Ảnh sẽ nhận sau một tuần, Vệ Biện luôn cầu toàn, Thích Trang cũng nghe được từ cuộc trò chuyện giữa anh và nhiếp ảnh gia rằng Vệ Biện từng làm người mẫu cho người khác.
"Cuối cùng mấy bức đó còn bị nhiếp ảnh gia mua đứt," thợ chụp ảnh chỉ vào Vệ Biện, "Tôi hỏi cậu ta có bản gốc không, cậu ta chẳng biết gì, thật đúng là cái gì cũng không để tâm."
Nhiếp ảnh gia mua ảnh không phải gay, nhưng vẫn bỏ ra số tiền lớn để có được những bức ảnh này, thợ chụp ảnh đồng nghiệp khác thì ganh tỵ và tò mò, muốn biết ảnh đó rốt cuộc được chụp như thế nào.
Hai ánh mắt cùng nhìn Vệ Biện, anh nói: "Quên rồi, chuyện cũ lâu lắm rồi."
Thợ chụp ảnh thở dài, "Cũng đúng, nhưng phong cách của cậu hồi đó với giờ khác hẳn, vài năm trước mang dáng vẻ thiếu niên, thực sự rất đỉnh."
Thích Trang mặt mày lạnh tanh, "Giờ không đỉnh?"
"Đương nhiên vẫn đỉnh," nhiếp ảnh gia cười ha ha, "Đừng giận, do tôi không biết ăn nói."
Ra khỏi studio, Thích Trang viện cớ quay lại, tìm nhiếp ảnh gia, hỏi tên của nhiếp ảnh gia lúc trước.
Người đó ngạc nhiên nói, "Cậu định tìm hắn? Một cái tên tìm được gì sao."
"Tìm được nhiều thứ lắm," Thích Trang cười nhạt, "Một tuần là xong."
Mấy năm trước, khi sinh nhật Vệ Biện gần kề, MIAIDU luôn ngập tràn quà tặng, Vệ Biện thích chơi, trả lại những gì có thể trả, không thể trả thì tặng người tình nhỏ, tặng anh em, tặng bạn gái của anh em, tặng cho nhân viên, chính vì hành động này mà phần lớn nhân viên MIAIDU đều là fan của anh.
Năm nay khác rồi, chỉ còn năm sáu ngày nữa, đừng nói quà, ngay cả sợi lông gà cũng chẳng thấy. Ai động não tí sẽ biết là do Thích Trang ra tay, Vệ Biện có thể không biết sao?
Tất nhiên anh biết.
Thích Trang khi doạ nạt người khác luôn làm rất khách khí trước mặt anh, người tặng quà mà ông chủ không từ chối, hắn ra tay là xong, ban đầu vài người nghĩ mấy video là giả hoặc Thích Trang không để ý chuyện nhỏ nhặt này, cuối cùng đều ngã ngựa.
Vệ Biện từng đùa với hắn: "Họ sợ em lắm đấy Thích đại thiếu."
Thích Trang chỉ cười nhẹ, "Vì họ không hiểu em."
"Chậc," Vệ Biện khinh thường, "Giả vờ tiếp đi."
Lúc mới gặp anh, từng cử chỉ từng hành động đều khá áp lực, giờ đây đối với bên ngoài vẫn là bộ dạng đó, nhưng trước mặt Vệ Biện thì tốt lên không phải chỉ một chút.
Đây có lẽ chính là sức hấp dẫn.
Thời gian từng ngày trôi qua, thoáng chốc hai ngày đã trôi nhanh, đến lần thứ hai Vệ Biện lên sân khấu, Đàm Xảo Nhi đến tìm Thích Trang.
Cô đưa ra một tấm thiệp đỏ.
Thích Trang đã đoán được đó là gì, quả nhiên, mở ra xem, là thiệp đính hôn của Đàm Xảo Nhi và một công tử thế gia khác, ngày được chọn rất vội, chính là bốn ngày sau, lại còn chọn vào ngay hôm trước sinh nhật Vệ Biện.
Ánh mắt hắn tối lại, Đàm Xảo Nhi nhìn thấy, cô bặm môi, vẫn giải thích: "Ngày đó là ngày đẹp nhất sớm nhất để cưới hỏi."
Nhìn kiểu dáng thiệp mời, nhà họ Đàm chắc hẳn chuẩn bị rất chu toàn, có lẽ là lấy những thứ vốn dĩ dùng để công bố đính hôn với Thích Trang, giờ mang ra dùng luôn.
"Tôi sẽ đến," Thích Trang cười nhẹ, "nhưng nhân tuyển vị hôn phu của tiểu thư Đàm thật sự ngoài dự đoán của tôi, ban đầu tôi còn nghĩ là Từ Lương tiên sinh."
"Anh ấy không thích hợp," Đàm Xảo Nhi, "anh... anh cũng biết mà."
Tính cách của Từ Lương nói cho dễ nghe là quá đơn thuần, tính chiếm hữu lại mạnh, thêm vào việc vốn dĩ thích Đàm Xảo Nhi, ở bên anh ta, sẽ mất đi tự do.
