Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 60

Nói đến cái chết, luôn không thể tránh khỏi cảm giác nặng nề và đau buồn.

Thích Trang theo họ tới bệnh viện thành phố, hắn và Đoạn Bích Lan chưa từng có giao tình, đối với cái chết của cô ít nhiều có chút cảm thán, nhưng không để ý chuyện cô sống hay chết. Nói một cách lạnh lùng, Thích Trang thấy cô chết rồi cũng tốt.

Ít nhất cô tự giải thoát, người sống cũng được giải thoát.

Khi Đoạn Bích Lan từ chối điều trị bằng thuốc, bọn họ đã biết cô muốn chết, ba tháng thành một tháng, trong tình trạng bác sĩ nói cô không còn ý chí sống, đây đã là kết quả tốt nhất.

Họ đã sớm chuẩn bị tinh thần, biết rằng sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng vẫn không ngờ ngày đó lại đến đột ngột như vậy.

Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện vẫn gay mũi như thế, bác sĩ dẫn họ ra khỏi nhà xác, thở dài nói: "Ra đi trong giấc ngủ, đây là cách chết ít đau đớn nhất của căn bệnh này."

Vệ Biện cúi đầu dựa vào tường, không nói lời nào. Ngô Dương tuổi còn nhỏ, khóc đến nước mắt giàn giụa, đá mạnh vào tường: "Mẹ nó!"

Lưu Thành và Ngô Kình ngồi xổm xuống đất, chẳng biết là tâm trạng gì.

Cảm xúc rối bời, chẳng nói được lời nào, cổ họng nghẹn ứ, đầu óc trống rỗng, không muốn khóc, không muốn hét, cũng không muốn thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ khi ngửi thấy mùi đặc trưng của bệnh viện này, mới nhận ra rằng người đó không còn nữa, đã mất rồi. Dù sau này xảy ra chuyện gì, muốn nói bao nhiêu điều, muốn chỉ tay mắng cô, muốn hét vào mặt cô, muốn tha thứ cho cô, cô đều không còn nữa.

Cảm giác bức bối trong lòng là thật, khó chịu lúc này cũng là thật.

Lưu Thành hít một hơi, mới có sức nói: "Quách Hạo đâu?"

"Sau khi phát hiện cô Đoạn qua đời," bác sĩ đáp, "chúng tôi không thấy cậu ấy đâu nữa, nên chỉ có thể gọi cho cậu."

Ngô Kình gọi điện cho Quách Hạo, gọi được nhưng không ai nghe. Nhìn Đoạn Bích Lan ra đi ngay trước mắt, trong lòng họ lo sợ Quách Hạo vì kích động mà xảy ra chuyện, nhưng liên lạc không được, chỉ có thể gắng gượng xử lý hậu sự của Đoạn Bích Lan trước.

Bệnh viện có quy định, sau khi bệnh nhân bị tuyên bố tử vong thì phải xử lý thi thể ngay, họ không thể để Đoạn Bích Lan mãi ở trong nhà xác, bình tĩnh lại liền liên hệ nhà tang lễ, nhờ người sáng sớm mai đến đưa xác đi.

Họ không phải là vội vã, mà chỉ muốn làm cho xong mọi chuyện, khiến bản thân bận rộn, đừng để tay và đầu óc trống rỗng.

Làm xong sớm, cũng có thể sớm thoát khỏi cảm giác bị bó buộc này.

Tối nay Vệ Biện im lặng đến đáng sợ.

Đợi khi Lưu Thành và bọn họ liên lạc xong xuôi, anh mới nói: "Tao đi ra ngoài một chút."

Anh không gọi ai đi cùng, chỉ một mình đi ra ngoài khu nhà bệnh viện, Thích Trang nhìn theo bóng lưng anh, nhưng không đuổi theo.

Trong đám người này, ngược lại là Ngô Dương, người có thể khóc được, cảm thấy thoải mái trong lòng nhất.

