Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 103

“Chuyện này, vốn dĩ muốn kể từ rất lâu về trước nhưng chắc mọi người cũng không có tâm trạng để nghe, vậy ta sẽ nói ngắn gọn thôi.”

Yến Phất Y, người mặc một bộ y phục giản dị, giống như một công tử thanh tao thoát tục, vừa mở lời đã có sức mạnh khiến mọi người không khỏi im lặng lắng nghe.

Đôi tay đẹp như tác phẩm nghệ thuật của hắn đang nắm một cành sơn chi mới hái, cành hoa được gói kỹ lưỡng bằng khăn tay lụa, chỉ lộ ra những cánh hoa mềm mại, còn đọng sương sớm.

“Nguyên nhân là một bộ công pháp có thể truyền thừa nội lực cho đời sau, do tham dục và nỗi uất hận mà nảy sinh một tia ác niệm. Tộc trưởng Tô gia để đoạt lấy sức mạnh truyền thừa từ phụ thân đã giết hại muội muội ruột của mình là Tô thị Vân Nương. Tô Vân Nương tìm được đường sống trong chỗ chết, sau đó sinh hạ một người con gái, tên là Hứa Vân Chi.” Yến Phất Y nói: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm xưa, người mà Bách Hiểu Sinh cam nguyện từ bỏ tất cả cũng muốn che chở, nàng cũng sinh hạ một người con gái, đó chính là ngươi – Vân Xuất Tụ, Vân tiểu thư.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, sau khi kiếm tiên Vân Xuất Tụ ngang trời xuất thế, rất nhiều người của các môn phái đều điều tra quá khứ của nàng nhưng lại không thể tìm thấy bất cứ điều gì. Vân Xuất Tụ giống như một dã nhân (người hoang dã) từ núi sâu rừng già nhảy ra, không ngờ mẫu thân nàng lại là tuyệt sắc giai nhân (người đẹp tuyệt trần) từng phù dung sớm nở tối tàn trên bảng xếp hạng mỹ nhân giang hồ.

Mọi người theo bản năng nhìn về phía Vọng Ngưng Thanh, chỉ thấy nàng ôm đàn, trên mặt vẫn treo nụ cười thanh nhã như mặt nạ, dường như không chút xao động.

Trên thực tế, Vọng Ngưng Thanh đang đối thoại với mèo nhỏ trong thức hải.

“Hứa Vân Chi rốt cuộc làm sao vậy? Người này rốt cuộc có vấn đề gì? Tại sao lại nhắc đến Hứa Vân Chi? Aaa ta muốn phát điên rồi, khí vận chi tử này rốt cuộc muốn làm gì —”

“Bình tĩnh một chút, mèo nhỏ.”

Vọng Ngưng Thanh quả nhiên là Thái Sơn sụp trước mặt cũng không thay đổi sắc, tuy nàng đã trở lại nhưng ký ức trong khoảng thời gian này vẫn còn. Vọng Ngưng Thanh bị mất trí nhớ nhưng không phải thất trí (mất trí, điên rồ), nàng cảm thấy bản thân trong quá khứ đã xử lý các tình huống khẩn cấp bất ngờ rất thỏa đáng. Kể cả khí vận chi tử muốn làm chuyện xấu, nàng cũng hoàn toàn không sợ…

“Ngươi muốn nói, nàng là ngoại nữ (con riêng) của Tô gia nên vì vụ án diệt môn Tô gia mà đòi lại cách nói (lời giải thích) từ giang hồ sao?” Có người kìm nén sự tức giận hỏi.

“Không, hoàn toàn ngược lại.” Yến Phất Y bác bỏ nói: “Ta muốn nói cho mọi người là, việc Tô gia bị diệt môn năm đó có liên quan mật thiết đến Hứa Vân Chi, giang hồ đệ nhất mỹ nhân. Bởi vì Hứa Vân Chi năm đó có thể tìm được đường sống trong chỗ chết từ tay sơn tặc, chính là được sự giúp đỡ của Tuệ Trì đại sư khi chưa quy y Phật môn. Sau đó, loạn trong Tô gia và việc “Đại pháp thiên tiên nạp tinh di đẩu” bị tiết lộ cũng là tác phẩm của Bách Hiểu Sinh, gia chủ Tưởng gia cũng vậy, còn Yến Hồi trưởng lão tham gia vào việc này là vì không thể học được Vọng Nguyệt kiếm quyết, muốn tìm kiếm con đường khác.”

