Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 21

Nếu phải dùng tám chữ để hình dung quân Thương thì đó chính là: Binh quý thần tốc, thế như chẻ tre (Quân đội quý ở tốc độ thần kỳ, khí thế như chẻ tre).

Cần biết rằng, quân Thương do Viên Thương chỉ huy ban đầu là một phần của quân Trấn Bắc, dù đã bị tổn thất nặng nề sau trận Lương Di nhưng nhìn chung vẫn giữ được căn cơ nhờ sự duy trì của Vọng Ngưng Thanh. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, đội quân từng mạnh nhất Cảnh Quốc này gần như hàng năm đều phải giao tranh với quân Lương Di dũng mãnh, thiện chiến. Trên người mỗi vị tướng sĩ đều có quân công hiển hách, nói họ là đội quân tinh nhuệ tuyệt không sai. Sau này, khi quân Thương nổi dậy, họ đã thu hút không ít bá tánh cùng đường bí lối, quân hồn (linh hồn của quân đội) trung thành của họ đã sớm kết thành một sợi dây bền chặt.

Những tướng sĩ sống sót ở quân Trấn Bắc đều mang trên mình nỗi nợ máu chồng chất vì bị vị quân chủ mà họ nguyện trung thành phản bội và ruồng bỏ. Đồng đội, huynh đệ của họ không chết trên sa trường, trái lại bị chết đói, chết cóng một cách thảm khốc, thi cốt phơi gió trên tường thành, mà họ vẫn không dám lùi nửa bước. Còn những bá tánh gia nhập quân Thương, người thì đắc tội với quan lại th*m nh*ng, người thì bị thuế má nặng nề bức bách đến mức không thể sống nổi. Rốt cuộc, ở thời đại hoàng quyền còn vững mạnh như thế này, dân chúng vẫn còn thuần phác, nếu không phải thật sự cùng đường, ai lại mạo hiểm bị chém đầu để gia nhập phản quân chứ?

Hoàng thất Cảnh Quốc đã mục rỗng, gốc rễ đã hỏng, cành lá tự nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì. 

Người ta nói kiêu binh tất bại, nhưng quân Thương tất thắng. Những binh mã Cảnh Quốc ăn lương triều đình, hưởng thụ cuộc sống an nhàn làm sao là đối thủ của quân Thương đã quen l**m máu đầu đao? Hai quân giao chiến, một bên tham sống sợ chết, một bên khí thế ngút trời, giống như tảng đá và quả trứng vậy, thực lực cách xa nhau. Hơn nữa, quân Thương đi đến đâu chỉ chém giết quan lại th*m nh*ng, không động đến một sợi lông của dân chúng, thậm chí còn giúp bá tánh giữ thành. Bởi vậy, khi quân Thương tiến đến chân thành, thậm chí sẽ có bá tánh bên trong và bên ngoài tiếp ứng, những người dân phẫn nộ đã dùng đá và cuốc đập chết các quan viên muốn cuỗm ngân phiếu chạy trốn, rồi mở toang cổng thành đã bị phong tỏa cho quân Thương.

Không đến một tháng, Cảnh Quốc đã mất đi một nửa giang sơn của mình. Các quan lớn sĩ tộc chìm đắm trong phú quý cuối cùng cũng bừng tỉnh từ giấc mơ an nhàn.

Nhiếp Chính Vương phản ứng nhanh nhất. Ông ta không còn đấu đá với Dung Hoa công chúa nữa, lập tức dẫn binh mã riêng trực tiếp xông vào hoàng cung, tính toán g**t ch*t Khang Giai Đế để tự mình lên ngôi, trước tiên chiếm lấy nửa giang sơn còn lại, tránh để cuối cùng công cốc. Nhưng Khang Giai Đế tuy tuổi nhỏ, mẫu thân là Cao thái phi lại không phải kẻ tầm thường. Sau khi phát hiện tình hình không ổn, bà lập tức cuỗm tiền tài ôm tiểu hoàng đế theo mật đạo rời cung. Cao thái phi xuất thân không cao, chỉ là một cung nữ, trước kia cũng chỉ là nha hoàn hồi môn của một phi tử nào đó, trừ nhi tử, bà ở Hoa Kinh không nơi nương tựa.

Bà nghĩ đi nghĩ lại, liền ôm tiểu hoàng đế quỳ gối trước cửa phủ Trưởng công chúa, than thở khóc lóc tố cáo Nhiếp Chính Vương mưu phản, cầu công chúa cứu giúp. 

Điều thú vị là miệng bà kêu trưởng công chúa, nhưng lại quỳ trước phò mã Sở Dịch Chi.

"Cũng không tính là vụng về." Vọng Ngưng Thanh rũ mắt, v**t v* mèo nhỏ đang nằm trên đùi, nhẹ nhàng khẽ cong khóe môi.

Tình thế trước mắt dần trở nên nghiêm trọng. Khang Giai Đế tuy còn nhỏ tuổi nhưng dù sao cũng đang ngồi ở ngôi vị cao nhất. Bất kể là Nhiếp Chính Vương hay quân Thương, việc đầu tiên sau khi đắc thế tất nhiên là g**t ch*t vị hoàng đế thế hệ trước để răn đe, đồng thời ngăn chặn một số kẻ có ý đồ riêng mượn danh nghĩa trung nghĩa để đoạt quyền. Rốt cuộc, Nhiếp Chính Vương không đáng tin, trưởng công chúa cũng chưa chắc đã đáng tin cho nên bà quỳ trước cửa nhà phò mã, người thuộc dòng dõi trung lương nhiều đời và còn có "thù giết tổ" với trưởng công chúa. Nếu phò mã bị kéo xuống nước thì trưởng công chúa tự nhiên không thể thoát khỏi, tất nhiên sẽ đối đầu với Nhiếp Chính Vương, bởi lẽ trong mắt người ngoài phu thê luôn là một thể.

