Câu chuyện của Yến Phất Y vẫn tiếp tục: “Ta từng cho rằng “Bạch Hoa” chính là cô nhi của Tô gia mang thù hận sâu sắc hoặc là lời nói dối do thừa tướng tạo ra để kiềm chế giang hồ. Nhưng ta đi đến đây, chỉ cảm thấy có quá nhiều điểm đáng ngờ, không ngừng một người cố ý bày ra mê trận, nghe nhìn lẫn lộn. Ta không cam lòng bị người vây giữ trong cuộc chơi, cũng không cam lòng bị người lợi dụng, bởi vậy ta dựa vào một tia gợi ý, chải vuốt lại rõ ràng nhân quả của chuyện xưa năm đó. Bởi vậy, ta có thể khẳng định kiếm tiên Vân Xuất Tụ không phải “Bạch Hoa” – ít nhất, không phải “Bạch Hoa” ban đầu.”
“A di đà phật, đây là có ý gì?” Tuệ Ngộ đại sư nhịn không được ra tiếng dò hỏi.
“Kiếm kỹ của kiếm tiên Vân Xuất Tụ kinh người, một mình nàng có thể đánh bại vạn quân, hiện giờ dù một mình đứng trong doanh trại địch cũng không thấy nửa phần sợ hãi.” Yến Phất Y nói: “Mà mọi người đều biết, Tuệ Trì đại sư tuy chết dưới kiếm nhưng bản thân đại sư và đồ đệ nhỏ đều trúng kịch độc khắp người. Nếu Vân cô nương là “Bạch Hoa” thì căn bản không cần làm điều thừa mà hạ độc rồi lại một lần nữa ra tay tàn nhẫn. Vân cô nương làm người thế nào, ta không dám nói bừa nói bậy nhưng Vân cô nương dù không thành thật với người khác cũng tuyệt đối sẽ không không thành thật với kiếm của mình để dùng ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy.”
“Không sai.” Viễn Sơn Hầu phụ họa một câu, trong việc hiểu biết đạo kiếm, giang hồ hiếm khi có người có thể ganh đua so sánh với hắn.
“Nhưng người dùng kiếm rõ ràng là kẻ tới sau, sau đó lại liên tiếp giết hại Yến Hồi trưởng lão, gia chủ Tưởng gia. Những người này, đều đã từng nhúng tay vào trong vụ án diệt môn Tô gia năm đó.” Yến Phất Y không để lại cho người khác có cơ hội để chen lời, lại nói: “Nếu người dùng kiếm này chính là Vân cô nương thì hiển nhiên Vân cô nương biết chuyện xưa của Tô gia, bởi vậy tiên hạ thủ vi cường. Nhưng Vân cô nương lại không phải cô nhi Tô gia, mà lại là nữ nhi của Hứa Vân Chi – chư vị, không cảm thấy trong đó có điều kỳ lạ sao?”
Quả thật. Ban đầu ánh mắt mọi người đều tập trung vào “kẻ giết người”, chưa từng miệt mài theo đuổi nguyên do trong đó, hiện giờ qua lời của Yến Phất Y, ngay cả người chậm chạp nhất cũng nhận ra điều không thích hợp.
Tô gia bị diệt môn, có thể nói là do một tay Bách Hiểu Sinh thúc đẩy, mà Thiên Tàng Lâu kế thừa thế lực của Bách Hiểu Sinh, thừa tướng lúc này mới nhớ ra muốn dùng chuyện xưa của Tô gia để làm cớ. Bách Hiểu Sinh trả thù Tô gia là vì Hứa Vân Chi, vậy tại sao nữ nhi của Hứa Vân Chi nhiều năm sau lại trở về g**t ch*t tất cả ân nhân? Cô nhi Tô gia giấu mặt là ai? Tại sao kiếm tiên áo trắng tiếng xấu đồn xa nhưng lại không thấy hắn xuất hiện giải thích? Cách làm của kiếm tiên áo trắng cũng cực kỳ cổ quái, cái này, cái này nhìn qua lại giống như… giống như muốn thay thế thân phận của cô nhi Tô gia vậy?