Nghĩ đến đây, cô cúi đầu thấp, rồi lại ngẩng lên nhìn thẳng vào Thích Trang, "Thích tiên sinh có phát hiện có người lén chụp hình anh không?"
Thích Trang thản nhiên, "Tiểu thư Đàm biết à?"
"Từ Lương làm việc thủ đoạn trẻ con," Đàm Xảo Nhi nói, "anh ấy chỉ nghĩ rằng làm vậy để tôi và anh không đính hôn được thôi, Thích tiên sinh xin đừng làm khó anh ấy."
Thích Trang nhìn cô chăm chú hai cái, nói: "Tôi sẽ không."
Chờ Đàm Xảo Nhi vừa đi, Vệ Biện liền chặn Thích Trang ở nhà vệ sinh.
Anh nhân lúc Thích thiếu gia không để ý, bất ngờ từ phía sau tấn công, đẩy người vào buồng đơn, "cạch" một tiếng khóa lại.
"Người phụ nữ đó còn đến tìm em!"
Từng chữ từng chữ phát ra, cuộn trào cơn tức, Vệ Biện chỉ biết người phụ nữ đó là vị hôn thê của Thích Trang, Đàm Xảo Nhi, hoàn toàn không nhớ bản thân mình cũng có một người theo đuổi tên "tiểu thư Xảo Nhi."
Thích Trang nghe ra, trời ạ, không nhịn được bật cười, "Cô ấy chỉ đến đưa thiệp mời thôi."
"Chạy theo em đến tận MIAIDU đưa thiệp mời?" Vệ Biện đẩy Thích Trang dựa vào tường, c.ắn vào cổ hắn, tức tối nói, "Vớ vẩn!"
Vệ Biện nửa là ghen nửa là cố tình, Thích Trang chửi thầm vài tiếng, "Ở trong nhà vệ sinh mà anh vẫn ngửi thấy mùi thơm à?"
Nhà vệ sinh của MIAIDU đúng là khá thơm, khắp nơi đều có hương liệu, dọn dẹp sạch sẽ. Nếu hắn không đánh trống lảng thì còn đỡ, vừa đổi chủ đề Vệ Biện đã cười lạnh hai tiếng, tay mò xuống thắt lưng hắn, làm như muốn kéo quần hắn xuống.
Tiếng kéo khóa vang lên một nửa, không ngờ anh làm thật, Thích Trang vừa định dồn sức phản công, bên ngoài truyền đến tiếng động.
Hai người đồng thời ngưng lại.
"Đi ăn khuya không? Ngay con phố bên cạnh có hàng hoành thánh ấy."
"Được đấy."
Tiếng nước chảy lênh láng, Vệ Biện đột nhiên nói sát tai Thích Trang: "Nếu bọn họ thấy chúng ta ở trong một buồng, tối nay tin đồn Thích Trang và Vệ Biện làm bậy trong nhà vệ sinh có khi sẽ lan khắp nơi ấy nhỉ?"
Thích Trang, "Thế thì anh kêu đi."
Rõ ràng hắn chỉ đùa thôi, ai ngờ Vệ Biện thực sự hé môi "ưm" một tiếng.
Âm điệu khó nhịn, nửa che nửa hở, trước mạnh sau yếu, lượn lờ như đường núi mười tám khúc, đầy cảm giác.
Thích Trang, "..." Nổi da gà lên rồi.
Hai người ngoài kia lập tức im bặt, "Vừa rồi có tiếng gì không, cậu nghe thấy không?"
"Tôi cũng nghe thấy, không lẽ thật sự làm chuyện đó ở đây," một người lên tiếng với hàng buồng vệ sinh: "Này các cậu, nhà vệ sinh không được làm chuyện đó đâu, muốn làm thì đi khách sạn nhà nghỉ ấy."
Vệ Biện lại ghé sát tai Thích Trang, "Đến lượt em kêu rồi."
"Bé yêu, anh mới vừa kêu màn dạo đầu thôi," Thích Trang, "để anh Trang Trang cho anh thấy màn cao trào nhé."
Người này còn tệ hơn người kia, Thích Trang thực sự kêu lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Rất là... quyến rũ.
Thích Trang hát đã khiến người ta mất hồn, kêu lên cũng khiến người ta mất hồn.
Hai người bên ngoài lập tức tức giận, "Không nghe thấy đúng không, chờ đấy, chúng tôi đi gọi quản lý, rồi chờ hai người ra ngoài nhé!"
Tiếng bước chân xa dần, Thích Trang vừa định mở cửa, Vệ Biện chặn hắn lại, "Em quên chuyện người phụ nữ đó rồi à?"
"Đủ rồi nhé, cục cưng," Thích Trang mở khóa, "anh bây giờ rõ ràng là hết giận rồi, muốn em dỗ thì nói thẳng, đừng ở đây, về nhà trên giường em dỗ anh cả đêm được."
