Qua ba giây, bên kia mới trả lời.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần: Thần ở trong lòng em là một kẻ máu lạnh sao.]
Trực giác của Hạ Nhạc Thiên vô cùng nhạy bén, dĩ nhiên là phủ định.
[Da Da Hạ: Không, ai kia rất tốt! Thật rất tốt! Cảm tạ thần!]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần:....]
Hạ Nhạc Thiên buông di động, chắp tay trước ngực vái bốn phương tám hướng, khẩn trương nói: “Lạy thần, trong lòng tôi ngài hoàn toàn không máu lạnh chút nào, ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm, xin ngài ngó lơ tôi đi."
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần:....]
Hạ Nhạc Thiên cầm lấy di động, nhìn Thích Lệ Phi liên tục gửi hai hai tin nhắn, vô cùng khó hiểu.
[Da Da Hạ: Gõ chữ sai à?]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần: Ừ. Trượt tay một chút.]
Hạ Nhạc Thiên dĩ nhiên không tin, nhưng cũng sẽ không chọc thủng lời nói dối của Thích Lệ Phi, trực tiếp đem chuyện này vứt ra sau đầu, lại hỏi Thích Lệ Phi chuyện chính.
[Da Da Hạ: Anh phải nghiêm túc trả lời em, chuyện này thật sự không ảnh hưởng xấu gì đến anh sao, quy tắc trò chơi không cho phép bị phá hỏng, Thích Lệ Phi, em không hy vọng anh vì em mà có xảy ra nguy hiểm.]
Có lẽ Thích Lệ Phi cảm nhận được sự nghiêm túc và tình cảm trong lời nói của Hạ Nhạc Thiên, qua vài giây mới trả lời.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần: Không lừa em, sẽ không có nguy hiểm gì, Thần không gì là không biết, em cho rằng hắn không biết chuyện này sao?]
Đầu óc Hạ Nhạc Thiên ong một tiếng, rõ ràng đang mùa hè lại như rớt vào động băng.
Trên người còn nổi da gà, thậm chí còn mềm chân.
Thần.
Một từ tràn ngập thần bí và sức mạnh.
Sâu trong tâm trí Hạ Nhạc Thiên luôn kính sợ vị thần linh sáng tạo ra trò chơi kinh khủng này.
Mà hiện tại, những lời này của Thích Lệ Phi lại nháy mắt đánh nát mong đợi cuối cùng của cậu.
Đúng vậy.
Nếu Thần có thể sáng tạo ra thế giới Trò Chơi đáng sợ này, còn có thể dễ như trở bàn tay đưa nhân loại đã chết ở thế giới Hiện Thực đến đay, một lần nữa có được cuộc sống mói.
Thần vĩ đại như vậy, thật sự không biết trên người [Da Da Hạ], có giấu một Bug phiên bản biến dị sao?
Nhưng mà, vì sao Thần không thu hồi, hoặc là lệnh Thích Lệ Phi xử lý cái Bug này chứ?
*
Vũ trụ sao trời.
Thần dược vô số cầu sáng quay quanh hình như đã hiểu được Hạ Nhạc Thiên đang thắc mắc điều gì, bèn nghiêm túc gõ chữ trấn an Hạ Nhạc Thiên.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần: Hắn có suy nghĩ riêng của hắn, cho nên em cứ yên tâm thông quan trò chơi, tôi sẽ không bị hắn trừng phạt.]
Gửi xong tin nhắn, Thích Lệ Phi chợt nhớ tới cái gì, mím môi gõ chữ: [Kỳ thật hắn là một vị thần rất tốt, chỉ có chút lạnh lùng.]
Ấn xuống gửi đi.
Hắn đột nhiên có chút bồn chồn, nghiêm túc ho khan hai tiếng, đưa tay xua tan vô số quần chúng ăn dưa bên người, “Còn không mau đi làm việc?”
Vô số cầu sáng co rút khoé môi vốn dĩ không tồn tại, một bên phun tào Thần nhỏ mọn, một bên lại bay vèo trở lại cương vị công tác.
