Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 182

Trên tế đàn, thiếu nữ thong dong tự nhiên vung vẩy kiếm khí. Thế kiếm của nàng vừa thay đổi, khói hương từ đỉnh đồng trên bốn phương tế đàn liền bay về nàng theo một cách trái với lẽ thường, như thể vật cưng nhỏ nghe thấy tiếng gọi, ngoan ngoãn vô cùng.

Những làn khói nhè nhẹ bay lượn trong không trung, dần dần ngưng tụ thành những chữ cái giống như bùa chú. Nhưng dù là Diễn vương hiểu biết sâu rộng cũng không hiểu những chữ này, chỉ mơ hồ ý thức được đây là một nguyện thư (thư nguyện ước).

Nguyện thư hoàn thành, thiếu nữ thu kiếm. Nàng vốc một nắm tro lò từ mỗi phía của tứ phương tế đàn, “soạt” một tiếng rải ra giữa không trung.

Cuốn nguyện thư bằng khói nhẹ thoáng chốc tan đi, hóa thành một cột khói tinh tế thẳng tắp bay về phía không trung.

Toàn bộ nghi thức không hề phức tạp, thậm chí có thể gọi là ngắn gọn lưu loát. Nhưng không hiểu vì sao, mỗi động tác của thiếu nữ đều toát lên cảm giác trang nghiêm, khiến người ta nín thở chăm chú nhìn, không dám coi thường.

Tất cả mọi người lặng lẽ nhìn lên cột khói bay về phía không trung, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt tuy an tĩnh nhưng có thể gọi là thần tích. Màu sắc của cột khói lại không hề nhạt đi, mang theo nguyện ước của vạn dân bay về phía đám mây.

Vũ điệu kiếm này đã khiến các bách tính ban đầu phân tán không nói nên lời. Mặc dù họ viết ơn quốc sư hơn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nghi lễ cúng tế như vậy mới càng phù hợp với ấn tượng trong đầu của họ về “Tiên”.

Nào có chuyện không cầu không ước, không làm việc tốt không tích công đức, mà lại dễ dàng được quả lành tự tìm đến cửa chứ?

Dưới tế đàn có người quỳ xuống — người đầu tiên dẫn đầu quỳ xuống, những người còn lại liền như lúa mạch bị cắt đổ mà quỳ xuống. Họ lấy đầu chạm đất, thành tâm cầu nguyện cho tai họa sớm qua đi.

Những bài văn tụng niệm dài dòng và chiếu thư mà Diễn vương chuẩn bị đều không thể phát huy tác dụng, bởi vì thiếu nữ cầm kiếm kia vừa múa xong một khúc, chỉ vỗ nhẹ thân kiếm, quát khẽ: “Mây tới.”

Nàng vừa dứt lời, không trung ầm vang một tiếng lớn, mây trôi cấp tốc lấy cột khói làm trung tâm mà hội tụ lại. Dưới ánh nhìn chăm chú kích động đến khó tả của mọi người, bầu trời kinh đô bị che kín bởi một lớp mây đen.

Nhưng mưa vẫn mãi không đến.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, đám đông dần dần xôn xao: “… Rơi đi! Cầu xin ông trời, mau rơi đi…”

“Có phải chúng ta không đủ thành tâm không? Có, có phải vì chúng ta mạo phạm tiên gia hay không…”

“Từ bi, từ bi, cầu trời xanh từ bi, cầu trời xanh từ bi —”

Những tiếng kêu áp lực gần như là than khóc, toát ra sự mong đợi đáng thương khiến người ta không đành lòng. Tất cả mọi người đều giữ nguyên tư thế ngước nhìn bầu trời với vẻ trong ngóng, cầu nguyện dù chỉ một giọt cam lộ rơi xuống.

Ngay sau đó, họ nghe thấy một tiếng thở dài.

Trên tế đàn, thiếu nữ mặc đạo bào sắc mặt lạnh như băng, khoanh tay mà đứng. Tựa hồ thấy mưa mãi không đến, liền sinh ra ba phần không kiên nhẫn.

Vọng Ngưng Thanh xoay người đi về phía vị quân vương trẻ tuổi, nâng ngón tay chạm vào giữa lông mày Diễn vương.

“Mười năm vô tự (không có con).”

Nàng nói như vậy, hai ngón tay khẽ móc liền từ giữa lông mày Diễn vương kéo ra một sợi chỉ vàng, giơ tay vung lên, sợi chỉ đó nháy mắt hóa thành một con rồng vàng khổng lồ, thần quang chói mắt, ngẩng đầu kêu dài, bay thẳng đến chân trời.

“Mưa tới.” Thiếu nữ cuối cùng cũng hô lên khẩu lệnh cuối cùng.

Không chờ bất kỳ ai phản ứng lại, trong chớp mắt đã mưa to như trút nước. Đó không phải là mưa linh khí do Xuân Phong Hóa Vũ Quyết mang lại, chỉ là cam lộ bình thường nhất, thường thấy nhất trên thế gian. Nhưng dù vậy, cũng đủ để các bách tính đang cày bừa kiếm ăn mừng rỡ như điên, vui mừng khôn xiết. Họ reo hò, la hét, nước mắt giàn giụa mà quỳ lạy, dang rộng hai tay trong mưa lớn, đón nhận những cơn mưa phàm trần quý giá.

