Sau khi mở khóa xong, Phùng Thành Thư lại lùi về sau vài bước, Từ Thiên Ninh khẩn trương đến mồ hôi đầy đầu, không dám thở mạnh.
Hạ Nhạc Thiên không chút do dự, nhanh chóng mở tủ lấy túi ra đặt lên bàn dài, sau đó kéo khóa, thi thể bên trong có gương mặt vô cùng xa lạ, cũng không phải một trong bốn nhân viên công tác.
Phùng Thành Thư và Từ Thiên Ninh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mồ hôi trên trán, nhanh chóng đi qua mở ảnh chụp đối chiếu.
Thi thể người đàn ông khoảng 40 tuổi, miệng vết thương dữ tợn làm Từ Thiên Ninh không dám nhìn kỹ, chỉ có thể dựa vào kiểu tóc và đặc điểm nổi bật trên gương mặt để tìm kiếm.
Rất nhanh, Phùng Thành Thư đã tìm ra ảnh chụp tương ứng, lập tức giơ điện thoại cho Hạ Nhạc Thiên xem.
Từ Thiên Ninh thấy thế thì không khỏi thất vọng, vội vàng gõ chữ giơ lên: [Không thì chúng ta xem cùng lúc mấy thi thể đi, chỉ còn mười một phút nữa thời gian sẽ quay ngược đến 8 giờ sáng rồi.]
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận lắc đầu, từ chối đề nghị của Từ Thiên Ninh.
Từ Thiên Ninh khó hiểu, theo bản năng nhìn về phía Phùng Thành Thư, hy vọng Phùng Thành Thư có thể đứng về phía mình.
Nhưng Từ Thiên Ninh phải thất vọng rồi, đối với Phùng Thành Thư, lời của Hạ Nhạc Thiên vừa là mệnh lệnh vừa là bùa hộ mệnh, đối phương nói cái gì thì chính là cái đó.
Từ Thiên Ninh không cam lòng xóa đi dòng chữ trên di động, cắn môi đè nén cảm xúc phẫn hận trong lòng.
Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng liếc nhìn Từ Thiên Ninh.
Lúc này Từ Thiên Ninh mới phản ứng lại, đỏ mặt vội vàng bước qua phụ giúp Hạ Nhạc Thiên nâng thi thể trả vào tủ đông.
Sau đó Hạ Nhạc Thiên lại chọn ngẫu nhiên một tủ đông xác.
Ba người phối hợp đối chiếu ảnh chụp với thi thể được lấy ra, không biết lúc này nên nói là may mắn hay xui xẻo.
Ít nhất đến bây giờ bọn họ vẫn chưa đụng phải tủ đông của bốn nhân viên công tác, không cần lo lắng sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.
Mặt khác, mắt thấy thời gian sắp quay ngược, nhưng bọn họ vẫn không tìm được thi thể đặc biệt kìa.
Lúc này Từ Thiên Ninh lại đề nghị mở ra mấy tủ đông cùng một lúc để tìm kiếm, như vậy sẽ ít tốn thời gian hơn.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn không đồng ý.
Sự khó chịu và bức xúc trong lòng Từ Thiên Ninh càng tăng thêm, hắn càng cảm thấy Da Da Hạ đang cố tình nhằm vào mình.
Mình đưa ra bất kỳ ý kiến gì, cho dù có ích cho nhiệm vụ, cũng đều bị phủ quyết.
Hắn cảm thấy thất vọng cực kỳ.
Người như vậy, sao có thể xứng đáng đứng ở vị trí đệ nhất.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng kéo khóa túi, đẩy vào trong tủ đông xác, lập tức vươn ngón tay chỉ vào tủ đông lạnh gần đó, thúc giục Phùng Thành Thư mau mở ra.
Chỉ còn hai phút, thời gian sẽ quay ngược.
Bọn họ cần phải đẩy nhanh tốc độ mới được.
