Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 21


“Tôi chỉ bắt giữ cô ta, không hề tổn thương ác ý!” Thẩm Trường An lo lũ bắt cóc giả làm nhân viên sơn trang có vũ khí, không dám thả bà chủ ra, đành phải giải thích với cảnh sát, “Những người khác có thể làm chứng cho tôi, đúng không?” Cậu nhìn về phía các du khách được cứu ra.
Nhóm người bị hại nhìn Thẩm Trường An ghì bà chủ xuống đơn giản như ghì một con gà con, gật đầu với vẻ mặt hơi hốt hoảng.
Đám bắt cóc còn lại trong sơn trang trốn sau cửa không dám ra, Diêu Hoài Lâm nhìn vẻ mặt kinh hoàng của những người bị hại được Thẩm Trường An cứu, cùng với mấy đồng nghiệp rút súng lục từ bên hông: “Các cậu ra canh phía sau cửa, không được để cho tội phạm chạy thoát.”
Đội trưởng Lý không ngờ hiện trường lại có nhiều người bị hại đến thế.

Ông báo cho trung đoàn, để họ lập tức bố trí người tới chi viện, đoạn lấy còng tay ra, đi tới trước mặt Thẩm Trường An, còng hai tay bà chủ lại.
Bà chủ không dám tin nhìn thứ trên cổ tay mình, lẩm bẩm: “Làm sao có thể, làm sao có thể?”
Sức mạnh của ả đâu?
Tại sao ả không trốn được, trái lại còn bị con người bình thường chế ngự?
“Dám cả gan gây tội phạm pháp, thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.” Thẩm Trường An lắc cổ tay hơi ê ẩm, người phụ nữ này trông thì mảnh mai mà khỏe phải biết.

Nếu không phải cậu cắn răng cố chịu đựng thì ả suýt nữa đã giãy ra rồi.
Thấy cảnh sát đuổi tới, cậu rốt cuộc thở phào, mất hình tượng ngồi bệt xuống đất, mặt mày đau khổ nói với đội trưởng Lý: “Mọi người mà không đến thì cháu cũng không giữ nổi.”
Xem ra cảnh sát vẫn có sức uy hiếp với phần tử phạm tội, ban nãy cậu kéo bà chủ ra khỏi cửa, sau khi cảnh sát xuất hiện, lực giãy giụa của ả cũng yếu đi.
“Lần này may mà có cậu.” Đội trưởng Lý vỗ vai Thẩm Trường An.

Hôm qua bọn họ mới nhận được báo án, nói là có chiếc xe buýt du lịch mất tích, phạm vi mất tích ngay gần thành phố Ngô Minh.

Nhưng bởi vì ngành du lịch của thành phố Ngô Minh không mấy phát triển, thế nên địa điểm tìm chủ yếu cũng không ở thành phố.
Không ngờ những du khách mất tích này lại ở ngay trong thành phố Ngô Minh của họ.
Thẩm Trường An đang định nói đừng khách sáo, chợt cảm giác có người dòm mình chòng chọc, cậu quay đầu lại nhìn, chính là bà chủ bị giam giữ trong xe cảnh sát.

Cách cửa kính chắn gió, cậu thấy trong ánh mắt đối phương đầy oán độc, hận không thể giết cậu ngay tại chỗ.
Cậu lùi sang bên, định nhờ đội trưởng Lý chắn ánh mắt của bà chủ.
Chờ cảnh sát ai vào chỗ nấy, Diêu Hoài Lâm gọi vọng vào trong sơn trang: “Phần tử ngoài vòng pháp luật ở trong nghe đây, sợ hãi lẩn trốn tội thêm một bậc, giờ mấy người đi ra, còn có thể tranh thủ tự thú giảm hình phạt.”
Thẩm Trường An thấy bóng người hiện lên sau cửa, nhưng không có ai đi ra.

