Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 22


“Không đâu.” Thẩm Trường An vô thức nói một câu, “Không đánh chết anh ta được.”
Vừa dứt lời, sét đã đánh vào người kia, lần này anh ta không né thành công, toàn thân bị sét đánh cháy đen thui, ngã trên mặt đất không nhúc nhích.
“Chết, chết rồi?” Người thanh niên ở sau lưng Thẩm Trường An hoảng sợ trợn to mắt, vô thức kéo tay áo cậu.
Thẩm Trường An quay đầu nhìn tay áo bị hắn ta túm chặt: “Ngô Vĩ, bỏ cái móng của cậu ra.”
“Tay là tay, móng là móng…” Ngô Vĩ không mấy tình nguyện rụt tay về, nhưng không dám rời Thẩm Trường An quá xa.
Thẩm Trường An không để ý tới hắn ta, cẩn thận tới gần người ngã trên đất, lúc cách anh ta còn hai ba mét thì dừng lại: “Này, anh gì ơi, anh còn sống không?”
“Xác chết cháy” nằm bất động trên đất, Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn trời, liên tục lùi về sau mấy bước rồi mới dám lấy điện thoại ra khởi động máy.
“Cậu định làm gì thế Trường An?”
“Còn làm gì nữa, đương nhiên là báo cảnh sát và gọi xe cứu thương rồi.” Thẩm Trường An tức giận nói, “Không thì tôi còn có thể làm gì?”
“Đừng, đừng gọi xe cứu thương.” Đống đen sì nằm trên đất bỗng nhúc nhích, y như xác chết vùng dậy.

Thẩm Trường An tự nhận lá gan khá lớn cũng không khỏi lùi về sau mấy bước.
“Tôi không sao.” “Xác chết cháy” đen thui run rẩy vươn tay, chậm rãi bò dậy từ dưới đất, quần áo bị sấm sét nướng thành than rơi rào rào xuống, lộ ra làn da đen sẫm.
“Chờ đã.” Thẩm Trường An quay người lột áo khoác của Ngô Vĩ, ném vào lòng “xác chết cháy”: “Tổn hại thuần phong mỹ tục, mau mặc vào đi.”
“Này Trường An, sao cậu lại lột của tôi?” Ngô Vĩ nhỏ giọng lầu bầu, “Áo này mà bẩn là khó giặt lắm…”
“Bởi vì tôi không mặc áo khoác.” Thẩm Trường An nhíu mày, “Hay là cậu muốn nhìn cơ thể đen trùng trục của anh ta?”
“Thôi bỏ đi.” Ngô Vĩ cảm thấy cảnh này thực sự rất cay mắt, trốn phía sau Thẩm Trường An hỏi: “Anh bạn này, ban nãy anh bị sao thế, độ kiếp à?”
“Chứ gì nữa.” Người kia buộc áo khoác bên hông, “Vất vả lắm mới vượt được qua, mém nữa là toi nửa cái mạng nhỏ của tôi rồi đấy.” Nói xong, anh ta nhìn Thẩm Trường An và Ngô Vĩ, “Tôi đặt kết giới ở đây, lẽ ra không vào được, mấy cậu vào kiểu gì thế?”
Ngô Vĩ: “Thì đạp xe, đạp… đạp… vào thôi.”
“Tôi độ tu vi kiếp, các cậu đáng lẽ không thấy được, huống chi còn chỉ là người thường.” Người này cúi đầu nhìn áo khoác bên hông, “Tiền tôi sẽ trả lại, nhưng các cậu không thể giữ đoạn ký ức này.”
Nói xong, anh ta bỗng vung tay ở trước mặt hai người.

