Mà sau khi Tố Tâm rời khỏi tông môn cũng không ở ẩn hay biến mất không dấu vết, mà hoàn toàn ngược lại. Tiên giới ban bố lệnh truy nã nhắm vào nàng và Ma Tôn. Tố Tâm nhanh chóng tập hợp một nhóm chiến hữu cùng chí hướng với nàng ở nhân gian, hình thành thế lực phe chủ hòa, chống chiến tranh và ủng hộ hoà bình. Lấy việc thuyết phục các vị quân vương làm phương tiện, lấy việc huấn luyện Ma tộc bằng văn minh làm mục tiêu chính. Không chỉ mở đường vào Ma giới và lập điểm giao dịch, mà còn nhận được sự hỗ trợ vật tư từ ít nhất ba quốc gia.
Nói ngắn gọn, Tố Tâm cho rằng mối quan hệ bất bình đẳng giữa Ma tộc và Nhân tộc có thể từng bước tan rã thông qua việc thiết lập giao dịch bình đẳng. Chỉ cần sản phẩm của Nhân tộc có thể thỏa mãn một phần nhu cầu của Ma tộc, địa vị hai bên liền sẽ không hạ thấp đến mức trở thành người và heo chó.
Không thể không nói, ý tưởng này của Tố Tâm và ý nghĩ mà Vọng Ngưng Thanh đã từng kể với Tê Vân có hiệu quả diệu kỳ như nhau. Khác biệt ở chỗ mục đích của Tố Tâm là để đồng hóa Ma tộc, còn Vọng Ngưng Thanh thì lại hướng tới việc diệt sạch Ma tộc.
Nhưng ngay cả Tố Tâm cũng biết rằng, việc để Ma tộc mất hết lý trí khi trăng máu đến học được văn minh là một điều buồn cười đến mức nào. Nhưng hy vọng xa vời cũng không thể trở thành cái cớ để không hành động.
Đối với Tố Tâm, người không nhìn thấy được Thiên Đạo cũng chẳng thể biết được tương lai, nàng cho rằng chưởng giáo và thủ tịch sở dĩ giấu giếm việc giảng hòa không phải là “không làm được”, mà là “quá khó cho nên dứt khoát không làm”.
Nàng không biết rằng sự im lặng của Tê Vân và sự cực đoan của Tố Trần đều là kết quả của việc đánh cờ với Thiên Đạo. Trong mắt nàng chỉ thấy nỗi khổ của chúng sinh. Bởi vậy, mặc dù chỉ là một đốm lửa mong manh, nàng cũng sẽ chẳng màng tất cả mà đấu tranh.
Vọng Ngưng Thanh dĩ nhiên sẽ không nói nàng đang làm một việc vô ích. Trên thực tế, đây vốn cũng không phải là việc vô ích. Phúc lành của Tố Tâm sẽ trở thành chất dinh dưỡng của nhân vật chính đời sau, giống như lửa mới truyền thừa.
Có chút nực cười là, Ma Tôn và Tố Tâm cuối cùng lại chết dưới tay Ma tộc.
Nhưng điều này cũng không ngoài ý muốn, dù sao Ma Tôn mang trong mình dòng máu nửa người nửa ma chứ không phải Ma tộc thuần chủng, lại vì giảng hòa mà giết nhiều yêu ma như vậy. Việc đại năng của Ma giới ôm ấp ý tưởng thừa lúc hắn bệnh mà lấy mạng hắn để cướp ngôi và gây chuyện, đó đều là dĩ nhiên.
Cuối cùng, sau khi rời khỏi Tiên giới, Tố Tâm bởi vì linh lực mất đi mà dần dần suy yếu. Ma Tôn kiêu ngạo và không ai sánh bằng bởi vì nàng mà có điểm yếu, cuối cùng vì bảo vệ nàng mà vùi thân trong biển lửa.
“Rõ ràng chết cháy sẽ khiến da lông bị cháy khét, chết đi chẳng đẹp đẽ chút nào.”
Tuy rằng bản thể không phải là mèo, nhưng khi làm mèo lâu đã nuôi dưỡng ra tính mèo, linh hồn của kính Huyền Sơ đối với cái chết của Ma Tôn cũng có vài phần một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Con mèo này lớn lên bên cạnh mẫu thân là Nhân tộc cho nên một lòng muốn thỏa mãn nguyện vọng của mẫu thân mình. Ở một mức độ nào đó, nó là một sinh vật có tấm lòng trẻ thơ bẩm sinh. Nhưng mà, một sinh vật đáng yêu đến đâu gặp phải tôn thượng lãnh khốc vô tình lại gây rối vô cớ… Thì cũng chỉ là mây trôi trên trời mà thôi.
