Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 224

Đúng vậy, rốt cuộc là sai ở đâu? Là hắn không đủ quan tâm nàng, hay hành động bảo vệ quá mức của hắn đối với muội muội từ nhỏ đã có lòng tự trọng rất cao là một sự coi thường và sỉ nhục?

Là Ma Tôn cướp đi muội muội có lỗi? Là huynh trưởng ép nàng gia nhập Thiên Xu có lỗi? Hay là phái Thiên Xu kiên trì đạo lý diệt yêu trừ ma mà không màng đến nỗi khổ của chúng sinh có lỗi?

Không Nhai không biết đáp án, hắn chỉ cảm thấy cuống lưỡi hơi đắng.

“Áp giải đến Lý Pháp Đường.” Ánh mắt Tố Trần lạnh băng, xoay người hạ lệnh thứ ba: “Tố Tâm bị Ma Tôn mê hoặc, phản bội tông môn, từ ngày hôm nay trở đi xoá tên khỏi nội môn. Ai gặp phải, giết không cần biết lý do!”

Tố Trần dưới sự giận dữ lại có thế khí thế như sấm sét, trong một lúc ép mọi người đến mức không dám thở mạnh. Ngay cả những người thường ngày quen đối nghịch với nàng cũng câm như hến, không dám nói thêm nửa lời.

Vọng Ngưng Thanh sai người áp giải Không Nhai xong liền dẫn theo những người khác đuổi theo dọc đường núi.

Tốc độ di chuyển của tu sĩ Kim Đan trung kỳ rất nhanh, nhưng trong phái Thiên Xu có đèn hồn của đệ tử. Đây vốn là lá bùa hộ mệnh của đệ tử tông môn, giờ lại thành lời nguyền đoạt mạng.

Việc Vọng Ngưng Thanh ký khế ước với Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ chỉ có Tê Vân chân nhân biết, cho nên không có ai biết nàng là một Kim Đan sơ kỳ giả dối. Lúc nàng dẫn đội đuổi kịp tốc độ di chuyển của Tố Tâm, vẫn còn người thầm thì trong lòng, nghĩ rằng Thủ tịch dù tiến độ tu luyện không bằng sư đệ sư muội của mình, nhưng cảnh giới tu vi này thì đích thực không có chút giả dối.

Ngay khi đuổi kịp Tố Tâm, Vọng Ngưng Thanh liền triển khai kiếm trận. Kiếm trận do 24 tiết kiếm tạo thành thoáng chốc thành hình, mặc dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng có thể đánh một trận.

Tố Tâm bị chặn lại cũng không hoảng hốt, nàng hai tay trống trơn, Ma Tôn cũng không ở bên cạnh. Lúc này, thấy Tố Trần nàng chỉ biết cười khổ, nhưng không có ý định khoanh tay chịu chết: “Sư tỷ.”

“Câm mồm, ngươi không xứng gọi ta như vậy.” Tố Trần đặt kiếm ngang mà đứng, vạt áo bay trong gió: “Tông môn đối đãi với ngươi không tệ, mặc dù sư phụ không thể tự mình dạy dỗ, tông môn cũng chưa bao giờ thiếu thốn bổng lộc của các ngươi.”

“Ngươi biết rõ tiên môn và yêu ma không thể chung sống, thân là đệ tử của chưởng giáo thì phải gánh vác danh tiếng của một mạch chưởng giáo Thiên Xu. Vinh thì cùng vinh, mất thì cùng mất. Ngươi báo đáp tông môn như vậy? Báo đáp sư phụ như vậy?!”

Những lời nói sắc bén như vậy khiến sắc mặt Tố Tâm hơi hơi trắng bệch. Nhưng trên mặt nàng lại không có vẻ xấu hổ hay ăn năn hối lỗi, trong đôi mắt đen láy như có hai đốm lửa, tách tách bùng cháy.

“Sư tỷ, không, thủ tịch. Sự dạy dỗ và nuôi dưỡng của tông môn, Tố Tâm khắc ghi trong lòng, nhưng có vài chuyện không thể đồng tình, cứ tiếp tục lừa mình dối người như vậy cũng không có ý nghĩa gì!”

Lột bỏ đi sự dịu dàng giả tạo thường ngày, thiếu nữ thanh tú trở nên sắc bén như gai lúa, giọng nói sắc lạnh: “Tiên môn không chút do dự mà từ chối giảng hoà, thậm chí không thèm hỏi ý nguyện của chúng sinh phàm trần, đây rốt cuộc là vì đại cục lâu dài hay chỉ là muốn bảo vệ địa vị cao cao tại thượng, đứng trên cả chúng sinh?”

Hiển nhiên, Tố Tâm không phải kẻ ngốc nghếch chỉ vì nóng đầu mà bất chấp tất cả để hy sinh vì lý tưởng. Dù mơ hồ, nhưng nàng cũng đã nhìn thấu một vài bí mật từ lời kể của Ma Tôn.