“Chư vị không cảm thấy kỳ lạ sao?” Yến Phất Y nhìn khắp sảnh lớn, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Vọng Ngưng Thanh: “Nếu Vân Xuất Tụ tiểu thư chính là “Bạch Hoa” thì về tình về lý, về công về tư, nàng đều không nên ra tay với những người này. Dù sao ngay cả ma đầu giết người không chớp mắt cũng không có đạo lý ra tay với ân nhân đã từng quan tâm giúp đỡ mình mọi nơi, đúng không?”

Mọi người nghe vậy, vô thức gật đầu, họ không ý thức được, lối tư duy ban đầu của mình đã bị giọng nói tràn đầy tình cảm của Yến Phất Y làm lạc hướng.

Vọng Ngưng Thanh ý thức được tình hình không ổn, nàng không biết khí vận chi tử đang tính toán gì nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc nàng giành trước thế chủ động: “Ta không biết Hứa Vân Chi là ai, cũng không có ai có thể là “ân nhân” của ta. Ta giết người, chỉ là vì họ đáng bị giết, nếu ngươi muốn dùng điều này để kéo dài thời gian thì hoàn toàn sai lầm.”

“Ai đáng bị giết? Ai không đáng bị giết?” Yến Phất Y liếc nhìn Kỳ Lâm Triệt đang bị hai đệ tử Vọng Nguyệt Môn áp giải ở một bên: “Do ai quyết định?”

“Đương nhiên là ta.” Vọng Ngưng Thanh giành công lao một cách thản nhiên, nghe vậy thậm chí còn khẽ cong khóe môi, lộ ra nụ cười lạnh lùng kiều diễm của Dung Hoa công chúa mang theo tất cả sự thù hận: “Đừng có ra vẻ rất hiểu biết ta, có câu nói tri nhân tri diện bất tri tâm, họa hổ họa bì nan họa cốt (biết người biết mặt mà không biết lòng, vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương), làm sao ngươi biết ta là người như thế nào? Nói thật cho ngươi biết, là ta lợi dụng Kỳ Lâm Triệt để khuấy đục vũng nước giang hồ này, vốn muốn dẫn dụ Yến Xuyên, lại không ngờ việc năm đó bọn giang hồ chuột nhắt các ngươi ai cũng nhúng tay vào, hiện giờ có kết cục như vậy chẳng qua cũng là lòng tham không đủ rắn nuốt voi mà thôi.”

Kỳ Lâm Triệt bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc vẫn lạnh lùng, ánh mắt lại năm vị lẫn lộn

– không phải “kinh ngạc và khó tin”, mà là “Ngươi rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy”.

“Kiếm tiên từ thế giới bên ngoài đến, y phục nhẹ nhàng không vướng bụi trần.” Yến Phất Y làm vẻ vô cùng đau đớn: “Cô nương đây lại là vì tội gì? Chuyện xưa của Tô gia năm đó, vốn dĩ không nên liên quan đến ngươi…”

“Ngươi vì sao biết không liên quan đến ta?” Vọng Ngưng Thanh không biết Yến Phất Y muốn nói gì nhưng tóm lại cứ một mực tranh cãi là được.

“Nói cách khác, hành động của cô nương đều là để báo thù cho Tô gia?” Yến Phất Y đầy mặt thất vọng, dường như bị người phụ lòng tốt, trong mắt dường như có nỗi uất hận.

Vọng Ngưng Thanh nghiêng đầu: “Không sai.”

“Cô nương còn vì thế lợi dụng chính nhất phẩm đại quan (quan lớn cấp một) của triều đình?”

“Thế nào? Ta không đáng để hắn làm như vậy cho ta sao?”

Vọng Ngưng Thanh hỏi ngược lại, khiến mọi người ở đây nhất thời không nói được lời nào.