Vọng Ngưng Thanh thấy thần sắc mọi người thay đổi, ý thức được tình hình có chút không ổn, liền nói ngay: “Ta nói rồi, ta không hề biết Hứa Vân Chi là ai!”
Yến Phất Y chớp chớp mắt, biểu cảm thay đổi, trong mắt dường như có vẻ gian xảo: “Đây là do chính miệng Vân cô nương nói, ngươi không quen biết Hứa Vân Chi, cũng không biết Hứa Vân Chi chính là mẫu thân của ngươi.”
Mèo nhỏ chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
“Trưởng tức Tô gia Bạch Y Nhân là “yêu nữ” năm đó, nàng trong vụ án diệt môn Tô gia đã thoát chết, sinh hạ đứa trẻ trưởng mồ côi từ trong bụng mẹ của Tô gia. Sau đó, nàng âm thầm tu luyện “Đại pháp thiên tiên nạp tinh di đẩu” của Tô gia, dùng thủ đoạn tương tự diệt Lam gia. Bốn năm trước, nàng chết dưới kiếm của cha ta là Yến Xuyên, toàn bộ công lực không biết tung tích, rõ ràng ý thức hỗn loạn nhưng vẫn nhớ mãi không quên việc báo thù.” Yến Phất Y nói, ý nghĩa sâu xa mà liếc nhìn Vọng Ngưng Thanh một cái: “Vân tiểu thư tuổi còn trẻ đã có tu vi như vậy, còn từng đối đầu với cha ta mà không rơi vào thế yếu, tại hạ rất mực khâm phục.”
Tuổi còn trẻ đã có tu vi như vậy… Đối đầu với Yến Xuyên mà không rơi vào thế yếu…
Vọng Ngưng Thanh sửng sốt, mèo nhỏ sửng sốt, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Trong chớp nhoáng, Vọng Ngưng Thanh lập tức hiểu ra điều gì, mèo nhỏ cũng không ngu ngốc, bộ óc lờ đờ như hồ nhão xoay chuyển, cuối cùng cũng hiểu rõ ý ngầm của Yến Phất Y.
Mèo nhỏ kinh ngạc mà trừng lớn mắt mèo, khó tin đến mức dựng lông nói: “Hắn hắn hắn! Hắn có ý gì vậy chứ? Bệnh tâm thần! Bệnh tâm thần! Hắn chẳng lẽ cho rằng võ công tuyệt thế của Vân Xuất Tụ là do Bạch Y Nhân truyền thừa cho nàng sao? Hả? Tại sao lại đưa ra loại kết luận này chứ? Chờ chút, từ từ… Không đúng…”
Mèo nhỏ lại nghĩ đến nụ cười gian xảo của Yến Phất Y vừa rồi, sợi dây rối rắm trong đầu dường như ngay lập tức tìm thấy nút thắt, chốc lát liền suôn sẻ. Nó nhịn không được rùng mình, ngay sau đó phát ra tiếng hét khàn đặc: “Aaaa có bệnh aaaa khí vận chi tử này có bệnh aaa!”
Nhưng mà đã không còn kịp nữa, Yến Phất Y đã đoán trước mà nói ra suy đoán của mình: “Ta vốn dĩ cũng nửa tin nửa ngờ nhưng cho đến khi Vân tiểu thư chính miệng thừa nhận mình hoàn toàn không biết gì về thân thế, ta mới dám xác định – năm đó Bạch Y Nhân sinh hạ cô nhi từ trong bụng mẹ của Tô gia, để cho con mình thoát khỏi tranh chấp giang hồ, nàng không nhẫn tâm để đứa con của mình và người yêu kế thừa ý chí báo thù. Để điều tra việc năm đó, nàng không màng nguy hiểm tìm được Bách Hiểu Sinh, lại vô tình biết được Tô gia còn có một nhánh là Tô Vân Nương chưa bị đoạn tuyệt, hơn nữa thảm án của Tô gia và con cháu của nàng không thể không liên quan.
