Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 222

Người đầu tiên phát hiện ra tung tích của Ma Tôn không phải ai khác chính là Không Nhai. Bởi vì Không Nhai và Ma Tôn đã xảy ra xung đột, nên Ma Tôn đã ẩn nấu bấy lâu mới có thể lộ ra dấu vết.

“Ai?” Mèo ngỏ nghiêng đầu hoang mang: “Tôn thượng sao lại chắc chắn như vậy?”

“Bởi vì đã đến giới hạn.” Vọng Ngưng Thanh lặp lại một lần: “Sự nhẫn nhịn của Tố Tâm đã đến giới hạn rồi.”

Chỉ thiếu một l ngòi nổ để bùng phát.

Đúng như Vọng Ngưng Thanh dự đoán, Không Nhai sau nhiều ngày rời tông lại một lần nữa trở về, mang về một gốc Đan Doanh Thảo có thể kéo dài thêm mười năm tuổi thọ. Nhưng bản thân hắn lại thân tích đầy mình, cảnh giới vốn đã đạt Kim Đan trung kỳ cũng lại một lần nữa rớt xuống.

Điều này khiến cặp huynh muội mồ côi, nương tựa lẫn nhau này đã bùng phát một cuộc cãi vã kịch liệt nhất từ trước tới nay. Sự bình tĩnh bên ngoài mà hai người đã cố gắng duy trì đã bị phá vỡ hoàn toàn.

“Hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác!” Tố Tâm nắm chặt vạt áo của mình, giọng nói nhỏ nhẹ, yếu ớt gào khóc trong tuyệt vọng, đến nỗi giọng nói đã khàn cả đi: “Muội bảo huynh làm như vậy sao? Huynh có nghĩ đến muội có muốn hay không không?!”

“Huynh nợ muội, huynh cứ luôn nói đây là điều huynh nợ muội. Nói muội ốm yếu bệnh tật là do huynh hồi bé vô ý làm hại, nhưng sau này huynh cũng nghe thấy rồi mà? Là muội trời sinh bạc mệnh, số mệnh của muội vốn dĩ là như vậy, rốt cuộc thì có liên quan gì đến huynh?!”

“Cứ thế tự mình trả giá, tự mình hy sinh, hết lần này đến lần khác. Huynh có hỏi muội nghĩ như thế nào không? Có nghĩ đến điều mà muội thực sự muốn không?”

“Từ trước đến nay, huynh luôn dốc hết sức để trút hết sự áy náy của mình, coi muội là trách nhiệm của huynh, là gánh nặng của huynh. Huynh nói huynh không đòi hỏi gì ở muội, chỉ mong muội có thể sống thật tốt!”

“Sao huynh có thể không đòi hỏi?! Sao huynh có thể không đòi hỏi gì cả?! Có phải vì muội không có tương lai, nên huynh mới không đòi hỏi gì, không đặt bất kỳ hy vọng nào vào muội phải không?!”

Tố Tâm nhìn khuôn mặt lạnh băng và vô cảm của Không Nhai, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, choáng váng buồn nôn: “Muội ngây thơ, muội đơn thuần, muội không thể tồn tại bằng những thủ đoạn bất chấp. Chết đi là hèn nhát. Vậy còn huynh? Cả thế gian dơ bẩn nhưng duy chỉ không thể có lỗi với muội. Còn muội, đối xử tốt với tất cả mọi người nhưng lại làm điều có lỗi với huynh. Huynh nghĩ ai đúng? Ai sai?”

“Muội chưa bao giờ có lỗi với huynh.” Không Nhai bỗng nhiên ngẩng đầu, phản bác.

“Phải! Muội không có lỗi với huynh! Muội sinh ra chính là muội muội ruột của huynh, là trách nhiệm của huynh! Là chút níu kéo duy nhất khiến huynh không thể buông bỏ hồng trần!” Tố Tâm thê lương nói: “Vậy thì sao?”

“Điều huynh thực sự quan tâm đến rốt cuộc là người tên “Giang Mang”, hay là chỉ cần là một người thân đang sống, biết thở, thì dù là ai cũng được?!”

Bị những lời sắc bén của muội muội làm tổn thương, Không Nhai phất tay áo rời đi. Hắn không thấy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của muội muội, và cả những giọt nước mắt lăn dài.

Tố Tâm ôm gối ngồi co ro trong góc. Con mèo tam thể đang nghỉ ngơi nhìn nàng, chần chừ một lát, mới thử thăm dò tiến lại gần một chút.

“Hắn ngốc chết đi được.” Thiếu nữ mặt không biểu cảm, vẻ dịu dàng yếu ớt thường ngày đã biến mất như sương mù bao phủ mặt biển: “Khi nói thật thì chẳng bao giờ nghe, khi nói dối thì lại tin tất cả.”

“Lúc té ngã ta bảo đừng đỡ, hắn không tin. Lúc sư tỷ huấn luyện, ta nói ta có thể, hắn không tin, chuyện mà người thường có thể làm, ta nói ta cũng có thể làm, hắn vẫn không tin. Chờ đến khi ta nói ghét hắn, hắn lại tin.”

Nàng là như vậy, luôn luôn như vậy. Vì mệnh cách yếu ớt, bẩm sinh đoản mệnh, nên không ai kỳ vọng vào tương lai của nàng. Chỉ cần nàng có thể làm được những việc mà người bình thường có thể làm, những người xung quanh sẽ cảm thấy nàng thật phi thường.

Những sự ngăn cách thiện ý đó, đã chia nàng và người khác thành hai loại. Nhưng một người không được người khác kỳ vọng, thì có thể kiên trì đi được bao xa?

“Kỳ vọng của hắn đối với ta chỉ có “tồn tại”…” Tố Tâm ôm lấy con mèo tam thể nhỏ, thậm chí chẳng màng đến việc phòng bị ma vật, nén khóc mà nói: “Còn có chuyện nào hoang đường hơn thế nữa không?”

Mỗi một lần hít thở, mỗi một lần tim đập, mỗi một hành động “tồn tại” đều phải hút lấy sinh mệnh của người thân để làm chất dinh dưỡng, giống như cây tầm gửi hút máu tủy sống kí sinh trên xương sống của hắn.

“Cho dù chỉ ngắn ngủi như đóa hoa mùa hạ, ta cũng mong sau này khi hắn nhớ đến ta sẽ không còn đau đớn, cay đắng nữa, mà có thể mỉm cười từ tận đáy lòng.”

Những giọt nước mắt cay đắng làm ướt lớp lông của con mèo. Con mèo tam thể kiêu ngạo và không gần gũi với người kia lại không đẩy nàng ra, mặc cho thiếu nữ vùi mặt vào bộ lông bóng mượt của nó.

Nó vươn chiếc lưỡi mềm có gai ngược, l**m những giọt nước mắt nơi khóe mắt thiếu nữ, nghĩ thầm, loài người thật sự rất mâu thuẫn.

Yêu là tổn thương, tổn thương cũng là yêu. Tuy có huyết thống nửa ma nửa người, nhưng cái đầu nhỏ của nó thật sự không hiểu được.

Bình Luận (0)
Comment