Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh nhìn Hàn Mai Mai, không chịu buông tha chút biến hoá nào trên mặt Hàn Mai Mai.
Nhưng năng lực phản trinh sát của Hàn Mai Mai khá tốt, trên mặt không biểu lộ chút tin tức nào, "Về phần nguyên nhân, tạm thời tôi không thể nói cho cậu, bởi vì ngay cả tôi cũng không xác định chuyện này, chờ sau khi tôi điều tra được sẽ nói cho cậu trước tiên."
Hạ Nhạc Thiên im lặng một lúc lâu mới mở miệng: "Được, tôi hiểu rồi."
Hàn Mai Mai khẽ gật đầu.
Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Hạ Nhạc Thiên cùng Hàn Mai Mai lại khôi phục trạng thái nhìn nhau không nói gì.
Chỉ còn giọng nói của Trái Kiwi thỉnh thoảng vang lên nói chuyện với Hàn Mai Mai.
Thời gian từng chút trôi đi.
Càng tới gần 12h khuya, lâu đài cổ càng lộ ra hơi thở âm trầm.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Còn nửa tiếng nữa, thời gian vừa đến chúng ta lập tức rời khỏi lâu đài cổ."
Hàn Mai Mai hỏi lại: "Nhưng chúng ta rời khỏi đây bằng cách nào?"
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng đứng lên mở cửa sổ, nhìn về phía cổng của Lâu Đài Cổ trong chốc lát, sau đó đóng cửa sổ quay trở về, "Trước cổng Lâu Đài Cổ có bốn chiếc Minibus, đến lúc đó chúng ta lái xe rời đi."
Hàn Mai Mai hơi hơi nhíu mày, "Nhưng những chiếc xe đó...... Là xe đưa tang."
Nói cách khác, chỉ có người chết mới có thể ngồi xe, nếu người chơi ngồi lên, có thể kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ hay không?
Hạ Nhạc Thiên nói: "Vậy trước tiên rời khỏi Lâu Đài Cổ rồi tính."
Hàn Mai Mai ừ một tiếng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đám người Hạ Nhạc Thiên cũng càng ngày càng khẩn trương, thẳng đến nửa đêm 12h, không biết từ đâu vang lên tiếng chuông đồng, truyền khắp góc ngách của Lâu Đài Cổ.
Hạ Nhạc Thiên và Hàn Mai Mai quay đầu nhìn nhau.
"Tôi ra ngoài xem." Hạ Nhạc Thiên đứng lên.
Hàn Mai Mai nói: "Cẩn thận."
*
Hạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng mở cửa, thậm chí đều chuẩn bị sẵn tâm lý quỷ đang đứng ở ngoài cửa.
Nhưng không ngờ ngoài cửa rất im ắng, không có bất cứ lệ quỷ nào.
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận dò tìm toàn bộ tầng lầu qua một lần, vẫn không phát hiện bất kỳ lệ quỷ nào.
Nhưng cũng có thể là vì cậu không tìm ra chỗ thích hợp để ẩn nấp.
Nói không chừng những con quỷ kia vẫn đang nấp ở đâu đó mà không bị Hạ Nhạc Thiên phát hiện.
Hoặc là...... Chúng nó đã rời khỏi lâu đài khi tiếng chuông 12h đêm vang lên.
Vũ hội mặt nạ đã kết thúc, nhưng người chủ trì vẫn không xuất hiện, đây là một chi tiết ám chỉ rất rõ ràng.
Hạ Nhạc Thiên chợt nâng mắt, nhanh chóng đi tới quán bar tìm tòi một vòng.
Thi thể Ám Dạ đã không cánh mà bay, có lẽ là bị lệ quỷ mang đi.
Chúng nó thật sự đã rời khỏi Lâu Đài Cổ sao?
Vì xác minh phỏng đoán này, Hạ Nhạc Thiên mở cửa sổ, thấy được chiếc Minibus đang đậu trước cổng lâu đài trong đêm đen.
Đồng tử Hạ Nhạc Thiên co chặt.
Ngoài cổng lâu đài vốn có bốn chiếc Minibus, nhưng hiện tại chỉ còn lại một chiếc, ba chiếc đã biến mất từ lúc nào.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng lùng sục toàn bộ tầng lầu, đặc biệt là những chỗ thích hợp ẩn nấp nhất.
Trong ngăn tủ, dưới đế giường, nhà vệ sinh,... Hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ lệ quỷ nào.
Đáp án đã rõ ràng.
Hạ Nhạc Thiên lập tức quay lại tìm Hàn Mai Mai và Trái Kiwi, nói đơn giản, "Chúng ta đi thôi."
Hàn Mai Mai vừa chuẩn bị cõng Trái Kiwi thì Hạ Nhạc Thiên đã khom lưng xuống, nói: "Tôi cõng cô ấy, cô đi trước mở đường."
Hàn Mai Mai cũng không làm ra vẻ, trực tiếp gật đầu, nhanh chóng lấy vũ khí từ Không Gian Bao Vây ra, đi trước dò đường.
Ba người nhanh nhẹn xuống lầu.