Sau đó, tiếp tục bàn tán rôm rả.
Thần xoa xoa cái trán, đột nhiên hoài niệm khoảng thời gian ngàn vạn năm trước, khi đó nhóm cầu sáng ổn trọng nghiêm túc này chưa bao giờ biết nói chuyện riêng.
Là từ khi nào bắt đầu, nhóm cầu sáng trở nên lảm nhảm hoạt bát như ngựa non thế này?
Hắn tính toán một chút thời gian, phát hiện là từ lúc nhân loại phát minh ra smart phone, nhóm cầu sáng dần dần —— bước lên con đường một đi không trở lại.
Ban đầu hắn còn cảm thấy, chúng nó có được cảm xúc cũng không phải chuyện xấu, ít nhất sẽ không quá mức cứng nhắc như trước kia, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh mà không thể tự xử lý chính xác.
Nhưng mà, cũng xuất hiện một ít chỗ hỏng.
Đó chính là có một ít cầu sáng bắt đầu sinh ra ý tưởng muốn chống lại sự thống trị của hắn, lén lút muốn trở thành Thần.
Hắn chỉ có thể thu hồi từng cầu sáng, khiến chúng nó biến thành thần lực thuần túy giữ gìn mỗi thế giới Trò Chơi thêm một lần nữa.
Hạ Nhạc Thiên nhìn tin nhắn Thích Lệ Phi gửi tới thì nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần Thần không trừng phạt Thích Lệ Phi thì tốt rồi.
Nếu như vậy……
Hạ Nhạc Thiên yên lặng chọc chọc di động, lầm bầm lầu bầu: “Có ở đây không?”
Di động không hề có động tĩnh.
Hạ Nhạc Thiên lại dùng ngón tay chọc chọc đôi chân lúc nãy được ánh sáng xanh bám vào: “Hú, có ở đây không?”
Vẫn không có động tĩnh.
Hạ Nhạc Thiên bắt đầu chần chừ.
Chẳng lẽ là cậu suy nghĩ nhiều quá sao……
Bug biến dị trên người cậu thật sự không nghe cậu nói chuyện?
Nhưng nó làm cách nào biết mình đụng phải nguy hiểm, hơn nữa kịp thời xuất hiện cảnh báo mình chứ?
Suy nghĩ của Hạ Nhạc Thiên rất đơn giản.
Nếu ngay cả cái Bug yếu ớt kia mà còn có được trí tuệ, thậm chí còn lén lút âm mưu quỷ kế tiêu diệt người chơi.
Vậy Bug biến dị trên người cậu hẳn phải càng thông minh hơn mới đúng, dù sao thì nó đã cắn nuốt vài cái Bug, xem hôm nay nó nuốt cái Bug kia dễ như trở bàn tay cũng đủ thể hiện sức mạnh của nó rồi.
Như vậy chỉ còn lại một khả năng.
Đó chính là Bug biến dị không thể chủ động liên hệ với cậu, chỉ khi Hạ Nhạc Thiên gặp phải nguy hiểm thì mới có thể xuất hiện nhắc nhở.
Còn một khả năng nữa là…… Nó bán bơ cho Hạ Nhạc Thiên.
Mặc kệ là khả năng nào, Hạ Nhạc Thiên cũng phải nói tin tức quan trọng này cho nó.
“Tao không biết mày có thể nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của tao không, mày biết cái gì là Bug đúng không? Chính là quả cầu sáng màu xanh lúc trước mà mày đã nuốt chửng đấy.”
Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh bốn phía, tiếp tục nói: “Có một loại NPC, chuyên môn xử lý loại Bug này, có phải mày rất sợ hắn đúng không, bằng không cũng sẽ không trốn lâu như vậy mới dám mò ra ngoài.”
“Hai ta vốn là châu chấu trên một sợi dây thừng, hơn nữa, Thần sáng tạo ra trò chơi này đã biết mày đang trốn trên người tạo, mày xem hai ta có nên bắt tay hợp tác không?”