“Bạch Y Nhân không phải người nhân từ nương tay, khi đó võ công nàng xưng là có một không hai thiên hạ, lực lượng ngang bằng với cha ta, người đứng đầu giang hồ, việc muốn giết Hứa Vân Chi vốn dĩ là chuyện dễ dàng. Nhưng nàng không giết Hứa Vân Chi, lại làm một việc khiến Hứa Vân Chi đau đớn thấu tim – nàng cướp đi nữ nhi của Hứa Vân Chi, coi nàng như nữ nhi ruột mang theo bên mình, để đứa nhỏ này kế thừa ý chí báo thù của mình. Nàng muốn tận mắt chứng kiến nữ nhi của Hứa Vân Chi g**t ch*t “ân nhân” của mình, muốn cho nữ nhi của Hứa Vân Chi sống không bằng chết.”
“Đứa bé đó chính là ngươi, Vân tiểu thư.”
Yến Phất Y ném ra một tin tức gây sốc, không phân biệt địch ta, gây chấn động mạnh mẽ, khiến mọi người chao đảo.
Kỳ Lâm Triệt rũ mắt, đây thực ra cũng là ý nghĩ mà hắn mơ hồ nảy ra trong lòng từ trước, hiện giờ được người chứng thực, trong lòng hắn có chút năm vị lẫn lộn.
Ngay cả Cao Hành Viễn, người biết ít nhiều sự thật bên trong cũng nhịn không được mà đồng tử đồng tử co rút, khó nén kinh ngạc. Tuy hắn đã giúp Yến Phất Y điều tra chuyện cũ năm xưa này nhưng rất nhiều việc chỉ là suy đoán trong lòng Yến Phất Y, không thể quá mức vội vàng mà nói ra miệng. Bởi vậy đột nhiên nghe nói việc này, dù là lạnh lùng như Cao Hành Viễn, trong lòng cũng không khỏi chấn động.
Điều này có ý nghĩa gì?
“Vân tiểu thư, trong mắt ngươi, ta nhìn không thấy bất kỳ thù hận nào.” Yến Phất Y duỗi một ngón trỏ, chỉ vào mắt mình: “Có hai loại khả năng, một là ngươi bị Bạch Y Nhân che giấu, cho rằng mình là cô nhi của Tô gia, bởi vậy bất chấp tất cả mà báo thù cho Tô gia. Ngươi lưu lại hoa trắng, giành trước để ra tay giết người đều là để thông báo thiên hạ hành vi phạm tội của “kẻ thù”; hai, là ngươi biết mình không phải cô nhi Tô gia nhưng ngươi tuân theo một lời hứa hẹn che chở thậm chí là bảo vệ cô nhi Tô gia, mà người đó, chính là “Bạch Hoa” thật sự – người đã lợi dụng trẻ nhỏ để hạ độc Tuệ Trì đại sư.”
“Ngươi là loại nào vậy? Vân tiểu thư.”
Vọng Ngưng Thanh cảm thấy có chút không thể hiểu nổi: “Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới tất cả những điều này chẳng qua chỉ là suy đoán của ngươi?”
“Đương nhiên, ta vừa không tự cao tự đại nhưng cũng sẽ không tự coi nhẹ mình.” Yến Phất Y nói, bỗng nhiên nghiêng người nhìn về phía ngoài cửa: “Bởi vậy, ta đã làm một thử nghiệm nho nhỏ, mượn danh nghĩa của cha ta Yến Xuyên để dẫn dụ ra kẻ chủ mưu thực sự đứng sau. Nếu là cô nhi Tô gia thật sự, hận thấu xương kẻ thù năm đó thì không có lý nào lại bỏ qua cho cha ta.”
“Việc đã đến nước này, ngươi cũng không nên tiếp tục đứng sau màn xem kịch nữa chứ?”
“Đinh linh” – Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông trong trẻo.
“Thiên tài cuối cùng của Tô gia – Tô tiểu thư?”
Lụa mỏng nhẹ nhàng linh hoạt lấp lánh, mờ ảo nhưng không bao giờ tan biến trong nắng gắt, mang theo hương thơm ngào ngạt, lặng lẽ quất vào đại đường chùa miếu. Phía sau đi theo bốn tín nữ. Thánh nữ Ma giáo vẫn mang bộ trang phục thánh khiết, mang phong cách dị vực đó, lụa trắng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt long lanh ý cười, phảng phất có ánh sáng rực rỡ trong mắt nàng.