Đại sảnh lầu một vô cùng im ắng, ngọn nến bập bùng lúc trước đã tắt ngúm, đại sảnh càng thêm đen tối âm trầm.
Hạ Nhạc Thiên và Hàn Mai Mai phóng nhanh tốc độ, đẩy cửa lớn chạy ra khỏi Lâu Đài Cổ, một đường chạy thẳng đến nơi đỗ xe.
Hàn Mai Mai móc đèn pin, cẩn thận đánh giá Minibus, "Cửa xe không khóa, tôi thấy bên trong cắm chìa khóa xe."
"Chúng ta đi mau, lên xe." Hạ Nhạc Thiên mở cửa xe, đầu tiên là nâng Trái Kiwi vào trước, ngay sau đó cậu cũng lên xe, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Lúc này Hàn Mai Mai khởi động xe, dẫm mạnh chân ga, chuyển động tay lái chạy về phía chân núi.
Dù đã mở đèn pha, nhưng tầm nhìn vẫn rất thấp.
Cũng may mặt đường khá vững vàng.
Hàn Mai Mai không chút do dự tăng tốc, phóng như bay rời khỏi phạm vi Lâu Đài Cổ.
Lâu Đài Cổ càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Tảng đá đè nặng trong lòng phút chốc biến thành một tờ giấy, dễ dàng bị gió đêm thổi bay, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng.
Toàn bộ quá trình, Trái Kiwi không nói một lời, tuy cô không nghe không thấy, nhưng có thể cảm giác được Hàn Mai Mai và Vương Tiểu Minh đang rất căng thẳng.
Trái Kiwi nắm chặt đai an toàn, qua rất lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Thế nào, chúng ta chạy ra ngoài rồi chứ?"
Hàn Mai Mai thông qua kính chiếu hậu nhìn Trái Kiwi, sau đó vươn tay ra trước mặt Hạ Nhạc Thiên, nói: "Vương Tiểu Minh, đây là sinh cơ hoàn lúc trước cậu đưa cho tôi, giúp tôi cho Trái Kiwi ăn đi."
Hạ Nhạc Thiên cầm lấy sinh cơ hoàn, sau đó đặt vào tay Trái Kiwi.
Trái Kiwi lập tức nhận ra đây là cái gì, chần chờ nói: "Lúc này ăn có quá sớm không?"
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy thì móc di động ra, mở Group Chat Tử Vong.
Phía trên hiện lên vài tin nhắn chưa đọc.
[Trưởng Phòng: Các thành viên thân ái, đầu tiên là chúc mừng mọi người rời khỏi Lâu Đài Cổ, mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tin rằng sau khi trải qua vũ hội máy nạ lần này, mọi người đã hiểu biết về các thành viên khác hơn nhiều.
Dĩ nhiên, các thành viên khác cũng có được hai món ăn vô cùng mỹ vị.
Hôm nay mọi người hãy nghỉ ngơi cho tốt, 10 giờ sáng hôm sau, tôi sẽ công bố nhiệm vụ mới, hy vọng mọi người có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Chúc ngủ ngon, moa moa.]
Hạ Nhạc Thiên đọc lại tin nhắn của Trưởng Phòng cho Hàn Mai Mai.
Hàn Mai Mai nghe vậy thì nói: "Xem ra sau khi chúng ta rời khỏi lâu đài cổ, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành."
"Đúng vậy." Hạ Nhạc Thiên nói.
Cậu lại đem chuyện này nói cho Trái Kiwi, cô thở phào một hơi ăn sinh cơ hoàn, sau đó chờ miệng vết thương khôi phục.
Chỉ trong vài giây, Trái Kiwi lại vô cùng khẩn trương, tuy cô biết sinh cơ hoàn rất kỳ diệu, nhưng cô vẫn có chút sợ, sợ rằng sinh cơ hoàn đột nhiên mất đi năng lực chữa khỏi.
Cô sẽ hoàn toàn sống trong thế giới tối đen và tĩnh lặng, không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Hàn Mai Mai cũng siết chặt tay lái, hỏi: "Trái Kiwi? Có nghe chị nói không?"
Trái Kiwi suýt chút nhảy lên tại chỗ, nhưng lại nhớ đây là Minibus, muốn nhảy cũng nhảy không được, sống mũi chua xót nói: "Em nghe được, em có thể nghe chị đang nói chuyện!"
"Tôi giúp cô mở băng gạc." Hạ Nhạc Thiên nói.
Nhưng không đợi Hạ Nhạc Thiên duỗi tay, Trái Kiwi đã gấp không chờ nổi kéo rách băng gạc, dùng sức chớp chớp mắt, dường như chưa kịp thích ứng: "Hình như có hơi mơ hồ."
Hàn Mai Mai vội vàng dừng xe, xoay nửa nhìn Trái Kiwi: "Em đừng dụi mắt, để đôi mắt thích nghi một chút."
Trái Kiwi lập tức nghe lời thả tay xuống chớp chớp vài cái, "Hình như càng ngày càng rõ."
Hàn Mai Mai quơ bốn ngón tay, "Đây là mấy?"
Trái Kiwi nói: "Đây là bốn."