Thẩm Trường An mờ mịt nhìn cái người trước mắt, mỗi lời anh ta nói cậu đều hiểu, nhưng tại sao sau khi nối lại với nhau lại không khoa học thế?
“Trường An?” Ngô Vĩ lắc đầu, “Cậu tha thứ cho tôi có được không, chuyện luận văn tôi đã giải thích rõ với trường rồi, chẳng qua về sau vẫn luôn không liên lạc được với cậu.”
“Cậu…” Thẩm Trường An mang vẻ mặt phức tạp nhìn Ngô Vĩ, “Còn nhớ ban nãy xảy ra chuyện gì không?”
“Nhớ chứ, ban nãy chúng ta gặp một người lang thang, tôi thấy anh ta đáng thương nên đem áo khoác cho anh ta mặc.” Ngô Vĩ mở cờ trong lòng, Thẩm Trường An rốt cuộc chịu để ý đến hắn ta rồi.
Nghe thấy câu này, đầu óc Thẩm Trường An hơi choáng.
Như thể có thằng hề và nàng tiên đang nhảy múa cùng nhau, còn muốn kéo cậu nhập bọn.

Cậu đứng ở giữa sàn nhảy, cả thế giới ầm ĩ lại không chân thực.
Có lẽ tiếng ong ong trong đầu cậu không phải tiếng lòng khiếp sợ, mà là tam quan vỡ vụn.
Trong khoảnh khắc đó, cậu hoài nghi có phải Ngô Vĩ bắt tay với người khác diễn trò không.

Nhưng con đường này là cậu đạp xe tới, làm sao Ngô Vĩ sắp xếp người diễn trò sớm thế được? Quan trọng hơn là, Ngô Vĩ cũng không có nhiều tiền đến mức mời được cả người biểu diễn hiệu ứng đặc biệt có thể sánh với các cảnh bom tấn đẳng cấp thế giới.
Cho nên… thế giới này là sao vậy?
“Trường An, Trường An?” Ngô Vĩ thấy sắc mặt Thẩm Trường An trắng bệch, cứ như gặp phải chuyện nào đó không thể tiếp thu.
Thẩm Trường An móc tiền trên người nhét vào tay Ngô Vĩ: “Tiền áo khoác, cậu cầm đi.”
“Xảy ra chuyện gì…”
“Để tôi yên tĩnh một lát.” Thẩm Trường An đẩy Ngô Vĩ ra, đặt mông ngồi trên tảng đá bên cạnh, rơi vào sự mờ mịt.
Những ký ức hồi nhỏ kia đang cưỡi ngựa xem hoa tái hiện trong đầu.

Ba mẹ mất, bà nội phát điên, còn có cuồng phong ngoài khoảng sân nhỏ ở quê.
Cậu quỳ gối trước di ảnh của ba, một đêm rồi lại một đêm, bị bà nội ghì cằm uống nước bùa vô dụng.

Trên đời không có ma quỷ…
Hay là có?
Nếu có, vì sao cậu chưa bao giờ thấy vong linh của ba mẹ?
Nếu như không có, thứ cậu thấy bây giờ, là cái gì?
Thẩm Trường An tháo kính xuống, ngẩng mặt nhìn về cái người đang cúi đầu chỉnh áo khoác bên hông, khàn giọng hỏi: “Trên đời này có ma quỷ không?”
“Tất nhiên là có…” Giọng của con người toàn thân đen như mực dừng lại, quay đầu đề phòng nhìn Thẩm Trường An, “Sao tự dưng cậu lại hỏi tôi cái này?”
“Sấm sét ban nãy, là sao thế?” Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Ở trong đó, có cái gì?”
“Cậu…” Người này quay đầu nhìn Ngô Vĩ, bước nhanh lại gần Thẩm Trường An, nhỏ giọng hỏi: “Trí nhớ của cậu vẫn còn?”
Thẩm Trường An nhìn anh ta không nói lời nào.
“Lạ nhỉ, sao lại không có tác dụng với cậu?” Người này không tin, lại quơ quơ trước mặt Thẩm Trường An, “Còn nhớ không?”
“Nhớ.” Đối với Thẩm Trường An, đối phương chỉ khua tay trước mặt cậu, không có hiệu ứng đặc biệt với vầng sáng sương mù như trong phim huyền huyễn, cũng không có chóng mặt, mắt tối sầm lại như trong phim tâm lý.
Đây chỉ là một động tác khua tay vô cùng đơn giản, thậm chí ngu ngốc.
“Kỳ ghê, chẳng lẽ tôi độ tu vi kiếp giả?” Đối phương lộ vẻ mặt tràn đầy thất bại ngồi xổm trước mặt Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An nhìn anh ta hai giây, ghét bỏ nói: “Ngồi xổm bên cạnh đi.”
“Cậu có biết tôi là ai không, tôi trông thế mà là thiên sư đó, tôn trọng tôi tí đi”
“Cho dù anh là thiên sư, tôi cũng không có hứng thú với cơ thể bẩn thỉu của anh.” Thẩm Trường An vô tình ngoảnh đầu sang bên, “Bẩn mắt.”
Đối phương: “…”
Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, người thanh niên tự xưng là thiên sư mở miệng: “Tôi tên là Trương Cốc, theo học một mạch Trương thị.” Anh ta thấy Thẩm Trường An không nói lời nào, “Sao, bị thân phận của tôi dọa cho câm nín rồi hả? Nếu như cậu muốn xem phong thủy hay coi bói thì có thể tìm tôi, gặp nhau chính là có duyên, tôi có thể giảm giá cho cậu chín mươi lăm phần trăm.”
“Chẳng qua là tôi không muốn nói chuyện với người phá vỡ thế giới quan của mình thôi.” Thẩm Trường An nhìn mấy nhành cỏ dại bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đừng vậy mà, chả phải Newton đã từng nói, tận cùng của khoa học là thần học đấy à.” Trương Cốc an ủi, “Quen là được.”