Đáng giá, sao lại không đáng giá? Ôn nhu hương (chốn yên bình, nơi quyến rũ) này vốn dĩ là anh hùng trủng (mồ chôn anh hùng), đều nói chết dưới hoa mỹ nhân, thành quỷ cũng phong lưu, huống chi phẩm mạo như kiếm tiên, muốn người sống muốn người chết chẳng phải là chuyện dễ dàng ư? Tuy nói thừa tướng nhìn qua cũng không phải người ham mê sắc đẹp nhưng nhiều năm như vậy chỉ nghe danh tham tiền mà không thấy hắn cưới thê nạp thiếp, không chừng là người đặc biệt coi trọng trong chuyện tình cảm?

Kỳ Lâm Triệt cảm thấy mình có chuyện muốn nói nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra, Vọng Ngưng Thanh đã chậm rãi đi đến, coi thường sự đề phòng của hai đệ tử Vọng Nguyệt Môn, nhìn như thân mật mà xoa gương mặt hắn, thực tế âm thầm điểm huyệt đạo á huyệt (điểm huyệt khiến người ta không nói được): “Tuy rằng đối với các ngươi mà nói, những chuyện hắn làm được xưng là tội ác tày trời cũng không kỳ quái nhưng các ngươi cũng nên hiểu rõ, hắn sai với các ngươi nhưng lại không có sai với lê dân bá tánh của Nam Chu quốc, càng không có sai với mũ quan trên đầu mình. Các ngươi giương cao ngọn cờ “vì dân trừ hại” trừ bỏ làm người ta chê cười ra thì không có bất kỳ ý nghĩa nào.”

Vọng Ngưng Thanh mỉm cười, không biết bao nhiêu phần thật lòng bao nhiêu phần giả dối: “Đều là đáng đời mà thôi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều lặng người, không ai có thể chấp nhận lời nói “Các ngươi thương vong nặng nề đều là các ngươi đáng đời”, huống chi cục diện hiện tại trong mắt họ rõ ràng là người khác là thịt cá, ta là dao thớt. Thấy Vọng Ngưng Thanh chỉ dăm ba câu đã khuấy động sự tức giận, Yến Phất Y lại một lần nữa nói: “Ta có một vật muốn cho cô nương xem.”

Yến Phất Y vừa dứt lời, một nữ tử áo đen che mặt liền ôm một chiếc hộp gỗ tinh xảo từ bên ngoài đi vào, hướng về Viễn Sơn Hầu phía trên hành lễ. Yến Phất Y mang một đôi bao tay da từ trong hộp gỗ do nàng ôm lấy ra một quyển trục (cuộn tranh), trước mặt mọi người mở ra.

“Soạt” một tiếng, quyển trục cao chừng một người triển khai, mọi người tập trung nhìn kỹ, phát hiện đó thế nhưng là một bức tranh.

Một bức tranh, tranh mỹ nhân.

Trên quyển trục vẽ một nữ tử dung mạo cực kỳ xinh đẹp, nàng dáng vẻ đoan trang thanh thoát ngồi trên ghế trường kỷ, ánh mắt dường như có chút nỗi buồn nhẹ. Đôi mắt tụ hợp tinh hoa đất trời dường như ngưng tụ ánh sáng và màu nước của hồ, cứ như vậy lặng lẽ nhìn người ngoài bức tranh, mang theo vẻ chán ghét trần thế khó phát hiện.

Người vẽ bức tranh rõ ràng cực kỳ giỏi vẽ tranh, không chỉ miêu tả được vẻ đẹp bên ngoài của nhân vật trong tranh, mà còn thể hiện được một cách vô cùng nhuần nhuyễn khí chất mưa bụi mông lung mờ mịt. Dưới bức tranh đóng một con dấu mà chỉ thế hệ trước mới có thể nhận ra, một bên viết lưu niệm “Bảng một. Cô tư nghiên ngoại tịnh, u phức thử trung hàn” (Nỗi cô tư bên nghiên mực thật thanh tịnh, nơi u tịch này giá lạnh thấu vào trong.).

— Đây là bức tranh mỹ nhân giang hồ do chính tay Bách Hiểu Sinh vẽ.

Tuy thần thái, khí chất, ý vận đều có chỗ khác biệt nhưng mọi người đều nhìn ra được, khuôn mặt của nữ tử trong tranh và kiếm tiên Vân Xuất Tụ có đến tám phần tương tự.

Bình Luận (0)
Comment