Nhân lúc không ai ở đó, hai người lẻn từ nhà vệ sinh ra hậu trường, ông chủ đang đợi ở hậu trường, thấy bọn họ liền ngạc nhiên, "Cái này là gì thế, thiệp mời à?"
"Của người khác," Thích Trang, "tiệc đính hôn của bạn."
Ông chủ thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng là của hai người chứ."
Không phải là không muốn thấy hai người họ đính hôn, chỉ là cảm thấy quá nhanh, hiện tại trên diễn đàn MIAIDU cuộc thảo luận về chuyện này vẫn đang than khóc ầm trời, nghe nói còn có không ít người từng có liên quan với cả hai bây giờ nhân cơ hội trở thành hot mạng, ngày ngày nhờ vào "Chuyện xưa của tôi với Vệ Biện," "Chuyện xưa của tôi với Thích Trang" để kiếm lượt xem, đúng là phát tài lớn.
Vệ Biện ngồi trên sofa, chống đầu nghịch điện thoại.
Ngồi bên cạnh anh là vài vũ công trong quán bar, mấy người đó trao nhau ánh mắt, rồi xúm lại bên Thích Trang.
"Thích thiếu gia," một người trong số đó hỏi: "Anh thực sự thích anh Biện của bọn tôi lắm sao?"
"Ừ," Thích Trang hòa nhã với bọn họ, "Tôi cực kỳ chân thành với anh Biện của các cậu."
"Vậy thì tốt," bọn họ thở phào nhẹ nhõm, "Chúng tôi chúc phúc cho anh và anh Biện, hai người đến được với nhau cũng là một kỳ tích."
Vệ Biện giả vờ như không quan tâm, nhưng đôi tai lại dựng lên nghe rất rõ.
Anh có nhiều nguyên tắc, không yêu đương tay ba, không ăn cỏ cũ, cũng không yêu đương nơi công sở.
Dù biết có người thích mình, anh cũng chẳng bận tâm.
Nhìn vậy mà những người có cảm tình với anh đều rất lý trí, dù sao cũng là người trưởng thành, Vệ Biện chơi hăng say còn có thể kéo vũ công hôn vào yết hầu của họ, chẳng phải vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra đó thôi.
Ngô Dương chạy ra sau lưng nhìn lén vào màn hình điện thoại của anh, kết quả bị dọa đến nhảy dựng lên: "Á á á đây là cái gì vậy!"
Vệ Biện giơ một ngón tay lên: "Im lặng."
Ngô Dương ngoan ngoãn im bặt, nhưng qua một phút không nhịn được mà hỏi: "Vệ Biện, anh bị biến thái hả, ở đây xem ảnh kinh dị."
"Nhát gan," Vệ Biện khinh bỉ liếc cậu ta một cái, "Mày có biết gần đây có phim kinh dị nào ra rạp không?"
"Còn muốn vào rạp xem???" Ngô Dương kêu lên: "Anh điên rồi à!"
Không hề điên.
Thích Trang sợ nhà ma, cũng sợ phim kinh dị.
Vệ Biện đã tính sẵn, vào ngày sinh nhật sẽ dẫn hắn đi hẹn hò, chọn bộ phim kinh dị nhất để xem, dọa cho Thích Trang mềm nhũn, chỉ có thể ngoan ngoãn rúc vào trong ngực anh, cầu xin anh an ủi.
"Rốt cuộc có không?" anh hỏi.
"Để em nghĩ đã," Ngô Dương lục lọi điện thoại tìm, "Quả thực có! Tên là Mười Tám Sát, để em xem phần nội dung giới thiệu dưới đây..."
"Cái gì mười tám?" Thích Trang vừa khéo đi ngang qua, cười nói đùa: "Hai người đang bàn chuyện mười tám cộng sao? Không rủ tôi hả, không đủ nghĩa khí nha."
Ngô Dương vừa định mở miệng, liền bị ánh mắt lạnh như dao của Vệ Biện chặn lại, "Ừ, bàn chuyện mười tám cộng, anh muốn tham gia không?"
Thích Trang ngồi xuống, vắt chân, nghe vậy nhướng mày: "Không đủ k.ích thích thì tôi không tham gia."
"K.ích thích lắm," Ngô Dương bao năm che giấu cho Vệ Biện, phút chốc hiểu ý, cười cợt nhả: "Vô cùng bậy bạ, tôi còn ngượng, tôi..."
Câu nói còn chưa dứt, Lưu Thành với khuôn mặt đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt chạy vào, loạng choạng va phải không ít người, Vệ Biện đứng dậy định đỡ anh ta, "Sao thế?"
"Cô ấy chết rồi," Lưu Thành môi run rẩy, nắm chặt tay Vệ Biện, "Cô ấy bệnh chết rồi, bệnh viện gọi điện nói người đã tắt thở, lúc phát hiện ra thì đã không còn nữa, Đoạn Bích Lan cô ấy... đi rồi."
Vệ Biện sững sờ.
Ngô Dương và Ngô Kình phía sau anh cũng đứng hình.
Hai ngày sau khi Vệ Biện vào viện, Đoạn Bích Lan đã qua đời.