Xung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Hạ Nhạc Thiên nắm chắc tám phần là Bug không thể chủ động liên hệ mình.
“Nếu mày không trả lời, vậy tao coi như mày đồng ý.”
Hạ Nhạc Thiên cười tủm tỉm đứng lên, đổi áo khoác xong mới quay lại chỗ Hàn Mai Mai.
Sau khi đến cửa, Hạ Nhạc Thiên cúi đầu gửi tin nhắn cho Hàn Mai Mai: [Tôi về rồi, đang ở ngoài cửa.]
Hàn Mai Mai không trả lời.
Hạ Nhạc Thiên trực tiếp đẩy cửa bước vào, vừa lúc nhìn thấy Hàn Mai Mai đang ngồi xuống, hơi bất ngờ vì sự nhạy bén của Hàn Mai Mai, có thể nghe được tiếng bước chân cậu cố tình thả nhẹ.
Hàn Mai Mai nhìn Hạ Nhạc Thiên từ trên xuống dưới, giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Cậu bị thương?”
Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng, “Cùng quỷ đánh nhau, phải chịu chút thương tích mới được, không nghiêm trọng lắm.”
Hàn Mai Mai cẩn thận tiếng thở đều đặn của Hạ Nhạc Thiên, gật đầu yên tâm, “Ừ, còn sáu tiếng nữa vũ hội mặt nạ sẽ kết thúc.”
Hạ Nhạc Thiên đáp một tiếng, “Chờ thôi.”
Hàn Mai Mai quay đầu, viết chữ vào lòng bàn tay Trái Kiwi: [Vương Tiểu Minh đã trở lại, hắn không bị thương.]
Trái Kiwi thả lỏng bả vai, hơi nghiêng đầu nói với Hạ Nhạc Thiên: “Cảm ơn cậu, Hàn Mai Mai đã nói cho tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã giải quyết Quỷ Ảnh.”
Hạ Nhạc Thiên nhìn Hàn Mai Mai: “Nói với Trái Kiwi, không cần cảm ơn, chúng ta là đồng đội, vốn nên giúp đỡ nhau.”
Ánh mắt Hàn Mai Mai khẽ run, sau vài giây mới viết lại câu nói của Hạ Nhạc Thiên vào tay Trái Kiwi.
Trái Kiwi lập tức cười rộ lên, “Chúng ta sắp ra khỏi lâu đài rồi, đến lúc đó chúng ta đi ăn lẩu chúc mừng một chút đi, dù sao thì sau khi rời khỏi thế giới Trò Chơi cũng không nhất định có thể gặp lại.”
Hàn Mai Mai viết vào tay Trái Kiwi một chữ được.
Trái Kiwi nghiêng đầu nói với Hạ Nhạc Thiên, “Vương Tiểu Minh thì sao, muốn cùng nhau ăn lẩu không?”
Hạ Nhạc Thiên vui vẻ gõ ba lần lên cánh tay Trái Kiwi.
Trái Kiwi càng thêm chờ mong: “A…… Thời gian mau trôi đi đi, trôi nhanh trôi nhanh.”
Hạ Nhạc Thiên cùng Hàn Mai Mai liếc mắt nhìn nhau.
Nửa ngày sau, Hàn Mai Mai bỗng nhiên mở miệng: “Ngoài những người chơi cậu quen biết từ trước có thể tin tưởng ra, vĩnh viễn đừng trở thành bạn bè hoặc đồng đội với người chơi khác.”
Hạ Nhạc Thiên có chút ngoài ý muốn nhìn Hàn Mai Mai.
Lời này của cô —— là muốn nói lên điều gì?
Hàn Mai Mai không để ý đến Hạ Nhạc Thiên, trên mặt tràn đầy rối rắm và phức tạp, cuối cùng trở nên kiên định: “Đừng tin tưởng bất kỳ tổ chức nào, tuyệt đối đừng tin, nhớ kỹ những lời này của tôi.”
***