Mèo nhỏ lén chạy đến ngoại môn, nhìn xem nhân vật chính đời thứ hai — đứa con của Ma Tôn và Tố Tâm là Hướng Ký Dương. Lúc này Hướng Ký Dương hẳn đã được Không Nhai mang về sơn môn, chuẩn bị nhận đệ tử tại đại bỉ tông môn tiếp theo.
Ừm, nhưng mà từ sau khi Tố Tâm cho Không Nhai một cú sốc lớn, vị con cưng của kiếm đạo này có chút tự cô lập. Dường như hoài nghi sự độc đoán chuyên quyền của mình là một trong những nguyên nhân gây ra nỗi bất hạnh của muội muội. Để không đi vào vết xe đổ, hắn rất do dự.
Cứ do dự như vậy… Hướng Ký Dương liền trở thành đệ tử của Tố Trần, người trước nay chưa từng lề mề, rườm rà.
“Tìm thấy rồi!” Mèo nhỏ vui vẻ nhảy lên mái nhà, cúi đầu nhìn đứa trẻ đang tưới linh điền ở phía dưới.
Dáng vẻ khoảng chừng tám tuổi, cùng tuổi với Tố Trần khi nhập môn. Đỉnh đầu tròn tròn, tóc đen mượt mà. Đây hẳn là một thiếu niên xinh đẹp và đáng yêu, cũng không biết rốt cuộc giống phụ thân nhiều hơn hay giống mẫu thân nhiều hơn.
Vất vả lắm mới đi vòng qua để thấy chính diện của nam hài, mèo nhỏ lại đột nhiên đứng hình.
… Nói, nói sao cho phải đây?
Một thân tiên cốt xinh đẹp, lông mày rậm, môi thanh tú, mày mắt tinh xảo như được vẽ trong tranh. Mặc cho ai thấy cũng phải khen một câu tiên đồng.
Nhưng cặp mắt mèo hơi tròn, khóe mắt xếch lên, đôi môi mỏng với đường nét sắc bén, con ngươi dựng đứng chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người ta khiếp sợ… lạnh lùng mà cao nhã, đúng là khí chất cao quý không thể che giấu được dù chỉ mặc quần áo vải thô!
— Thật đúng là một khuôn mặt “Sinh ra đã tôn quý, các ngươi không xứng” đầy châm biếm a!!!
Mèo nhỏ suýt nữa không nhịn được mà khóc thét.
Một cặp thầy trò trời định! Sư phụ sinh ra đã mang vẻ “khắc nghiệt”, đệ tử lớn lên lại có vẻ “bạc tình”. Một lần gom đủ sự khắc nghiệt và bạc tình! Quả đúng là duyên phận đã định sẵn!
Nhưng nó và Tư Mệnh tinh quân đã hao hết tâm tư để nặn cho tôn thượng một khuôn mặt như vậy là để mọi người ghét bỏ nàng. Ngươi, một nam chính, sao lại có một khuôn mặt coi thường người khác như vậy, về sau làm sao mà chung sống hoà thuận với bạn bè?!
Nỗi oán niệm của mèo nhỏ lan tràn. Quả nhiên không ngoài dự đoán, không lâu sau nó liền nhìn thấy vài đệ tử lớn tuổi hơn ném đá vào nam hài từ xa.
Nam hài bị đá ném trúng cũng không lên tiếng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn những người đó một cái, rồi quay lưng về ký túc xá.
“Khổng phải chỉ là được trưởng lão mang về thôi sao? Ngày nào cũng coi thường ai đó?!” Một trong số đó, một thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi, gân cổ lên hét, sắc mặt đầy vẻ khó chịu.
Mèo nhỏ nhìn ba đệ tử ngoại môn đang lớn tiếng chửi rủa kia, nghĩ thầm nam chính quả nhiên không hổ là nam chính. Trong hoàn cảnh như vậy đều có thể giữ được một tấm lòng lương thiện, thực sự là…
“Cạch” cửa sổ mở ra. Mèo nhỏ chỉ thấy nam hài từ trong cửa sổ thò người ra, trong tay giơ một cây gậy trúc thật dài, chọc chọc vào xà nhà ngoài cửa. Dường như khiêu khích thứ gì đó, rồi đột nhiên ném mạnh về phía ba người kia.
“Bụp”, vật thể hình cầu có vẻ khá nặng vỡ tan trên mu bàn chân của một trong ba người. Cửa sổ lại lần nữa đóng chặt, đến cả khe cửa cũng bị bịt lại bằng vải một cách tinh tế.
Mèo nhỏ choáng váng, ba đệ tử kia cũng choáng váng. Bọn họ cùng lúc cúi đầu nhìn.
— Một tổ ong to bằng cái đầu người, bò đầy ong ngọc.