Sau khi liên tục thử và điều tra tỉ mỉ, Tố Tâm cuối cùng đã xác nhận việc chưởng giáo và thủ tịch đã che giấu nội dung cụ thể của cuộc giảng hòa ngày đó, điều này khiến nàng vô cùng tức giận.

“Sự băn khoăn của sư phụ ta có thể lý giải, nhưng sư tỷ, đệ tử tiên gia cao cao tại thượng có từng nghĩ đến, dù chỉ là trăm năm an ổn, hòa bình ngắn ngủi cũng đã là giấc mộng mà người đời không sao có được?!”

Lý do chưởng giáo cự tuyệt hòa giải, Tố Tâm không phải là hoàn toàn không thể lý giải. Chẳng qua cũng là không tin tưởng yêu ma, muốn nắm giữ vận mệnh trong tay mình. Xét từ mục đích ban đầu và đại cục lâu dài, không để lại bất kỳ sơ hở nào, là điều đúng đắn.

Nhưng việc chưởng giáo giấu giếm cuộc nói chuyện với Ma Tôn, là sai; việc thủ tịch muốn chém tận giết sạch yêu ma, là quá đáng. Ngay từ đầu đã chặt đứt khả năng lựa chọn của chúng sinh, đây chính là sự kiêu ngạo của bậc bề trên.

Sau khi ác triều lần trước chấm dứt, Tố Tâm đã mất cả một năm để hiểu sư tỷ của mình. Vị thủ tịch Thiên Xu tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật là một phe chủ chiến đích thực, thái độ đối với Ma tộc chỉ có một, không ch.ết không ngừng.

Thật ra, lần bỏ trốn này không nằm trong kế hoạch của Tố Tâm.

Ban đầu, nàng muốn bắt đầu từ bên trong, thử thuyết phục thủ tịch, khuyên nhủ các đệ tử trong môn. Nếu không phải Không Nhai vô tình phát hiện ra Ma Tôn, mâu thuẫn cũng sẽ không bị đẩy lên cao trào đến mức này.

“Đừng dùng kiến thức nông cạn của ngươi để suy đoán tầm nhìn xa của sư phụ.” Tố Tâm có thể làm lay động Không Nhai, nhưng tuyệt đối không thể thuyết phục Tố Trần. Nàng đứng lơ lửng giữa không trung, sắc mặt lạnh băng.

“Nói nhiều vô ích, rút kiếm đi.”

Tu đạo phi thăng, cầu mong chẳng qua là đạo lớn sáng mãi, cầu mong chính là tiêu dao trường sinh. Chính vì hiểu được khổ nạn của chúng sinh, mới muốn muốn tìm kiếm sự siêu thoát.

Việc vì địa vị mà cự tuyệt đàm phán càng là lời nói vô căn cứ. Lòng hướng đạo ai ai cũng có. Ngay cả trong thế giới không có ác triều, mọi người đối với những bậc tiên gia ngoài thế tục cũng luôn ôm lòng kính ngưỡng và khao khát.

Nhưng những điều này, không cần thiết phải nói nhiều với người khác. Chính như Tố Tâm nói, lời nàng nói không nhất định là đạo của người khác. Nàng là người buổi sáng nghe đạo buổi tối chết đi cũng được, nhưng cõi trần cũng có rất nhiều người chỉ ngưỡng mộ uyên ương chứ không ngưỡng mộ tiên.

“Nếu chỉ muốn mưu cầu phúc lợi cho chúng sinh, cần gì phải tu tiên?”

Làm vua làm quan, làm thầy thiên hạ, đôi tay tài ba và một tấm lòng nhân hậu (diệu thủ nhân tâm - thầy thuốc), cái nào mà không thể tạo phúc cho chúng sinh? Ngay cả không có ác triều, sự đấu đá và dày vò trong thế gian cũng sẽ không giảm bớt, bởi vì trời đất vốn dĩ là một lò luyện.

Dường như đã không phải lần đầu, không phải lần đầu có người chỉ vào nàng, nói tu sĩ cao cao tại thượng, chỉ trích họ không màng chúng sinh.

— Thấy bùn lầy thì thiên hạ đều là bùn lầy, thấy ánh sáng thì thiên hạ đều là ánh sáng.

Sự hy sinh và cống hiến của Tê Vân không thể nói ra. Để che giấu Thiên Đạo, phái Thiên Xu đã tốn biết bao công sức che giấu đến tận bây giờ. Vì chút khí phách tranh đấu này mà đem đi đốt hết, không đáng.

Dẫu sao thì lòng cũng không nguôi.

“Nhưng ta cầu tiên vấn đạo từ trước nay đều không phải vì người khác, ta chỉ là muốn đứng trên cao nhìn ra xa, nhìn xem phong cảnh trên mây xanh.”

Cho dù đi ngược lại với “Nhân vật chính”, nàng cũng sẽ đi con đường của mình.

Vọng Ngưng Thanh chém một kiếm, không vui không buồn. Mặc kệ phải vung kiếm với “Thiên Đạo” bao nhiêu lần, thất bại bao nhiêu lần, nàng cũng sẽ không dừng lại.

Bình Luận (0)
Comment