Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 228

“… Sao lại có chút hụt hẫng thế này?” Nghĩ đến bóng lưng miệt mài làm việc của tôn thượng suốt mười năm nay, mèo nhỏ nằm rạp trên vai nữ hài, có chút khó chịu mà thở dài.

Nó không chú ý đến đứa trẻ vốn dĩ làm ngơ ở bên cạnh đột nhiên quay đầu lại nhìn nó một cái.

Diễn Võ Trường ồn ào nhốn nháo, ngoại trừ đại bỉ ngoại môn ba năm một lần, nơi này hiếm khi có lúc nào náo nhiệt như vậy.

Đệ tử nội môn áo trắng bay phất phới, ngự kiếm bay đâu đâu cũng thấy. Phong thái và khí độ của họ đều không phải đệ tử ngoại môn có thể sánh bằng, đi đến đâu cũng kéo theo những ánh mắt ngưỡng mộ.

“Các trưởng lão đến rồi!” Đột nhiên, mèo nhỏ nghe thấy có người phát ra tiếng reo hò đầy phấn khích.

Nó ngẩng đầu, vừa lúc có mấy luồng sáng từ chân trời bay đến, dừng ở trên đài cao của Diễn Võ Trường. Có người điều khiển pháp khí, có người cưỡi mây đạp gió, có người lơ lửng giữa không trung, quả là khí chất tiên gia, tư thái siêu phàm.

Trong đó, trưởng lão Tư Pháp Tố Huỳnh và trưởng lão Tư Nghi Không Dật dường như đi cùng nhau. 12 năm trôi qua, hai người đều đã trưởng thành, lời nói việc làm càng thêm trầm ổn, bớt đi vài phần khí chất hăng hái của tuổi trẻ.

Tuổi 30 — cho dù là chưởng giáo hay hai vị trưởng lão này, đều đã có thành tựu và thành tích không hề nhỏ.

Trưởng lão Tư Khí Không Nhai đến cũng không tính là muộn, nhưng so với những trưởng lão khác, hắn lại là người lạnh lùng, quạnh quẽ nhất trong đám đông.

Vị kiếm tu thân hình cao gầy đeo trên lưng hộp kiếm đen như mực. Im lặng không nói gì mà ngồi xuống, không giao tiếp với bất kỳ ai, cũng tiết kiệm đến mức không cho người khác một cái nhìn. Trừ Không Dật có thể nói với hắn vài câu, những người còn lại cũng không qua lại với hắn.

Không còn cách nào khác, rốt cuộc thân phận của Không Nhai rất vi diệu. Thân là ca ca của “kẻ phản bội”, lại từng bao che cho “kẻ phản bội”, có thể trở thành trưởng lão Tư Khí là nhờ chưởng giáo nể mặt Tê Vân chân nhân.

Mà Tố Huỳnh cùng Không Dật lúc này cũng không có tâm trạng để xem đại bỉ ngoại môn, họ đang mặt ủ mày ê tính toán việc chưởng giáo đã ở lại Ỷ Vân Các được một tháng hai mươi ba ngày rồi.

“Cho dù là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong cũng không thể mất ăn mất ngủ, không nghỉ ngơi chút nào như vậy chứ!” Tố Huỳnh có chút bực mình.

“Những đệ tử đóng quân ở phàm trần kia rốt cuộc là loại phế vật gì vậy? Sao chuyện gì cũng phải báo cáo lên chưởng môn? Chuyện gì cũng phải để chưởng môn giải quyết, vậy còn cần họ làm gì?!”

Không Dật mặc cho Tố Huỳnh mắng mỏ không ngừng. Không chỉ không ngăn cản, mà còn nói hùa hiến kế: “Hay là chúng ta tìm Tố Linh xin một ít hương giúp ngủ ngon, trực tiếp đánh gục sư tỷ đi.”

“……” Tố Huỳnh nhất thời lại không dám đồng ý: “Thôi đi, còn không bằng nghĩ cách làm sư tỷ nhận vài đệ tử có thể chia sẻ công việc, ít nhất cũng phải có người khuyên nàng ngủ thật ngon…”

Lời của Tố Huỳnh còn chưa dứt liền lập tức im bặt, bởi vì trong điện Xu Cơ truyền đến tiếng bước chân không che giấu. Mặc dù Không Dật và Tố Huỳnh đã là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng đối với sư tỷ, họ vẫn sợ cực kì.