“Này Thẩm Trường An, trên người những kẻ kia có súng không?” Diêu Hoài Lâm quay đầu lại hỏi Thẩm Trường An.
“Chắc là không, nếu có, ban nãy tôi bắt giữ bà chủ cứu mọi người thì chúng đã phải lấy ra rồi.” Thẩm Trường An sửng sốt, nãy cậu chỉ quan tâm cứu người, không nghĩ tới điểm này.
“Cậu giỏi thật, chưa thăm dò rõ ràng tình hình của đối phương mà đã dám ra tay cứu người.” Diêu Hoài Lâm không nhịn được trách mắng Thẩm Trường An mấy câu, quay đầu quan sát tình hình trong sơn trang hết sức chăm chú.
“Xem ra kẻ ở trong không muốn bó tay chịu trói.” Diêu Hoài Lâm và các đồng nghiệp mặc trang bị chống đạn, xông vào.
Khoảnh khắc xông vào cửa, đủ loại bài trí cổ xưa ở trong khiến hắn có ảo giác xuyên qua thời không.

Càng khiến hắn khó hiểu là, lúc những phần tử phạm tội giả làm nhân viên bị bắt không hề phản kháng tí nào, chẳng qua nháy mắt đi ra ngoài mới lộ vẻ mặt sợ hãi.
Sau khi tất cả phần tử phạm tội bị khống chế, Diêu Hoài Lâm khó hiểu nhìn quanh cánh cửa bị đá hỏng mấy lần, cũng không phát hiện nó bất thường chỗ nào.
Hắn quay đầu thấy Thẩm Trường An ngồi xổm ở bên cạnh ăn cơm hộp đội tiếp viện mang tới, vẫy tay gọi cậu: “Thẩm Trường An, lại đây.”
Thẩm Trường An để cơm hộp ăn được một nửa xuống, lau sạch miệng, cầm một chai nước vừa uống vừa đi tới bên cạnh Diêu Hoài Lâm: “Làm sao?”
“Cậu có cảm thấy cánh cửa này bất thường chỗ nào không?”
“Ừm… Chất lượng không khả quan, đạp một cái đã hỏng, không đảm bảo an toàn cho khách?” Thẩm Trường An không hiểu ý của Diêu Hoài Lâm cho lắm.

Cậu xoay người nâng cánh cửa đổ trên đất, dựng nó dựa vào tường, không cẩn thận lại đụng hỏng một miếng chạm khắc.
Thẩm Trường An: “…”
Cậu không cố ý thật mà.
Sợ những du khách bị giam có chấn thương tâm lý hay bị thương, trong lực lượng tiếp viện còn có hai chiếc xe cứu thương, mấy du khách sợ đến mức nói năng lộn xộn được sắp xếp vào trong xe.

Đường đi xuống khá dốc, sương dày lại chưa tan, tất cả phần tử phạm tội đều bị giam trong xe chưa đưa đi.
Thẩm Trường An nhớ lại ánh mắt bà chủ nọ nhìn mình, cảm thấy hơi rén.
“Đồng chí Tiểu Thẩm.” Lúc đội trưởng Lý đi tới, Thẩm Trường An đang định ấn miếng chạm khắc rơi xuống về lại cửa gỗ.

Nào biết cái cánh cửa này yếu ớt quá thể, sau một tràng rầm rầm, tất cả chạm khắc nát bấy.
Thẩm Trường An lúng túng nhìn cánh cửa chạm trổ rơi lả tả vụn gỗ, lại nhìn đội trưởng Lý tìm cậu nói chuyện, yên lặng giấu tay ra sau lưng.
Đội trưởng Lý làm bộ không thấy một màn lúng túng này, cười ngại nói với Thẩm Trường An: “Kẻ cầm đầu gây tội bị bắt ban nãy, có hành vi tự hại trong xe, cô ta muốn gặp cậu…”
“Cháu với cô ta không có quan hệ, cô ta gặp cháu làm gì?” Ngoài miệng nói thế, Thẩm Trường An vẫn đi theo sau đội trưởng Lý, tới gần chiếc xe giam giữ tội phạm.

Trong xe giam, bà chủ và các nhân viên đều bị còng tay.