“Là bệ hạ — là bệ hạ dùng duyên phận con cái của chính mình để đổi lấy một đường sống cho chúng ta —!”

Không biết là ai hét lên câu này trước, các bách tính đang chìm đắm trong niềm vui sướng tột độ lúc này mới như tỉnh mộng, lũ lượt hô to tên của đế hoàng.

Tiếng của họ vang vọng chân trời, ngay cả trận mưa tầm tã như vậy cũng không che lấp được tiếng của họ, phảng phất như là tiếng hét từ tận đáy lòng, khàn cả giọng để biểu đạt toàn bộ lòng biết ơn.

Diễn vương ngây người đứng trên tế đàn. Sắc mặt hơi mang vẻ ngây thơ cuối cùng cũng khiến hắn giống một thiếu niên. Hắn nhìn nữ tử mặc đạo bào mây hạc đi về phía mình, áo không dính bụi, tóc không dính mưa.

“Lưu Tác vốn là thiên tài xuất chúng của ngoại môn, sở hữu đạo thể tiên thiên và thiên linh căn. Trưởng lão Tư Điển của phái ta từng có ý thu làm đồ đệ, vốn nên tiền đồ vô lượng.” Lời Vọng Ngưng Thanh lạnh nhạt, trong tiếng mưa rơi ồn ào này, chỉ có Diễn vương nghe rõ nàng đang nói gì.

“Nhưng hắn tâm chìm trần cảnh, bị phàm tục quấy nhiễu, chưởng giáo quyết định trục xuất hắn khỏi tông môn. Lưu Tác của Thiên Xu phái chết tại Đông Hải, hết.”

Vọng Ngưng Thanh nói xong, không đợi Diễn vương trả lời, liền đã phất tay áo bỏ đi, chỉ còn Lưu Tác mất hồn mất vía đứng trong mưa. Thế nên hắn không nhìn thấy ánh mắt phức tạp mà hơi mang ý sâu xa của Diễn vương.

“Vân Ẩn phong, thủ đồ chưởng giáo… sao?” Diễn vương lẩm bẩm: “Thật là, khó lường ha.”

Dùng một pháp sự (nghi lễ dùng pháp thuật) để làm nhạt đi những ảnh hưởng tiêu cực từ danh tiếng quá lớn sau khi Lưu Tác được phong quốc sư, kéo lại lòng dân về phía hoàng quyền, mà lại không ảnh hưởng đến địa vị của Thiên Xu phái trong lòng bách tính — đồng thời, còn bảo toàn mạng sống cho Lưu Tác.

Hắn mới 16 tuổi, mười năm vô tự đối với hắn mà nói không đau không ngứa. Ngược lại, muốn lật đổ một quốc sư “được lòng dân” thì thời gian phải tốn không chỉ là mười năm.

— Nếu Diễn vương không biết Lưu Tác tư chất vượt trội, và từng được “trưởng lão Tư Điển có ý thu làm đồ đệ”.

Sau trận pháp sự này, dù Diễn vương không muốn thừa nhận, hắn cũng không thể không cảm thấy Thiên Xu phái quả thật là hiểu tình hiểu ý, không làm nhục phong thái tiên gia. Những nghi kỵ và hoài nghi nảy sinh ra vì Lưu Tác cũng đã tan thành mây khói trong vài câu nói của thiếu nữ.

Nếu vị thủ đồ chưởng giáo này chính là chưởng giáo tương lai của Thiên Xu phái, thì — Thương quốc lấy Thiên Xu làm quốc giáo, cũng không có gì không tốt.

Vọng Ngưng Thanh kết thúc buổi cầu mưa, liền không hề lưu luyến mà bước lên đường hồi tông. Trước khi đi cũng chỉ truyền âm cho Lưu Tác một lời khuyên.

“Đức không xứng vị, tài không hợp danh, sau này, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Cho nên mới nói, đáng tiếc cho Lưu Tác.

“Hả? Nhưng mà Tôn thượng, vừa nãy cầu mưa ngài rõ ràng là cố ý không hô lên khẩu lệnh cuối cùng đúng không?” Mèo nhỏ nằm bò trên vai Vọng Ngưng Thanh, vô cùng hoang mang nghĩ: “Rõ ràng là rất dễ dàng, vì sao còn phải lấy đi khí vận của hoàng đế chứ?”

“Ta không có.” Vọng Ngưng Thanh lạnh nhạt nói: “Ta chỉ nói “mười năm vô tự”, chứ không nói “mượn ngươi mười năm vô tự”. Hắn vốn dĩ mười năm vô tự, ta chỉ là xem tướng đoán mệnh mà thôi.”

Mèo nhỏ: “……”

Tuyệt, không hổ là ngài.

Bình Luận (0)
Comment