Thích Trang ngồi xuống bên cạnh Ngô Dương, cậu ta khóc một hồi rồi cũng ngừng, nghẹn ngào nói: "Tôi cũng không phải chưa chuẩn bị tinh thần, thật sự tôi không hiểu sao mình lại khóc, nói thật Thích Trang, chị Bích Lan có lúc tôi ghét chị ấy lắm, tôi còn nghĩ chị ấy mắc căn bệnh này cũng là ác giả ác báo, là nhân quả báo ứng. Khi đó bực đến mức không muốn đến bệnh viện, nghe Quách Hạo nhắc tới còn bực cả cậu ấy. Đặc biệt là lần trước ở viện, tôi nghĩ sao người ta lại có thể xấu xa như vậy?"

Thích Trang im lặng lắng nghe.

Hắn chỉ biết câu chuyện là một phiên bản đơn giản, mà bản đơn giản đó cũng khiến người ta cảm thấy nghẹn ngào, nuốt thì không trôi, nhả ra thì không được.

"Nhưng người chết rồi, mấy chuyện đó còn ý nghĩa gì nữa?" Ngô Dương nói tiếp, "Thật sự, tôi không muốn bức bối mãi, khóc xong lần này, sau này tôi không để ý chuyện đó nữa, Đoạn Bích Lan sau này chôn xuống rồi, tôi không thể đối xử với chị ấy như trước, thì thôi cứ không như trước, tôi không để tâm nữa."

Cậu ta nói lộn xộn, Thích Trang lại nghe hiểu, hắn bảo: "Cậu quyết định như vậy là tốt."

Người chết rồi, mọi chuyện cũng tan thành mây khói, buông tha cho người đã mất, cũng là buông tha cho chính mình.

Nghe câu này, Ngô Dương lại nghẹn ngào: "Thích Trang, chẳng trách anh Biện thích anh, anh thực sự là người tốt."

Thích Trang cười cười, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vườn.

Hắn đứng phía sau cửa sổ, nhìn bóng dáng cao gầy ấy chính là Vệ Biện, anh đứng trước gốc cây, hút thuốc, tàn lửa sáng tắt lập lòe.

Anh hút bao nhiêu điếu thuốc, Thích Trang đứng sau cửa sổ nhìn anh lâu bấy nhiêu.

.

Không có thân nhân, cũng chẳng có bạn bè, nên tang sự của Đoạn Bích Lan đơn giản đến mức chỉ có vài thủ tục. Sáng sớm hôm sau, người của nhà tang lễ đã đến bệnh viện, nhưng ngay sau đó, Lưu Thành nhận được cuộc gọi từ họ, người bên kia thắc mắc: "Bệnh viện nói người thân của anh đã được người khác đưa đi, anh có gọi hai nhà tang lễ không?"

Lưu Thành đoán ra là Quách Hạo, anh ta xin lỗi và bồi thường tiền, rồi kể cho Vệ Biện và những người khác chuyện này.

"Cứ để cậu ấy đi," Vệ Biện phá vỡ sự im lặng, "cậu ấy sẽ không làm điều gì quá đáng với thi thể của Đoạn Bích Lan đâu."

Đúng như anh nói, hai ngày sau, họ nhận được tin nhắn của Quách Hạo, trên đó ghi địa chỉ nơi chôn cất Đoạn Bích Lan.

Hôm tin nhắn được gửi đến, Vệ Biện vẫn chưa tỉnh dậy.

Anh ôm chặt Thích Trang trong vòng tay, đó là thói quen của anh dạo gần đây, nếu không ôm Thích Trang, anh ngủ không an giấc.

Thích Trang là người đầu tiên đọc được tin nhắn đó, hắn quay lại hỏi mấy người còn lại, "Mọi người cũng nhận được à?"

Lúc trả lời, hắn không dám động đậy mạnh, vì Vệ Biện tối qua ngủ trễ, sợ làm ồn sẽ khiến anh tỉnh giấc.

"Nhận được rồi," ba người còn lại đáp, "Tôi nhắn hỏi cậu ấy ở đâu, nhưng chưa thấy trả lời."