Nhìn thấy mặt Thẩm Trường An xuất hiện ngoài cửa sổ, hai nhân viên khá gần Thẩm Trường An cực lực muốn làm cho mình cách xa cậu một chút.
Hai mắt bà chủ trợn trừng, so với dáng vẻ dịu dàng trước đó như hai người khác nhau.
Cách song sắt cửa sổ, Thẩm Trường An sờ mũi: “Chị à, vào đó rồi thì cố gắng cải tạo, tranh thủ làm người lần nữa.”
Bà chủ muốn bổ nhào tới cửa sổ cào Thẩm Trường An, thế nhưng hai tay của ả bị khóa trên xe, ngoài trợn mắt nhìn cậu ra thì chẳng thể làm gì khác.
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta, tại sao ta lại mất đi tất cả sức mạnh?” Bà chủ như phát rồ, ả há mồm, lộ ra hàm răng trắng hếu và đầu lưỡi đỏ như máu: “Ngươi tưởng một thân công đức có thể bảo vệ ngươi ư? Chờ Quỷ Vương xuất hiện, kẻ bị ăn đầu tiên chính là ngươi.”
Ả bỗng cười ha hả: “Lũ con người vô tri các ngươi…”
Cạch.
Không chờ bà chủ hăm dọa xong, Thẩm Trường An đã kéo rào chắn cửa sổ xuống, quay đầu hỏi đội trưởng Lý: “Bây giờ giả điên giả dại đều là quy trình cố định sau khi những phần tử phạm tội này bị bắt ạ?”
Đội trưởng Lý: “…”
Nào là Quỷ Vương, nào là ăn người, mở mồm toàn ngụy biện tà giáo.
Đối với loại người thích dọa nạt khẩu nghiệp, nhất định đừng nghe chúng nói hết, cho chúng nín chết mới là sự trừng phạt tốt nhất.
Thẩm Trường An nghĩ đến Đạo Niên hôm nay cố ý ra ngoài cùng cậu, kết quả không chơi được, còn suýt nữa gặp nguy hiểm.

Cậu vội vàng lấy điện thoại ra bấm số của Đạo Niên.
Điện thoại kêu một lúc lâu, đối phương mới bắt máy.
“Nói”
“Đạo Niên ơi, anh đã về đến nhà an toàn chưa?”
Đạo Niên ngồi trên xe lăn, nhìn mây mù cuồn cuộn trên đỉnh núi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
“Tôi không sao, từ nhỏ tôi đã học cầm nã* và đấu vật rồi, chỉ là chuyện cỏn con ấy mà.” Nghe giọng điệu của Đạo Niên không có vẻ gì là giận mình, Thẩm Trường An thở phào nhẹ nhõm, “Những lời tôi nói trước đó chẳng qua là để đánh lừa tội phạm thôi, anh tuyệt đối đừng tưởng là thật nhé.”
(*Cầm nã hay cầm nã thủ là nghệ thuật bắt giữ, chộp và kiểm soát)
“Không đâu.” Đạo Niên đưa tay tóm ở không trung, ánh sáng xuất hiện trong tay anh.

Người trong điện thoại vẫn đang kể ban nãy cậu chế ngự phần tử phạm tội anh dũng thế nào.