Chưởng giáo một thân lễ phục trang trọng từ trong điện Xu Cơ bước đến. Tóc búi cao, sắc mặt lạnh nhạt. Đôi mắt nửa rũ mang theo cảm giác u ám chán đời và tăm tối. Mặc dù dung mạo dừng lại ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng trang phục quá già so với tuổi vẫn khiến vẻ bề ngoài trở nên mờ nhạt.

Khoảnh khắc chưởng giáo bước ra khỏi cung điện, Diễn Võ Trường ồn ào nhốn nháo lập tức yên tĩnh. Mãi cho đến khi chưởng giáo ngồi xuống, bốn phía vẫn không dám thở mạnh, bởi vì tất cả mọi người đều biết, chưởng giáo coi trọng quy củ nhất.

“Đại bỉ ngoại môn, bắt đầu.”

Vọng Ngưng Thanh rũ mắt, nhìn về phía Diễn Võ Trường bên dưới. Không cố ý đi tìm bóng dáng của nam chính, mặc dù nàng biết nam chính định trước sẽ là hạc giữa bầy gà.

Nếu đủ xuất sắc thì nhất định sẽ xuất hiện trước mắt nàng. Vọng Ngưng Thanh nghĩ như vậy.

Đây có được xem là kiêu ngạo không? Vọng Ngưng Thanh không biết. Thân là người vấn đạo không ngừng tìm tòi, nàng có lẽ nên tôn kính trụ trời tương lai hơn một chút

Nhưng trên thực tế, Vọng Ngưng Thanh biết rõ, đại bỉ ngoại môn lần này, nam chính không thể thắng được.

Tuổi tác dù sao cũng là một khuyết điểm không thể bù đắp.

Thế nhưng thân là nam chính, Hướng Ký Dương có thiên phú và trí tuệ phi thường, sự bền bỉ vươn lên của hắn đã chạm đến tất cả mọi người, vì vậy sau khi thua cuộc một cách đầy tiếc nuối, vẫn có tu sĩ cảnh giới Kim Đan đưa cho hắn một cành hoa đào.

Vọng Ngưng Thanh không phải chờ quá lâu. Dù sao khi ở địa vị cao mười năm, cho dù không cố ý, việc suy đoán lòng người cũng đã trở thành bản năng.

Nàng cảm nhận được trong khoảnh khắc một đứa trẻ bước lên võ đài, ánh mắt đạm mạc vốn có của Không Nhai bỗng vô thức trở nên chuyên chú.

Thế là Vọng Ngưng Thanh cũng tự nhiên mà hướng ánh nhìn đến đứa bé kia. Một tiểu đạo đồng Luyện Khí kỳ, bằng vào ngũ quan của tu sĩ Kim Đan, nàng thậm chí có thể nắm bắt rõ ràng được sự lay động nhỏ nhặt nhất trên mày mắt của đứa bé kia.

Ngưỡng cửa thấp nhất để tham gia đại bỉ ngoại môn ít nhất cũng phải là Trúc Cơ kỳ. Bởi vì chỉ có tiến vào Trúc Cơ kỳ mới được xem như là “tu sĩ”, nếu không thì cũng chỉ là “phàm nhân”.

Các trận đấu Luyện Khí kỳ đều rất vụng về, cơ bản không có gì đáng xem. Nhưng tiểu đạo đồng nhỏ bé này lại xoay chuyển ấn tượng vốn có đó.

“Hửm?” Tố Huỳnh đang ngồi bên cạnh Vọng Ngưng Thanh lên tiếng: “Đứa bé kia… Có chút thú vị.”

Quả thật, ngay cả dù lấy tầm nhìn của một đại năng, phương thức chiến đấu của Hướng Ký Dương cũng vô cùng thú vị.

Hắn tựa như biết trước tương lai vậy. Đối thủ mới chỉ vừa bấm tay niệm chú là hắn đã có thể biết trước đối phương sử dụng pháp thuật gì. Vũ khí ập đến liền biết sơ hở ở đâu. Hơn nữa giỏi dùng phép thuật tiêu hao nhỏ nhất để đổi lấy sát thương lớn nhất.

“Nhất định là phải cực kỳ quen thuộc với tất cả các pháp thuật, tất cả các phái, hơn nữa còn phải có một hệ thống quy hoạch hoàn chỉnh cho bản thân mới có thể làm được.” Không Dật nhận xét: “Là một đứa trẻ thông minh.”

Bình Luận (0)
Comment