“Newton không nói thế.” Thẩm Trường An vặn lại, “Đây là lời những người khác biên soạn ra.”
“Vậy, vậy hả?” Trương Cốc không chắc, “Từ nhỏ tôi đã học dốt rồi, có lẽ tôi nhớ lầm.

Không phải ông ta nói, vậy chắc chắn là Einstein.”
“Einstein cũng chưa từng nói câu này.” Thẩm Trường An bỗng im lặng, một lúc lâu, cậu run giọng hỏi: “Con người sau khi chết, có linh hồn không?”
“Có.” Trương Cốc nói, “Nhưng chuyện kiếp này, chấm dứt ở kiếp này, cái chết chính là kết thúc của tất cả.

Người tu Đạo bọn tôi coi trọng kiếp này, không hỏi kiếp sau.”
“Nếu như khi còn sống làm rất nhiều việc thiện, thì kiếp sau liệu có cuộc sống tốt đẹp không?” Thẩm Trường An hỏi.
“Chắc là có đấy, chuyện nhân quả luân hồi này Phật tu hiểu rõ hơn.” Trương Cốc hơi xấu hổ.

Anh ta là học sinh dốt ở trường, trong giới tu Đạo cũng không tính là thiên tư xuất chúng, nếu không thì đã chẳng bắt đầu độ tu vi kiếp dưới tình huống chưa chuẩn bị gì.
Thẩm Trường An nhìn thấy gần đó có người nói cười đi qua, dường như họ không phát hiện cách mình không xa có một người áo quần xộc xệch.
“Tôi không xóa được trí nhớ của người có thể chất đặc thù như cậu, chỉ có thể chờ các sư trưởng trở về từ phía bắc, giao cho họ xử lý.” Trương Cốc nhìn Thẩm Trường An, lại dòm Ngô Vĩ ngồi xổm ở gốc cây cách đó không xa cạo vỏ cây, “Việc cấp bách bây giờ là, có thể nhờ bạn cậu mua giùm tôi bộ quần áo không.

Tôi sợ sau khi ra khỏi kết giới sẽ bị cảnh sát bắt giữ vì vi phạm quản lý an ninh trật tự mất.”
“Tôi còn tưởng anh có thể lấy vật từ xa hoặc ngự kiếm phi hành chứ.” Thẩm Trường An liếc Trương Cốc.
Trương Cốc cảm thấy trong ánh mắt này tỏa ra ý xem thường “cứ tưởng là vương giả, hóa ra chỉ là đồng thau” sâu sắc.
Anh ta sờ mũi: “Lấy vật từ xa, ngự kiếm phi hành cái gì, người tu Đạo bọn tôi cũng coi trọng lý luận khoa học chứ bộ.”
“Thế nên cho ra kết luận đó là các anh không làm được.” Thẩm Trường An đứng dậy, phủi bụi trên mông.
“Cậu đi đâu đấy?” Thấy Thẩm Trường An chuẩn bị rời đi, Trương Cốc hơi cuống.