“Tôi nghi đám phần tử phạm tội này gia nhập tổ chức tà giáo nào đó, bị bắt còn đe dọa tôi sẽ bị quỷ ăn nữa cơ.” Thẩm Trường An cười nhạo, “Bọn chúng lợi hại thế thì biến mất tại chỗ luôn đi, chả phải vẫn bị cảnh sát bắt đấy gì.”
Đạo Niên: “…”
Anh buông tay ra, ánh sáng trong lòng bàn tay xẹt qua chân trời, rơi vào núi rừng nào đó.
“Mặt trời mọc, sương mù bắt đầu tan rồi.” Thẩm Trường An ngửa đầu lên nhìn bầu trời đột nhiên xuất hiện ánh nắng, “Lát nữa tôi còn phải tới cục cảnh sát một chuyến, xin lỗi nhé, ban đầu đã bảo là hôm nay chơi với anh vậy mà.”
“Vậy nên?” Sau khi làm xong việc cần phải làm, Đạo Niên lại lười biếng dựa vào xe lăn, toàn thân tràn đầy cảm giác mềm yếu, cô độc, bất lực.
“Cuối tuần bù.” Thẩm Trường An ngồi lên xe cảnh sát, “Chờ tới cuối tuần, tôi lại làm ít thịt chiên giòn anh thích nhé.”
“Được.” Đạo Niên nâng mí mắt, che loa điện thoại, quay người nhìn Lưu Mao phía sau, “Trở về.”
“Vâng, thưa tiên sinh.” Lưu Mao bỗng cúi người, hóa thân thành trâu, chở Đạo Niên bay vào trong biển mây.
Trên xe cảnh sát, giọng Diêu Hoài Lâm mang theo đồng tình: “Những du khách này bị dọa sợ chết khiếp, vậy mà bảo bà chủ và nhân viên sơn trang là ma quỷ, tôi thấy có lẽ bọn họ cần điều trị tâm lý.”
Thẩm Trường An nhíu mày: “Có khi nào những phần tử phạm tội này đe dọa người bị hại không?”
“Giờ vẫn chưa rõ, chờ trạng thái tinh thần của người bị hại bình phục, mới có thể thẩm tra tiếp.” Diêu Hoài Lâm thấy Thẩm Trường An để di động ở bên tai, “Cậu đang nói chuyện điện thoại với người khác à?”
Thẩm Trường An nghiêng đầu, ra hiệu Diêu Hoài Lâm đừng làm phiền cậu, sau đó tiếp tục nói chuyện phiếm với Đạo Niên: “Người bị hại mà tôi cứu được ấy, có khả năng bị kí.ch thích về mặt tinh thần, cứ bảo là có ma.

Giữa ban ngày ban mặt, đào đâu ra thần linh ma quỷ, đúng không?”
“Đúng.” Đạo Niên ngồi trên lưng trâu, nhìn mây mù xung quanh trôi qua, trả lời: “Tất nhiên là không rồi.”
Thẩm Trường An đi theo Diêu Hoài Lâm tới cục cảnh sát, lặp đi lặp lại sự việc mấy lần, mãi đến khi trời tối mới xong việc.

Đội trưởng Lý đích thân đưa cậu tới cửa, nói muốn xin cho cậu phần thưởng làm việc nghĩa.
“Đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là những du khách kia đều không sao.” Thẩm Trường An xua tay, “Đội trưởng Lý, chú bận rộn cả ngày rồi, đừng tiễn cháu, chú về nghỉ sớm đi ạ.”
Buổi tối cuối tuần là giờ cao điểm liên hoan, Thẩm Trường An không muốn xếp hàng bắt xe, thế là tìm một chiếc xe đạp công cộng ở gần đó, chuẩn bị ung dung đạp về.
“Thẩm Trường An.” Vừa ngồi lên xe đạp thì có người gọi cậu lại.
Thẩm Trường An quay đầu nhìn, là một trong những du khách ở sơn trang hôm nay.

Cậu nhìn đối phương, không nói gì, đạp xe đi luôn.
“Chờ đã.” Người kia đạp xe theo sau, “Hôm nay cảm ơn cậu.”
“Khỏi, dù sao cũng chả phải tôi cố ý tới cứu cậu.” Thẩm Trường An trợn mắt nhìn lên, “Cậu không ở bệnh viện, chạy tới đeo bám tôi làm gì?”
“Chuyện ở trường năm đó, tôi thật sự xin lỗi…” Kỹ thuật đạp xe của người nọ không tốt lắm, xiêu xiêu vẹo vẹo tí nữa đụng vào cây.
“Ờ.” Thẩm Trường An thấy hắn ta cứ đi theo phía sau mình mãi, lại không muốn cho hắn biết mình ở đâu, dứt khoát đạp xe dạo chung quanh.

