Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 20

Ý thức được mình có chút quá khắc nghiệt, vị tăng nhân áo trắng động tác khựng lại, đôi mắt màu lưu ly nhạt quét qua Tụ Hương, trong mắt liền mang theo sự hiểu rõ nhàn nhạt.

Tham, sân, si, oán, mạn, nghi, tà kiến (bảy phiền não trong Phật giáo), những thị phi hồng trần ấy, không dày vò bằng lời Phật Tổ, nhưng cũng không khiến người ta lưu luyến say mê như trong sách  miêu tả.

— Chỉ giống như chiếc kim đâm vào đầu ngón tay, rất nhỏ, dày đặc, nhưng lại đau.

"Tiếp tục." Trời sắp sáng rồi, những tin tức cần xem vẫn chưa xử lý xong. Vọng Ngưng Thanh không quan tâm đến các chính sự khác nhưng lại muốn xử lý những tai ương do thiên tai ở Cảnh Quốc. Bởi thân là người hoàng gia, lại hưởng phú quý, được thiên hạ phụng dưỡng, hoàng thất và bá tánh có một mối nhân quả tự nhiên. Vọng Ngưng Thanh giờ đây chỉ tính toán nhân quả mỗi ngày thôi đã bận tối mày tối mặt.

Thật phiền lòng.

Nửa đêm tịch mịch. Trong căn nhà đèn đuốc sáng trưng yên tĩnh một lát, rồi lại vang lên những âm thanh khiến người ta đỏ mặt.

Nghe "những âm thanh không đứng đắn" trong phòng, mèo nhỏ vẻ mặt mờ mịt ngồi xổm ngoài phòng canh gác. Trong đầu nó hiện lên một câu vè, nghe thế nào cũng thấy tổn thương:

Triệu hai nam sủng vào nhà, lại suốt đêm phê duyệt công văn.

Trong nhà truyền ra âm thanh kì lạ , thực tế là đang tập hít đất.

Người cấm dục bạc tình không thích ngủ, mê muội công vụ chẳng phân ngày đêm.

Lạnh lùng vô tình vô cớ gây sự, chính là chỉ công chúa.

Năm thứ tư sau khi Vọng Ngưng Thanh trở thành Vương Ngưng, cô nhi Viên gia là Viên Thương khởi nghĩa tại thành Hoàng Thổ .

Vọng Ngưng Thanh biết chuyện này sớm hơn bất cứ ai, bởi nàng đã giả danh phò mã để gửi tiền và lương thực cho Viên Thương. Viên Thương là người có số mệnh khổ sở nhưng làm người lại rất trọng tình trọng nghĩa. Hắn lầm tưởng nàng là một bề tôi đang vật lộn sinh tồn giữa Trưởng công chúa hoang đường và Nhiếp Chính Vương bá đạo, nhẫn nhục chịu đựng gánh nặng, cảm kích vì trên đời này còn có người như nàng vì bá tánh mà bôn ba vất vả nên đã gửi thư cho nàng qua con đường đưa lương thực. Bức thư ấy từng chữ từng chữ đều tràn đầy cảm kích, đầy máu và nước mắt. Viên Thương thậm chí còn thẳng thắn nói rằng nếu tiên sinh có ý tranh giành ngôi vị cao nhất, hắn nguyện trở thành người tiên phong, vì nàng khai cương khoách thổ.

Tình ý của Viên Thương chân thành nhưng Vọng Ngưng Thanh lại chỉ thấy đầy rẫy sự uy h**p. Nàng đốt thư, cắt đứt con đường liên lạc, quyết tâm giấu kín thân phận hoàn toàn, không thể để Viên Thương, kẻ ngốc này hại nàng cùng hình phạt ngũ mã phanh thây phải chia xa.

"Ngũ mã phanh thây thật sự có thể khiến ta biết được nỗi khổ của cái chết sao?"

Vọng Ngưng Thanh có chút khó hiểu. Nàng tự cho rằng mình tu đạo ngàn năm, thiên đao vạn quả (bị ngàn nhát dao chém, vạn lần bị quả báo) cũng không nhướng mày nửa phần, sớm xem nhẹ sinh tử, nhân duyên đều đã dứt.

"Tôn thượng." Mèo nhỏ buồn rầu, lại gọi nàng: "Ngài chết dưới thân phận Vương Ngưng, chứ không phải Hàm Quang tiên quân. Một phàm nhân nếu thi cốt bị chia năm xẻ bảy, sau khi chết bị nghiền xương thành tro, thân thể không còn nguyên vẹn, linh hồn khó an, điều này sao có thể không đau đớn?"

Vọng Ngưng Thanh ngẩn ra, nhướng mày: "Có lý, là ta ngây ngốc."