"Ngày mai không có gì, chúng ta đến đó một chuyến," Ngô Kình nói, "Tôi vừa tra khu đất này, rất đắt, chắc Quách Hạo... gần như đã tiêu hết toàn bộ tiền tích góp rồi."

Thích Trang đặt điện thoại xuống, thở dài, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt bạn trai, rồi lại hôn lên lông mi anh.

Vệ Biện không mở mắt, lười biếng nói, "Hôn môi cơ."

"Chê anh bẩn," Thích Trang nói vậy, nhưng trái ngược với lời mình, hắn hôn mấy cái thật sâu, "Dậy đi nào."

Mí mắt khẽ rung, Vệ Biện mở mắt, nhìn trần nhà hồi lâu, bỗng thốt lên, "Nếu ba em muốn có cháu thì sao?"

Thích Trang cởi trần bước xuống giường, thay đồ ngay trước mặt anh, hờ hững nói, "Em hồi bé xinh đẹp đáng yêu thế mà ông còn chẳng muốn bế, giờ ông còn muốn có cháu à?"

Vệ Biện chôn mình trong chăn cười khúc khích hai tiếng, "Hồi nhỏ đã cho em nhiều tự tin thế cơ à?"

Anh đứng dậy theo, giật lấy chiếc quần dài trong tay Thích Trang, kéo nốt ống quần còn lại hắn chưa mặc xong, "Thích Trang, anh muốn xem em hồi bé trông như thế nào."

Thích Trang, "Được, thỏa mãn anh."

Hai ngày nay, tâm trạng của Vệ Biện nói tốt không tốt, nói tệ không tệ, anh chẳng có gì khác lạ, từ sau đêm hút hết chỗ thuốc ở bệnh viện cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Thích Trang tìm album ra, lật từng trang cho anh xem, Vệ Biện chăm chú ngắm từng tấm, qua một lúc lâu, anh bỗng thốt lên, "Thực ra anh khá lạnh lùng."

Thích Trang mím môi, "Sao lại nói vậy?"

"Tối hôm đó," Vệ Biện vẫn nhìn cuốn album, ngón tay anh mân mê mép ảnh, "Anh hút nhiều thuốc như thế không phải vì Đoạn Bích Lan, mà vì anh nhớ đến anh trai mình."

"Cô ấy chết hay không," Vệ Biện ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt Thích Trang, "Anh cũng không buồn như mình nghĩ."

Thích Trang cúi người, trán áp vào trán anh, chạm một lúc rồi tách ra, "Đừng làm nũng nữa, có sốt đâu."

Vệ Biện, "Con mẹ em—"

Ăn sáng xong, Thích Trang mới kể chuyện Quách Hạo nhắn tin cho Vệ Biện, anh gật đầu, "Khu đó chắc đắt lắm nhỉ."

Thích Trang nghĩ một chút, "Cậu ấy làm trong hai ngày, gấp gáp như thế, chắc phải tốn gấp mười lần giá bình thường."

Vệ Biện, "Người chết rồi cũng phải tranh giá đất."

Anh nói câu này khiến Thích Trang phì cười.

Sáng hôm sau, hai người họ xuất phát từ nhà, lái xe đi đón mấy người Lưu Thành. GPS định vị chỉ đường, lái xe mất một tiếng, nhưng trên đường không ai có tâm trạng ngủ.

Ngô Dương sau lần được Thích Trang "khai thông tư tưởng" đã thay đổi thái độ hẳn, suốt dọc đường hỏi Thích Trang không biết bao nhiêu lần, "Anh Trang, anh khát không, anh Trang, anh đói không, anh muốn ăn đồ ăn vặt không?"

Mu bàn tay cầm vô-lăng của Vệ Biện gân xanh đã nổi lên!

Ăn mẹ mày cái đồ ăn vặt gì chứ!

Đệch!

Anh liếc Ngô Dương qua gương chiếu hậu, ánh mắt như muốn xé cậu ta ra, nhưng tên này chẳng để ý, còn đang hào hứng nói chuyện với Thích Trang. Vệ Biện cố nhịn ba giây, "Ngô Dương, mày mẹ nó ngồi im cho tao!"