Đối phương theo sau cậu, mệt mỏi thở hồng hộc.
“Được rồi, cậu đừng đi theo tôi nữa.” Bất tri bất giác đã đạp tới nơi vắng người, thấy hắn ta còn chưa hết hi vọng, Thẩm Trường An không thể nhịn được nữa nói, “Cậu muốn tôi nói tha thứ chứ gì? Được được được, tôi tha thứ cho cậu, cậu có thể cách xa tôi một chút không?”

Lúc trước người này ăn cắp luận văn của cậu chưa nói, còn không biết xấu hổ bảo với cậu là do ma làm.
Ma làm mẹ mày chứ, có con ma nào mà rảnh háng đến nỗi giúp người trộm luận văn, sao không bảo tất cả là do ý trời đi?
“Tôi không lừa cậu mà, lúc trước thật sự…”
Lời còn chưa dứt, thình lình trên bầu trời vang lên tiếng sấm, bổ thẳng tới một người cách đó mấy chục mét.
Thần kỳ hơn là, người đó lại lộn mèo sang bên cạnh, né được.
Né được.
Trời ơi, một người đàn ông có thể chạy đua với sấm sét?!
Thẩm Trường An yên lặng lấy điện thoại ra, mở chế độ quay ban đêm, cậu cảm thấy thời khắc thần kỳ như này đáng giá quay lại.
Một giây sau, sấm sét thắp sáng nửa bầu trời, lại một tia sét đánh xuống, vẫn đánh vào người đàn ông chạy đua với sấm kia.
Thẩm Trường An thấy cảnh này thì vội vàng tắt điện thoại, sau đó đạp xe cách xa cây cối.
Lúc trời có sấm sét, không được chơi điện thoại, không được trú dưới tàng cây, cậu phải cách đồ vật dẫn điện càng xa càng tốt.
Dù sao cậu cũng không phải chàng trai thần kỳ có thể chạy đua với sấm sét.
Né được một tia sét gọi là trùng hợp, né được ba tia sét gọi là thần kỳ, nhưng nếu bị sét đánh liên tiếp mà vẫn ôm đầu né được, vậy sẽ chỉ làm người ta nghi ngờ có phải mắt mình bị sao không.
Phép thuật?
Hiệu ứng 3D?
Hay là cậu đang nằm mơ?
“Uầy, vị đạo hữu nào đang độ kiếp thế?” Người thanh niên vẫn luôn theo sau Thẩm Trường An trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, lấy điện thoại từ trong túi áo khoác chuẩn bị quay clip.
“Quay đi, nghe bảo có người gọi điện lúc có sét, cuối cùng bị sét đánh chết đấy.” Thẩm Trường An khoanh tay trước ngực, “Cơ hội tốt như này, tuyệt đối đừng bỏ lỡ, không bị sét đánh một phát, chắc cậu cũng chả biết đầu óc sinh ra để làm gì đâu.”
Người thanh niên hậm hực bỏ điện thoại xuống.

Hắn ta nhích hai bước tới chỗ Thẩm Trường An đứng, thấy cậu không có phản ứng, lại mặt dày mày dạn nhích mấy bước về phía cậu.
Thẩm Trường An không nhìn hắn ta không phải vì đã tha thứ cho hắn, mà là không có thời gian phản ứng.
Trong mây đen, dường như có một tia sét lớn hơn đang náu mình.

Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn không trung, thậm chí có thể cảm giác được trong không khí có dòng điện đang di chuyển.

Cậu cúi đầu nhìn lông tơ dựng đứng trên cánh tay, trong lòng có trực giác không tên, tia sét lớn hơn kia, sắp đánh xuống.
Quả nhiên, sau khi tia sét sáng như ban ngày đi qua, một tia sét màu tím to lớn như phi long đánh ra từ trong mây dày, bổ thẳng tới cái người chật vật cách đó mấy chục mét.
“Thôi xong, liệu người anh em này có bị sét đánh chết không?”.

Bình Luận (0)
Comment