Vọng Ngưng Thanh vừa dứt lời, một chưởng đánh vào đan điền linh phủ của mình, dứt khoát và quyết đoán đập tan luồng linh khí vốn khó khăn lắm mới có được.

Linh phủ tan nát, Vọng Ngưng Thanh nôn ra một ngụm máu, nàng lạnh mặt, lau đi vết máu.

"Tôn thượng!" Mèo nhỏ lập tức kinh ngạc, dựng lông nhảy lên: "Ngài làm gì vậy?"

"Hiện giờ việc lớn đã xong, giữ lại võ công này cũng không còn ý nghĩa. Ta có thể thấu hiểu sinh tử, chẳng qua là vì ta có được quyền thay đổi và lựa chọn, điều này không ổn."

Võ công tuyệt thế là sự tự tin, ý chí kiếm đạo là sự kiêu hãnh — tấm lòng vấn đạo không chết, trường kiếm làm cốt không gãy, đây không phải là Vương Ngưng, mà là Hàm Quang tiên quân đã vấn đạo ngàn năm. 

Vương Ngưng sẽ tuyệt vọng, Hàm Quang sẽ không, nàng chưa từng nhập thế, tâm như khách qua đường, nào có đau khổ để nói?

"Nhưng cũng không cần ngài tự phế linh phủ chứ!" Mèo nhỏ rưng rưng nước mắt: "Linh phủ tổn hại, nguyên khí đại thương, ngài sẽ giảm thọ."

"Giảm thọ?" Trên khuôn mặt với thần sắc nhạt nhẽo của nàng bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, khác hẳn với vẻ diễn trò thường ngày, làm mèo nhỏ suýt nữa vấp ngã: "Vậy chẳng phải là cầu được ước thấy sao?"

Năm sau, Viên Thương dẫn dắt đại quân Trấn Bắc của Cảnh Quốc đã đoạt ba thành, chiếm cứ Mạc Bắc, tự lập làm vương.

Sau khi xưng vương, Viên Thương việc đầu tiên làm là vạch trần chân tướng Viên gia bị diệt vong năm đó và công bố thiên hạ việc Nhiếp Chính Vương vì mưu đoạt đế vị mà thông đồng với địch b*n n**c, ăn chặn quân lương, mua bán dân nữ, ám sát Xương Thuận Đế. Quân sư dưới trướng hắn văn tài thật tốt, đã ban ra ba đạo chiếu thư chiến tranh, lần lượt mắng Nhiếp Chính Vương, mắng Xương Thuận Đế, mắng gian nịnh triều thần. Ba đạo chiếu thư chiến tranh ấy từng chữ từng chữ đều như châu ngọc, hùng hồn dõng dạc, luận quốc tộ (vận mệnh đất nước), luận vương đạo (đạo làm vua), luận gia quốc thiên hạ, luận da ngựa bọc thây (lòng trung thành, sẵn sàng hy sinh), chồng chất xương máu, khiến người đọc nhiệt huyết sôi trào, khóe mắt cay xè, hận không thể lập tức theo ngựa chiến của họ tung hoành thiên hạ, vì quân Thương mà đổ máu hy sinh.

Chiếu thư chiến tranh vừa ra, thiên hạ kinh hãi.

Nhiếp Chính Vương có ý định sửa lại án xử sai nhưng lại lo lắng sau khi rời kinh giao chiến với phản quân sẽ bị tổn thương nguyên khí, lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều tổn thất nặng) ngược lại sẽ làm áo cưới cho Trưởng công chúa. Bởi vậy, ông ta giả câm vờ điếc, thoái thác xong việc. Mà Dung Hoa công chúa buông rèm chấp chính lại cầm chiếu thư chiến tranh kia về phủ tinh tế quan sát, nhưng xem đi xem lại, trong chồng tội trạng của Xương Thuận Đế lại không hề có tên của Dung Hoa công chúa.

Quân sư dưới trướng Viên Thương, người có văn tài hơn người và mưu lược sâu sắc, chính là Tiêu Cẩn của Tiêu gia.

"Quá đáng!"

Vọng Ngưng Thanh cảm thấy Tiêu Cẩn thật sự không ra gì. Nàng đã lao tâm khổ tứ, tính toán mọi chuyện, vậy mà lại không xứng có tên trên cột nhục nhã sao? Không có tội trạng, thì làm sao có "ngàn người chỉ trích"? Làm sao có hình phạt ngũ mã phanh thây?!

Vọng Ngưng Thanh lạnh mặt, nhìn khoản tiền tiêu hàng tháng mà đất phong vừa gửi đến, không nhịn được cười lạnh một tiếng, ném bạc vào kho phủ, cái thứ chó má gì đây? Tên nam chính này không xứng có được mười vạn lượng bạc của nàng!

Bình Luận (0)
Comment