Giọng nói rất chắc chắn.
Hàn Mai Mai bình tĩnh gật đầu, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra: "Xem ra đôi mắt đã khôi phục bình thường."
Hàn Mai Mai yên tâm tiếp tục lái xe.
Trái Kiwi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhìn như không có gì thay đổi, chỉ có Hạ Nhạc Thiên chú ý tới đôi mắt Trái Kiwi không giống như trước.
Có lẽ là, trở nên càng thêm kiên cường.
Hạ Nhạc Thiên nhìn Trái Kiwi nói: "Chờ sau khi trở lại Hiện Thực, cố gắng đăng ký lớp dạy võ thuật, đề cao năng lực phản ứng và thể chất, chuyện này là tốt cho cô."
Trái Kiwi hiểu được, gật đầu nghiêm túc nói: "Tôi sẽ, cảm ơn lúc trước cậu giúp tôi nhiều như vậy, cậu và Hàn Mai Mai là người tốt nhất mà tôi từng gặp, hai người nhất định có thể thông quan trò chơi!"
Hạ Nhạc Thiên cười nói: "Vậy mượn cát ngôn của cô."
Không khí trong xe trở nên nhẹ nhàng hẳn, tuy Hàn Mai Mai và Hạ Nhạc Thiên đều không phải người nói nhiều, nhưng bởi vì có Trái Kiwi nói cười rôm rả, con đường dài cũng trở nên ngắn hơn nhiều.
Qua khoảng mười mấy phút, ba người đã tới khách sạn lúc trước, đơn giản tạm biệt nhau rồi trực tiếp về phòng tắm rửa, ngã đầu lên gối bổ sung giấc ngủ.
Ba người thật sự vừa mệt lại vừa buồn ngủ, có chuyện gì vẫn nên chờ ngày mai rồi nói.
Trời tờ mờ sáng.
Trái Kiwi bỗng nhiên bừng tỉnh, mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển.
Hàn Mai Mai nhanh chóng mở mắt, ngồi dậy vỗ lưng Trái Kiwi, nhíu mày hỏi: "Gặp ác mộng sao?"
Sắc mặt Trái Kiwi tái nhợt, môi run rẩy, "Đúng, đúng vậy, em vừa mơ một giấc mơ rất kinh khủng."
Cô run tay vuốt đôi mắt, sờ sờ lỗ tai, xác nhận hai mắt của mình vẫn còn mới hoảng hốt thở ra.
Hàn Mai Mai thấy thế lập tức hiểu ra, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Trái Kiwi, "Không có chuyện gì, đều là mơ."
Trái Kiwi nắm chăn, run run nhìn Hàn Mai Mai: "Chị, lúc chị bị thương, cũng sẽ mơ thấy ác mộng như em sao?"
Hàn Mai Mai trầm mặc hồi lâu, nói: "Đều đã qua, vết thương lòng lớn đến đâu cũng sẽ mờ nhạt theo thời gian, ai cũng phải học được cách trở nên kiên cường, trở nên mạnh mẽ."
Trái Kiwi lẩm bẩm: "Chị thật sự rất mạnh mẽ."
Cô cũng nên giống Hàn Mai Mai học cách đứng vững trên đôi chân mình.
Hàn Mai Mai véo má Trái Kiwi, "Em cũng rất ghê gớm, là một người bình thường, em đã làm được chuyện rất nhiều người không làm được, chị thật sự khâm phục em."
Trái Kiwi lấy lại tinh thần, cảm thấy thụ sủng nhược kinh, "Thật, thật vậy sao?"
Cô bị những lời này làm thẹn thùng, không biết nên đặt tay ở đâu, cảm xúc sợ hãi bị xấu hổ xua tan, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn lúc nãy rất nhiều.
Chút lo lắng trong mắt Hàn Mai Mai cũng tiêu tán, lẳng lặng nhìn Trái Kiwi hưng phấn hận không thể lăn lộn trên giường, hỏi: "Vui lắm sao?"
Trái Kiwi đỏ bừng mặt, "Đương nhiên vui vẻ!"
Hàn Mai Mai chỉ chỉ đồng hồ, nhướng mày: "Nhưng hiện tại đã gần 5 giờ sáng, em chỉ có thể vui vẻ năm phút, sau đó lập tức nằm xuống ngủ."
Trái Kiwi cảm thấy năm phút quá ít, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm hai mắt bắt đầu ấp ủ giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Trái Kiwi hé mắt, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Hàn Mai Mai, chậm rãi vươn tay đặt lên tay Hàn Mai Mai, lúc này mới vừa lòng mỉm cười nhắm mắt ngủ.
Hàn Mai Mai vẫn không mở mắt, chỉ có khóe miệng khẽ cong lên.
Một đêm qua đi, tia nắng sớm xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, Hàn Mai Mai đúng giờ mở mắt, có chút bất đắc dĩ gỡ tay chân Trái Kiwi đang quấn lên người mình, đứng dậy bắt đầu thay quần áo, chờ đến 8 giờ đúng mới đánh thức Trái Kiwi, "Trái Kiwi, dậy thôi."
***
Editor: Ỏ ỏ ngọt quá