Bên kia, Bùi Anh nôn nóng đi qua đi lại, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn di động, lúc trước nàng và Hạ Nhạc Thiên đã hẹn sẵn, nếu bên kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nàng phải lập tức đẩy nhanh tốc độ thiêu đốt thi thể.
Nhưng điện thoại vẫn luôn im lặng.
Điều này khiến nàng cảm thấy rất lo lắng, nhưng đồng thời lại thuyết phục mình chuyện này ngược lại là chuyện tốt, chứng tỏ bên kia vẫn không xảy ra chuyện gì.
Chỉ còn một phút cuối cùng, thi thể sẽ bị đốt cháy xong, không biết tình huống bên kia ra sao rồi, rốt cuộc có tìm được thi thể kia chưa...
Thời gian từng chút trôi qua.
Một phút đã qua, lò đốt cháy ngừng hoạt động, đèn báo hiệu cũng chuyển từ màu đỏ sang màu xanh lục.
Bước chân Bùi Anh khựng lại, nhanh chóng chạy tới, nhưng một trận trời đất quay cuồng ập xuống, ánh sáng trước mắt bị màu đen cắn nuốt.
Chờ khi trước mắt khôi phục ánh sáng, bốn người chơi lại ngồi trên ghế đá, mắt to trừng mắt nhỏ.
Thời gian lại chảy ngược.
Tuy Từ Thiên Ninh đã trải qua chuyện này một lần, nhưng vẫn là nhịn không được đứng phắt dậy, nhìn quanh bốn phía.
Hạ Nhạc Thiên giơ tay nhìn đồng hồ, chân mày khẽ nhíu lại.
Quả nhiên.
Thời gian chảy ngược có thể nói là Bug hỗ trợ người chơi, nhưng tất nhiên sẽ tồn tại một khía cạnh tiêu cực và một cái giá phải trả.
Giờ cậu đã biết rõ ràng đó là cái gì.
Bùi Anh chú ý tới vẻ mặt của Hạ Nhạc Thiên, lập tức lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, nói: "Tuy thời gian đã quay ngược, nhưng hiện giờ không phải 8 giờ, mà là 9 giờ."
Mọi người giật mình, vội vàng lấy điện thoại ra nhìn.
Thật đúng như vậy, lúc này đã là 9 giờ sáng.
So với lần đầu tiên, thời gian quay lại trễ hơn một tiếng đồng hồ.
"Chuyện này... thời gian biến hóa như vậy có nghĩa là gì?" Từ Thiên Ninh lắp bắp.
"Có nghĩa là, mỗi một lần chúng ta quay ngược thời gian, đều sẽ muộn hơn một giờ, hôm nay chúng ta chỉ có mười ba lần quay ngược thời gian." Sắc mặt Phùng Thành Thư tương đối khó coi.
Hắn không ngờ trò chơi lại đào sẵn cái hố ở đây chờ mọi người.
Có nghĩa là......
Nếu không thể tìm ra thi thể kia trong mười ba lần, hắn sẽ bị lệ quỷ kéo vào ác mộng giế.t chết.
Nhưng những người khác lại không bị ảnh hưởng, bọn họ vẫn còn vài ngày để thử nghiệm.
Sắc mặt Phùng Thành Thư âm trầm đến sắp bùng nổ giết người, doạ Từ Thiên Ninh sợ đến mức vội vàng trốn ra sau Hạ Nhạc Thiên, nơm nớp lo sợ như động vật ăn cỏ đang bị săn giết.
Phùng Thành Thư nghiến răng nghiến lợi: "Muốn tìm ra thi thể kia trong mười ba cơ hội, xác suất thấp đến nỗi khiến người ta giận sôi, tôi không nghĩ tôi có thể sống qua hôm nay."
Hắn nói tới đây, Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh đã hiểu Phùng Thành Thư muốn nói gì.
Phùng Thành Thư vẫn muốn giết Từ Thiên Ninh.
