Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 223

Nhận ra ma khí đột nhiên bùng lên ở chủ phong, Vọng Ngưng Thanh đang ngồi trong thư phòng ở điện Xu Cơ, dẫu đã trải qua trăm ngàn sóng gió, khóe mắt cũng không khỏi giật nhẹ.

Kiêu ngạo, thực sự quá kiêu ngạo.

Thế nên mới nói sinh vật loài mèo này nếu không ngốc thì cũng kiêu ngạo, mà một con mèo đã lăn lộn đến vị trí Ma Tôn… Tính cách tệ đến mức nào, nghĩ cũng biết.

Vọng Ngưng Thanh có thể nói là đã vô cùng hao tâm tổn sức, sẵn sàng đón chờ ngày này đến, không chỉ âm thầm thúc đẩy việc truyền bá tư tưởng của Tố Tâm, mà còn đích thân ra tay để bảo chứng cho nàng, dùng tư tưởng phe chủ chiến cực đoan để khơi mào tranh chấp.

Đạo môn chú trọng công bằng bình thản, quá thì hóa dở, thế là đương nhiên, những người chán ghét Tố Trần, một lòng muốn chống lại thủ tịch bỗng nhiên trở thành người ủng hộ  của Tố Tâm.

Ngay khi ma khí bùng nổ, Vọng Ngưng Thanh lập tức hạ lệnh truy bắt, lấp l**m sự thật rằng “Ma Tôn bị một đệ tử phái Thiên Xu giấu ở chủ phong”, định tính nó là “Ma Tôn mất trí lẻn vào chủ phong với ý đồ đoạt lại Ma Tâm”.

Nếu là yêu ma khác, cái cớ này có lẽ không lừa gạt được, nhưng việc Ma Tôn có bản thể là Cửu Mệnh Huyền Miêu đã là thông tin mà cả Tiên giới đều biết, mà một con mèo thì dù có làm ra hành động lố lăng cỡ nào cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

“Dạo này ngươi làm rất tốt.” Vọng Ngưng Thanh giao lại hệ thống quản lý tai mắt đã bước đầu hình thành cho Thẩm Khinh: “Khoảng thời gian tới ngươi có thể sẽ rất bận, nhưng ta tin tưởng ngươi.”

Thẩm Khinh nhận được sự tin tưởng lớn như vậy thì không hiểu ra sao, nhưng ưu điểm của hắn là sẽ không truy tìm đến cùng. Có thể tự suy nghĩ được thì sẽ không lãng phí thời gian của bậc bề trên, vì thế hắn lập tức đáp lời, còn thể hiện sự quan tâm đúng lúc.

“Không phải chuyện lớn gì.” Có một người thông minh như vậy phụ tá ở bên cạnh hiển nhiên khiến người ta cảm thấy thoải mái. Vọng Ngưng Thanh thay y phục thủ tịch phức tạp, đeo hộp kiếm, đi về phía cửa.

Ngoài điện Xu Cơ, đệ tử từ Kim Đan kỳ trở lên mà chưa ra ngoài chấp hành nhiệm vụ hay bế quan tu hành đã được triệu tập đến đây. Trải qua khoảng thời gian chỉnh đốn, trong tông môn đã có vài phần phong thái quân đội kỷ luật nghiêm minh.

“Chư vị, không vòng vo nữa.” Vọng Ngưng Thanh cũng sẽ không úp úp mở mở vào lúc này, thẳng thắn nói: “Ma Tôn đã lẻn vào tông môn, xuất hiện ở Vân Ẩn Phong.”

Vân Ẩn Phong là chủ phong của phái Thiên Xu, nghe giống như chỉ là một ngọn núi, nhưng kỳ thật quy mô không hề nhỏ, cả tòa Vân Ẩn Phong chiếm diện tích chừng vạn khoảnh, tương đương vốn một ngọn núi Côn Luân.

Môn phái tiên gia tuy lập trên phàm trần, nhưng bản chất lại siêu thoát phàm trần, giống như động thiên phúc địa sống ngoài thế tục. Người bình thường nếu không có duyên hay không có người dẫn đường, sẽ không thể đi vào, chỉ vô thức đi vòng qua sơn môn.

Càng miễn bàn phái Thiên Xu còn có hộ sơn đại trận do kim tông cây bạch quả làm mắt trận (nơi cốt lõi của trận pháp) che chở, không có lệnh bài đệ tử thì một bước cũng khó đi.

Tai ương Ly thú mười năm trước đã làm phái Thiên Xu lấy làm bài học. Hộ sơn đại trận sau khi được cải tiến thì dễ vào khó ra, nếu cố ý dùng ma lực sẽ lập tức bị trấn áp. Vì vậy Ma Tôn muốn rời khỏi phái Thiên Xu, nhất định phải có người dẫn đường.

Vọng Ngưng Thanh lập ba đệ tử thành đội nhỏ, tản ra tìm kiếm khắp cả Vân Ẩn Phong. Còn mình thì mang theo hơn mười đệ tử đi về phía bắc của Vân Ẩn Phong.