"Em ngồi im mà," Ngô Dương ngơ ngác, không biết mình lại chọc giận gì anh, "Em lại làm gì sai rồi?"

"Mày ồn quá," Vệ Biện lạnh lùng, "Cả xe này chẳng phải chỉ có mày léo nhéo à?"

"Vậy em nói nhỏ lại," Ngô Dương hạ thấp giọng, "Anh Trang, thế này được chưa?"

Phía trước gặp đèn đỏ, Vệ Biện phanh gấp, suýt hất văng Ngô Dương. Cậu còn chưa kịp oán thán, Vệ Biện nhìn đồng hồ, cúi người trườn ra sau, vỗ vai Ngô Kình, Ngô Kình lách ra, chỉ vài giây hai người đã đổi chỗ.

"Mày," Vệ Biện vỗ vỗ Ngô Dương, "qua bên kia ngồi ."

Ngô Dương, "..."

Giờ cậu đã hiểu, Vệ Biện đâu phải ghét cậu ồn, mà là đang ghen.

Thích Trang khẽ ho hai tiếng, miễn cưỡng đổi chỗ với Ngô Dương, ngồi ra phía sau liền vòng tay qua eo Vệ Biện, ngửi mùi hương trên người anh.

Khi Vệ Biện lái xe, chẳng làm được gì, giờ mới có cơ hội.

"Gục lên đùi anh," Vệ Biện bảo hắn, "ngủ một lát đi."

Thích Trang bị Lưu Thành nhờ tìm thông tin về Quách Hạo tối qua, nhận được rất nhiều tài liệu, thức khuya đến tận muộn.

Lưu Thành bên cạnh hỏi, "Tối qua không ngủ được à?"

"Thanh niên sung sức," Thích Trang mở lời, "nội hỏa lớn, ngủ muộn thôi."

Vệ Biện mỉm cười, xoa đầu hắn, Thích Trang không từ chối, thuận theo lực anh đặt đầu lên đùi, kéo tay Vệ Biện che mắt mình, "Cục cưng, che ánh sáng giúp em."

"Phiền phức," Vệ Biện, "ngủ mau."

Nửa tiếng sau, Thích Trang bị Vệ Biện gọi dậy. Vừa mở mắt, hắn ngửi thấy mùi hương của hoa, đầu vẫn chưa tỉnh hẳn, "Hoa cúc?"

Rồi hắn phản ứng lại, đó không phải loài hoa cúc mềm mại mà họ hay dùng đùa giỡn, mà là hoa cúc trắng.

Bọn họ đến nơi rồi.

.

Bọn họ xuống xe, rồi đi bộ vào nghĩa trang, theo thông tin từ tin nhắn, đi mất hai mươi phút mới đến được bia mộ của Đoạn Bích Lan.

Mộ còn rất mới, bia không hề dính chút bụi nào, trước mộ có một bó hoa bách hợp trắng đang nở rộ.

Gió thổi nhẹ qua, ánh nắng hôm nay thật đẹp, chiếu sáng mặt đất rực rỡ. Trên bia mộ còn có tấm ảnh của Đoạn Bích Lan, gương mặt trẻ trung, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt dịu dàng và ngượng ngùng nhìn vào ống kính.

Đó vẫn là Đoạn Bích Lan của nhiều năm trước, khi chưa có chuyện gì xảy ra, là Đoạn Bích Lan của thành phố X.

Vệ Biện và mọi người đặt hoa xuống.

Lưu Thành nói: "Đi đường bình an."

Mùi hoa thoang thoảng trong không khí, bia mộ bên cạnh còn có hương đang đốt, tàn tro rơi đầy đất.

Vệ Biện nhìn tấm ảnh, bất ngờ bước lên một bước, khẽ vỗ vào bia mộ.

"Xuống đó nhớ xin lỗi anh ấy," Vệ Biện nói, "Cũng thay tôi nói một lời xin lỗi."

Bình Luận (0)
Comment