"Không, không thể như vậy." Từ Thiên Ninh run rẩy, vội vàng nhìn về phía Bùi Anh, sau đó là Hạ Nhạc Thiên, "Tôi nhất định sẽ nghe lời mà, cầu xin các người giúp tôi đi."
"Thời gian còn kịp, chúng ta chờ thêm chút nữa." Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh nói.
Phùng Thành Thư dường như không muốn đối nghịch với Hạ Nhạc Thiên, chỉ có thể không cam lòng nói: "Cũng đúng, nhưng nếu qua mười hai lần vẫn không tìm được thi thể kia, lúc đó ai cũng đừng mong ngăn cản tôi giết hắn!"
Từ Thiên Ninh càng khủng hoảng, vội vàng nói: "Anh không thể quyết định như vậy, nếu anh giết tôi ——"
Hắn còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt sắc như dao của Phùng Thành Thư làm sợ tới mức không dám nói tiếp.
Hạ Nhạc Thiên không định nhúng tay vào vận mệnh của hai người họ, đối với cậu mà nói, Bug trò chơi đang ẩn nấp không chịu xuất hiện mới là vấn đề cậu để ý nhất.
"Vậy giờ chúng ta thương lượng kế hoạch tiếp theo, vẫn giống như lúc trước, sau khi Trần Anh đẩy thi thể đến lò hỏa thiêu thì lập tức đốt cháy, chúng ta cần phải đẩy nhanh tiến độ trong mười lăm phút, tranh thủ mở nhiều hơn mấy tủ đông." Hạ Nhạc Thiên nói.
"Chẳng lẽ không thể để Trần tiểu thư chờ vài phút hãy đốt xác sao, mười lăm phút quá ngắn, đến lúc đó thời gian lại bị quay ngược." Phùng Thành Thư đưa ra ý kiến.
Hạ Nhạc Thiên hỏi lại: "Vậy anh có dám đánh cược không, lỡ như trong lúc đó chúng ta mở ra tủ đông không nên mở thì làm sao bây giờ?"
Phùng Thành Thư không cam lòng ngậm miệng, hắn biết rõ Hạ Nhạc Thiên nói đúng, chỉ là thời gian của hắn đã không còn nhiều.
Số lần quay ngược thời gian càng dùng càng ít, nếu cuối cùng vẫn không thể tìm ra thi thể kia, vậy hắn thật sự sẽ......
Từ Thiên Ninh sợ hãi nuốt nước miếng, thoáng dịch ra xa Phùng Thành Thư.
Hắn luôn có cảm giác Phùng Thành Thư sẽ xông tới giết hắn bất kỳ lúc nào.
Không, đây có lẽ không phải ảo giác, mà là thật sự!!!!
Hạ Nhạc Thiên gõ gõ mặt bàn, kéo sự chú ý của mọi người trở về, làm như không chú ý tới động tác nhỏ giữa Phùng Thành Thư và Từ Thiên Ninh.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Sau khi vào, Trần Anh mở ngăn tủ đông xác của cô ra, xác nhận xem thi thể còn ở bên trong hay không, sau đó chúng ta lại mở những tủ đông khác."
Bùi Anh gật đầu, lại đề nghị: "Vậy chúng ta thừa dịp này nói luôn sau khi vào thì mở ra tủ đông nào cho nhanh, miễn cho đến lúc đó còn phải suy nghĩ, lãng phí thời gian."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu: " Đề nghị của Trần Anh rất hợp lý, Phùng Tam, Từ Thiên Ninh, hai người có muốn mở tủ đông nào không?"
Phùng Thành Thư nghe vậy thì lắc đầu: "Tôi không muốn chọn, con người của tôi từ trước đến giờ không may mắn lắm, tôi sợ tôi chọn sai, cứ để tôi yên tĩnh phụ trách việc mở khóa đi."
Mọi người cũng không dám tùy tiện chọn số, sợ chọn sai làm kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ, sôi nổi tỏ vẻ để Hạ Nhạc Thiên tự quyết định là được.
