Mèo nhỏ lảng vảng ở ngoại môn một vòng, phát hiện Hướng Ký Dương và vị sư trưởng tương lai của mình giống hệt nhau, tiếng tăm trong tông môn phân hóa khá nghiêm trọng.
Những trưởng lão ngoại môn khi nhắc đến Hướng Ký Dương, đều nói đứa trẻ này tư duy nhanh nhạy, cẩn thận bình tĩnh, lại có sự kiềm chế bản thân đến mức không giống một đứa trẻ cùng tuổi nên có. Nhưng cũng sợ rằng sự thông tuệ thái quá sẽ gây hại đến bản thân, sự mạnh mẽ thái quá lại mang về nhục nhã.
Còn trong số những đệ tử cùng tuổi với Hướng Ký Dương, các nữ hài đều cảm thấy Hướng Ký Dương xinh đẹp, lời nói và hành động cũng khác với những nam hài tinh nghịch khác; còn các nam hài thì lại cảm thấy Hướng Ký Dương kiêu ngạo vô lễ, mặt mày đáng ghét.
Mèo nhỏ quan sát mấy ngày, phát hiện đứa trẻ Hướng Ký Dương này quả thật có chút bất thường. Việc làm của hắn cực kỳ có trật tự, ngày thường ít nói, nhưng một khi mở miệng thì nhất định sẽ trúng ngay chỗ hiểm, khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Mèo nhỏ từng tận mắt thấy một nữ đệ tử ngượng ngùng e thẹn tới hỏi hắn có cần người giúp đỡ quản lý linh điền không, lại bị đứa trẻ xui xẻo này phun ra một trận nọc độc khiến nàng ấy khóc rống bỏ đi. Trong một lúc khiến nó cảm thấy đau đầu nhức óc.
Nhưng Hướng Ký Dương lại không phải là đứa trẻ không nói đạo lý, kiêu căng, khó dạy bảo. Hoàn toàn ngược lại, Hướng Ký Dương kỳ thật vô cùng hiểu chuyện và biết lý lẽ. Ngay cả trưởng lão ngoại môn nghiêm khắc nhất cũng không ngớt lời khen ngợi hắn.
Nhưng nếu các tiền bối sư trưởng phạm lỗi, thì cũng không ảnh hưởng đến việc đứa trẻ này chỉ thẳng vấn đề, khiến người ta xấu hổ không còn chỗ dung thân.
Điểm không sợ đắc tội với người khác này có chút giống phụ thân, có gan nói thẳng này giống mẫu thân, nhưng vẻ mặt đầy tâm sự, lòng nặng trĩu suy tư này lại có chút giống cữu (cậu)…
“Cháu ngoại giống cữu.” Mèo nhỏ ngồi xổm trên đầu giường, nhìn đứa trẻ đang ngủ trong giường đệm mà vẫn còn siết chặt bàn tay nhỏ xíu, trông có vẻ bất an, nó có chút thương tiếc nói: “Hy vọng tôn thượng sẽ dịu dàng với ngươi một chút.”
Thoáng cái đã tới đại hội ngoại môn. Một đám củ cải nhỏ đi theo sau lưng trưởng lão ngoại môn, chen chúc đi về phía Diễn Võ Trường, trong mắt tràn đầy sự mong chờ và khát khao đối với tương lai.
Mèo nhỏ hoá thành một con mèo mèo hoa, vẫy đuôi đi theo dưới chân Hướng Ký Dương có vẻ mặt lãnh đạm, giả bộ mình là thú cưng của nhà nào đó.
Hướng Ký Dương nhìn nó một cái, có chút ghét bỏ mà dùng chân đẩy nó ra, trên khuôn mặt trẻ con tràn đầy sự không vui vì “đồng loại ghét nhau”.
Một phần tư mèo thì cũng là mèo mà. Bị ghét bỏ, mèo nhỏ có chút buồn bã, đành phải chạy sang một bên, để mặc cho một nữ hài yêu mèo bế nó lên.
“Ký Dương, ngươi là do trưởng lão Tư Khí mang về tông môn, hẳn là ngài ấy sẽ nhận ngươi làm đồ đệ chứ?” Nữ hài ôm mèo nhỏ tiến đến bên cạnh Hướng Ký Dương, thoải mái hỏi.
Khoảng cách rút ngắn lại, mèo nhỏ nhạy bén phát hiện Hướng Ký Dương nhíu nhíu mày, nhưng giọng nói lại rất bình thản: “Không biết.”