Phía bắc Vân Ẩn Phong là núi U Đinh, nơi đạo tràng của Tố Tâm và Không Nhai tọa lạc. Tuy rằng không phải nơi linh khí dồi dào nhất, nhưng rừng trúc bên bờ suối thanh tĩnh, vắng lặng, là một nơi tuyệt vời để tĩnh tâm an thần.

Hành vi này trong mắt những người khác có hai cách giải đọc khác nhau: có người cho rằng nàng lo lắng cho sự an nguy của sư đệ sư muội, cũng có người cho rằng nàng chẳng nói chẳng rằng liền đi thẳng đến sơn phủ của sư đệ sư muội, đây là sự không tín nhiệm đối với đồng môn.

Nhưng những suy đoán này đều không có ý nghĩa, bởi vì sau khi Tố Trần dùng lệnh bài chưởng môn mạnh mẽ mở sơn phủ của Tố Tâm, sắc mặt liền trở nên âm trầm.

Những đệ tử đi cùng cũng nhận ra điều bất ổn. Người không ở trong sơn phủ bế quan, Lý Thế Đường cũng không có ghi chép việc ra ngoài. Nhưng khu đại chưởng môn ra lệnh triệu tập lại không đến, chuyện này có chút kỳ lạ.

“Nếu gặp Tố Tâm, Không Nhai, lập tức áp giải đến Lý Pháp Đường.”

Mệnh lệnh thứ hai được đưa ra, lập tức gây ra vô vàn nghi ngờ. Dựa vào sự không ưa mà Tố Trần công khai đối với Tố Tâm, mệnh lệnh vô cùng đơn giản này lập tức được giải đọc ra trăm ngàn loại ý nghĩa khác nhau.

“Mới lên làm đại chưởng giáo không bao lâu, lại bắt đầu bài trừ người không cùng phe rồi.” Có người âm thầm lầm bầm: “Ngay cả sư phụ, sư đệ, sư muội cũng không dung chứa được, ngày tháng sau này của chúng ta khổ sở rồi.”

“Chớ có nói bậy!” Đệ tử dẫn đầu quát lớn: “Chưởng giáo nghiêm khắc với chính bản thân, không thể chịu đựng người khác xúc phạm môn quy. Trước mắt tông môn đang gặp đại nạn, còn đâu rảnh rỗi mà đấu đá nội bộ?!”

Đệ tử bị mắng đó cũng không phục, cứng cổ nói: “Ai biết Ma Tôn lẻn vào phái Thiên Xu có phải là cái cớ nàng ta dùng để đả kích đồng môn hay không? Với phẩm hạnh của Không Nhai sư đệ và Tố Tâm sư muội, làm sao có thể thông đồng với Ma Tôn?”

Hai bên tranh cãi không ngừng, không lâu sau lại nhận được truyền âm: Không Nhai đã bị áp giải đến Lý Thế Đường, Tố Tâm tự tiện dùng lệnh bài đệ tử rời khỏi sơn môn, đồng thời con mèo mà nàng nuôi cũng biến mất.

Các đệ tử chịu trách nhiệm truy lùng lập tức náo loạn.

“Không thể nào! Tố Tâm sư muội sao lại làm ra chuyện như vậy?!”

Khác với Tố Trần có duyên người qua đường vô cùng tệ, phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người trong tông môn đều là không muốn tin.

Vọng Ngưng Thanh mặc kệ bọn họ có tin hay không, trực tiếp phân phó Không Dật, Tố Huỳnh tạm giam Không Nhai. Lúc họ tìm thấy Không Nhai, phát hiện hắn đang đứng ngoài sơn môn, bị thương nhẹ, gương mặt thất thần.

Vọng Ngưng Thanh lúc ấy đã rút kiếm chĩa vào hắn: “Con mèo mà Tố Tâm nuôi là Ma Tôn, ngươi có biết không?”

Không Nhai im lặng hồi lâu, qua một lúc sau, mới khẽ mấp mấy đôi môi tái nhợt, khàn giọng nói: “Muội ấy không phản bội tông môn, chỉ là quá lương thiện, muốn cho thiên hạ chúng sinh có thể tránh khỏi mười năm khổ ải này.”

Nói đến đây, gương mặt Không Nhai hiện lên vẻ thống khổ: “Sư tỷ, ngày Ma Tôn và sư phụ nói chuyện cùng nhau, người cũng ở đó. Ma Tôn đã đưa ra đề nghị sẽ cai quản yêu ma trong Ma giới, không cho bọn chúng vượt ranh giới một bước, vì sao sư phụ không đồng ý?”

“Câm mồm!” Vọng Ngưng Thanh để kiếm ngang cổ hắn, quát lên: “Ngươi đang nghi ngờ quyết định của sư phụ sao?”

“Tôi không có!” Không Nhai cũng hiếm khi để lộ cảm xúc ra ngoài, lúc này hắn chỉ là một người ca ca đang trên bờ suy sụp vì quan hệ huyết thống bất hợp: “Muội ấy không hề ngu ngốc cũng chưa bao giờ hành động theo cảm tính, ta chỉ muốn biết rốt cuộc là sai ở đâu...!”

Bình Luận (0)
Comment