Hạ Nhạc Thiên không từ chối nữa, gật đầu: "Bỏ qua những tủ đông đã mở ra hôm nay, và thi thể của bốn người chơi phụ trách, chúng ta còn 35 tủ đông xác phải chọn."
Hạ Nhạc Thiên quét mắt nhìn vẻ mặt của mọi người, tiếp tục nói: "Trong đó có bốn tủ đông có khả năng sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ, lúc đó chỉ có thể dựa vào Trần Anh quay ngược thời gian để tránh thoát nguy cơ, sau năm phút, chúng ta có thể đẩy nhanh tốc độ kiểm tra xác chết."
Nói tới đây, Hạ Nhạc Thiên nhìn về phía Từ Thiên Ninh: "Đặc biệt là Từ Thiên Ninh, anh cũng phải nhanh tay lên, đừng mãi đứng ngốc một chỗ."
Bị điểm danh phê bình, sắc mặt Từ Thiên Ninh có chút khó coi, nhưng vẫn gật đầu, "Tôi biết rồi."
Sau khi bàn bạc xong, mọi người lại đi đến phòng chứa xác, thấy Hạ Nhạc Thiên chỉ tay vào một tủ đông, Phùng Thành Thư lập tức bước lên mở khóa.
Hạ Nhạc Thiên kéo túi bọc thi trong tủ ra, nằm bên trong là một xác nữ, chừng mười mấy tuổi.
Váy hoa như bị máu nhuộm hồng, trên mặt loang lổ vết máu, làm người khác có cảm giác như xác chết nữ này sẽ trợn to mắt bất kỳ lúc nào.
Hạ Nhạc Thiên không để mọi người lại gần đối chiếu ảnh chụp, vì cậu nhớ mang máng trong album của mình có một hủ tro cốt phù hợp với thi thể này.
Hạ Nhạc Thiên lấy điện thoại ra lướt như bay, rất nhanh tìm ra ảnh chụp tương ứng, sau đó vẫy tay gọi mọi người lại đây.
Thi thể này cũng không phải thi thể bọn họ muốn tìm.
Đáy mắt Từ Thiên Ninh lại hiện lên vẻ thất vọng cực kỳ, Hạ Nhạc Thiên kéo khóa túi lại, để Bùi Anh đẩy đến lò hỏa thiêu.
Bùi Anh gật đầu một cái, sau đó mấp máy môi nói với Hạ Nhạc Thiên: "Cậu phải cẩn thận."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu.
Bùi Anh lập tức đẩy xe rời đi.
Trong phòng chứa xác chỉ còn lại ba người chơi, Hạ Nhạc Thiên không chút do dự chỉ vào một tủ đông, ra hiệu cho Phùng Thành Thư mở khóa.
Ba người giành giật từng giây làm việc lu bù, mỗi lần mở túi ra, tim Phùng Thành Thư và Từ Thiên Ninh đều khẩn trương vọt lên cổ họng, thẳng đến khi thấy hạ nhạc gật đầu với hai người thì mới có thể quay về chỗ cũ.
Chuyện này chứng tỏ thi thể này an toàn.
Từ Thiên Ninh bắt đầu lướt xem ảnh chụp, trong lòng không ngừng cầu nguyện đừng tìm ra ảnh chụp tương ứng.
Hắn không muốn bị Phùng Thành Thư giế.t chết.
Phùng Thành Thư cũng rất áp lực, nhưng sau khi hắn lướt đến một bức ảnh, trên mặt lại hiện lên vẻ thất vọng.
Bởi vì hắn lại tìm ra ảnh chụp tương ứng.
Thi thể này vẫn không phải thi thể họ muốn tìm, mà lúc này thời gian đã qua bốn phút......
Phùng Thành Thư bắt đầu trở nên nôn nóng hấp tấp, hắn bắt đầu nghi ngờ, cứ như vậy thật sự có thể tìm được ra thi thể kia sao?
*****