“Ngươi không mong chờ chút nào sao?” Nữ hài ôm mèo nhỏ có tính cách hoạt bát, là một trong số ít người có thể nói chuyện được với Hướng Ký Dương: “Đó là trưởng lão Tư Khí đấy, là vầng trăng trong lòng của tất cả mọi người. Ngươi là đệ tử đầu tiên được ngài ấy mang về tông môn.”
Hướng Ký Dương cười một cách mơ hồ, đáng tiếc nụ cười đó không có chút hơi ấm nào, lạnh lẽo đến mức có chút nhói lòng: “Trưởng lão Tư Khí có nghĩa vụ gì mà phải gánh vác lòng tham không đáy của ta đây?”
Lời này nghe thật chẳng có chút thú vị gì. Nữ hài bĩu môi: “Ngươi luôn miệng hư như vậy.” Dứt lời liền quay đầu đi tìm người khác nói chuyện.
Mèo nhỏ từ trong lòng nữ hài thò đầu ra, nhìn nam hài cũng buộc búi tóc bằng một dải vải trắng giống hệt tất cả các nam đệ tử khác. Nó nhìn ra được, Hướng Ký Dương không phải là miệng hư, mà là thật sự không hề mong đợi.
Có lẽ là vì đã sớm từ bỏ việc dựa dẫm, cho nên mới nói sự mong chờ này là “lòng tham không đáy”.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi.
“Hừ, chẳng có chút kiến thức nào cả.” Một thiếu niên cơ bắp cuồn cuộn nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, khinh thường nói: “Muốn làm thì đương nhiên phải làm đệ tử của chưởng môn chứ, chưởng môn là người lớn nhất trong tông môn.”
“Nhưng nghe nói chưởng giáo rất nghiêm khắc.” Có đệ tử tính tình mềm yếu hơn mếu máo: “Nghe nói lần trước có một đệ tử quét dọn vì mất tập trung, nên đã bị chưởng giáo xử phạt với lý do lười biếng.”
Mèo nhỏ: “……” Đó là bởi vì tên đệ tử kia tự tiện rời khỏi tông môn, sau khi bị đồng môn tố cáo lên Thính Lạc Các do Thẩm Khinh phụ trách, còn không biết ăn năn hối lỗi mà muốn đi huỷ phần hồ sơ đó nên mới bị phạt.
“Trước đó còn có một sư tỷ vì kiếm thuật lạc hậu hơn so với người khác nên đã luyện kiếm vào đêm khuya. Kết quả bị chưởng giáo phạt đến Tư Phản Cốc với lý do vi phạm lệnh giới nghiêm…”
Mèo nhỏ: “……”
Đó là bởi vì đệ tử kia trước đây không nỗ lực, sau này lại vì hối hận mà cố quá thành ra hỏng việc, lúc này mới bị phạt đến Tư Phản Cốc để bình tâm lại.
“Còn nữa còn nữa, nghe nói trưởng lão Bạch Linh là vì đã từng đắc tội chưởng giáo, nên mới bị phân phối đến ngoại môn làm trưởng lão hướng dẫn đấy.”
Nói bừa, làm gì có chuyện đệ tử của trưởng lão Tư Tế lại đến lượt chưởng giáo phân phối? Rõ ràng là bởi vì Bạch Linh tâm tính không đủ tĩnh lặng nên không thể nhảy ra được vũ điệu Kỳ Nhương của trưởng lão Tư Tế, lúc này mới bị trưởng lão Tư Tế xin chỉ thị của chưởng giáo rồi đưa đi ngoại môn để mài giũa tâm tính.
À, đúng rồi. Bây giờ không thể gọi là trưởng lão Tư Tế nữa. Trưởng lão Tư Tế hiện tại là đại đệ tử của Đan Ngưng chân nhân, Tố Linh. Đan Ngưng chân nhân đã thoái vị trở thành Thái thượng trưởng lão, sống ẩn dật và không hỏi đến thế sự nữa.
Mèo nhỏ thở dài một hơi, nghĩ thầm, cũng phải thôi, danh tiếng của tôn thượng có thể khiến trẻ con đêm khuya cũng phải nín khóc đó là kết quả sau bao nhiêu tâm huyết của tôn thượng, nó lẽ ra nên cảm thấy vui mừng mới đúng.