Nhiếp Chính Vương và Dung Hoa công chúa đối địch, phò mã thân là thần tử vì trung nghĩa không thể không quan tâm đến huyết mạch của công chúa, nhưng vì thù giết tổ,  hắn lại chưa chắc đã tận tâm tận lực với Trưởng công chúa, như vậy liền có cơ hội để lợi dụng. Kế hoạch nhỏ được tính toán khá tốt, đáng tiếc Cao thái phi không biết rằng vị phò mã thanh ngạo như tuyết, lạnh lùng như hoa hồng mai kia trên thực tế lại là người của phản quân, bà đã đặt cược sai rồi.

Đã đến lúc thu lưới. Vọng Ngưng Thanh thầm nghĩ.

Phò mã đã mua chuộc được vị thị nữ thân cận nhất bên cạnh nàng, mục đích là để tìm kiếm Tứ Phương Ngọc Tỷ — vật có thể hiệu lệnh tam quân tứ phương đang bị trưởng công chúa giấu đi. Vọng Ngưng Thanh đương nhiên sẽ không trực tiếp đưa thông tin cho thị nữ đó. Rốt cuộc, thông tin quá dễ dàng có được ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ có phải là bẫy rập hay không. Phò mã là người thông minh, đương nhiên sẽ tin tưởng vào kết quả mình tự suy đoán. Hắn sẽ không nói cho thị nữ mục đích của mình là Tứ Phương Ngọc Tỷ, chỉ hỏi han thị nữ về một số chi tiết sinh hoạt của Dung Hoa công chúa, sau đó tự tìm ra đáp án của mình.

Tứ Phương Ngọc Tỷ là một khối ngọc vuông lớn bằng viên gạch, có thể tách ra làm bốn khối dấu nhỏ. Một khối ngọc lớn như vậy tất nhiên cồng kềnh, dù quan trọng cũng không thể mang theo bên mình, bởi vậy nhất định là giấu ở một nơi bí ẩn chỉ có trưởng công chúa biết. Vọng Ngưng Thanh lười vòng vo, nàng trực tiếp giấu Tứ Phương Ngọc Tỷ trong ngăn bí mật của chiếc tủ nhiều ngăn ở bể tắm. 

Nàng khi tắm gội thay quần áo thường không thích có người hầu hạ, nói nàng giấu ngọc tỷ trong bồn tắm cũng không phải là không có lý.

Sở Dịch Chi thân là phò mã, muốn vào phòng Trưởng công chúa, những người hầu dĩ nhiên không dám ngăn cản. Dù Dung Hoa công chúa có hoang dâm vô độ đến đâu, phu thê vẫn là phu thê, phò mã vẫn là phò mã, đây là sự thật không ai có thể thay đổi. Huống hồ, trưởng công chúa tuy hành sự hoang đường nhưng chưa bao giờ để nam sủng vượt mặt phò mã.

Đang luyện kiếm trong sân, Vọng Ngưng Thanh nhận được tin tức trong lòng không một gợn sóng, cứ để phò mã đi. 

Nhưng nàng không để ý, lại có người để ý vô cùng.

Tụ Hương thân là nam sủng, tự biết địa vị ti tiện không thể sánh với đại công tử Sở gia. Nhưng nam nhi chung quy vẫn có chút khí khái, điều mình cầu mà không được, đối phương lại vứt bỏ như giày rách, nghĩ thế nào, trong lòng đều có một khúc mắc không thể vượt qua. Hắn biết trưởng công chúa băng thanh ngọc khiết nhưng lại không biết là đang giữ thân như ngọc vì ai. Nhưng theo trưởng công chúa lâu như vậy, nếu còn không nhìn ra trưởng công chúa che chở phò mã một cách ngấm ngầm lẫn công khai, vậy thì hắn đã phí hoài bản lĩnh rèn luyện được trong cung rồi.

Con người ta mà, luôn dễ dàng ghen tỵ.

Tụ Hương mang thân nô tịch, không có chí lớn. Hắn biết mình cả đời đều không thể ngóc đầu lên được, giấc mơ lớn nhất cũng chỉ là nương tựa vào một chủ nhân tốt. Mà trưởng công chúa không nghi ngờ gì là một vị chủ nhân tốt, nàng đối xử với hắn không đánh đập, không có những đam mê kỳ quái không thể chấp nhận, càng không có một khuôn mặt xấu xí làm hắn đêm khuya nhớ lại liền buồn nôn. 

Nàng còn dạy hắn tập viết, dạy hắn vẽ tranh, ánh mắt nàng tuy đạm mạc nhưng lại chưa bao giờ xem thường hắn. 

Tụ Hương vốn bạc tình nhưng cũng không phải vô tâm, được một vị thần linh trên cao ưu ái như vậy, hắn sao có thể không nảy sinh chút hy vọng viển vông và tình si?

Bình Luận (0)
Comment