Anh ta đâu thể ngồi xổm ở đây mãi, chờ người của sư môn đưa áo cho mình được?
“Đi mua áo cho anh.” Thẩm Trường An nhìn đối phương ôm đầu gối, tội nghiệp ngồi trên tảng đá, cảm thấy khí chất xuất trần của người tu Đạo trong truyền thuyết sắp bị Trương Cốc phá sạch rồi.

Cậu đạp xe mua bộ quần áo thể thao trong cửa hàng gần đó, lúc trở lại, Trương Cốc vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên tảng đá.
“Mặc vào này.” Thẩm Trường An ném áo vào lòng Trương Cốc, quay người định rời đi.
“Khoan đã khoan đã.” Trương Cốc mặc quần, vừa đuổi theo Thẩm Trường An vừa mặc áo, “Cậu chưa thể đi được, cậu phải hứa với tôi, nhất định không được nói chuyện nhìn thấy ban nãy.”
“Nói ra ai tin?” Thẩm Trường An hỏi lại, “Người khác sẽ chỉ cho rằng tôi đang phét lác thôi.”
“Vậy cũng đúng…” Trương Cốc mặc quần áo xong, “Thế sau này cậu muốn xem phong thủy có thể tìm tôi.

Tuy tôi chưa học được nhìn khí xem tướng, nhưng xem phong thủy vẫn làm được.”
“Trường An.” Ngô Vĩ cũng sán lại, nhìn Thẩm Trường An chằm chằm, “Bây giờ cậu ở đâu, ngày mai tôi tới tìm cậu được không?”
Một năm này, không biết vì sao, hắn ta làm việc cực kỳ không thuận lợi.

Đơn vị thực tập không cấp giấy chứng nhận thực tập, đơn vị làm việc khất nợ tiền lương, vất vả lắm mới tìm được một công việc đàng hoàng, lại bị điều đến thành phố Ngô Minh xa xôi này.

Muốn nhân cơ hội chưa chính thức vào làm quẩy một hai ngày thì lại bị nhốt trong một sơn trang sơn tuyền quỷ quái.
Nếu như không phải Thẩm Trường An ngoài ý muốn xông vào, có lẽ hắn ta và những du khách khác cũng chẳng thoát nổi.
Giờ phút này trong cục cảnh sát, Diêu Hoài Lâm và đội trưởng Lý vẫn đang tăng ca suốt đêm.

Đặc biệt là người của họ phát hiện trong sơn trang có mấy chục bộ hài cốt, dựa theo phán đoán sơ bộ của pháp y, thời gian tử vong của những hài cốt này không giống nhau.

Mấy bộ có thời gian tử vong sớm nhất có lẽ vào trăm năm trước.
Song bây giờ vẫn chưa có kết quả chính xác, còn phải chờ pháp y kiểm nghiệm.
“Vụ án này nhìn kiểu gì cũng thấy tà môn.” Diêu Hoài Lâm lật xem ảnh chụp hài cốt ở hiện trường, mời người phụ trách khu vực thắng cảnh tới.
“Hôm nay lúc anh và chúng tôi lên núi tìm tòa sơn trang này, vẻ mặt khá là bất thường.” Diêu Hoài Lâm gõ bàn, “Có phải anh biết những kẻ tình nghi phạm tội này không?’
“Ối đồng chí cảnh sát ơi, sao tôi có thể quen biết loại phần tử phạm tội này cho được, vẻ mặt của tôi bất thường, đó là bởi… bởi…” Người phụ trách khu vực thắng cảnh cắn răng, “Trong khu vực thắng cảnh của chúng tôi, không hề có cái sơn trang này, giống như là nó đột nhiên xuất hiện vậy.”.

Bình Luận (0)
Comment