Vọng Ngưng Thanh từ đầu cho rằng việc thu nhận Hướng Ký Dương, một con mèo con này, chẳng qua cũng chỉ là nuôi thêm một con mèo. Nhưng về sau mới phát hiện ra căn bản không phải thế.
Một gáo gạo nuôi trăm kiểu người, mèo cũng không ngoại lệ. Trên đời này mèo chia làm hai loại, một loại dịu dàng ngoan ngoãn, một loại duy ngã độc tôn.
Hướng Ký Dương không may mắn là loại thứ hai.
Không phải nói Hướng Ký Dương phản nghịch và không nghe lời, hoàn toàn ngược lại. Đứa trẻ này còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, chăm chỉ khắc khổ, kính trọng sư trưởng. Bất kể là đối nhân xử thế hay phẩm chất cá nhân, mọi mặt đều xứng đáng gọi là hoàn hảo không chút tỳ vết.
Nhưng có một vài người, sự kiêu ngạo là trời sinh đã khắc vào trong tận xương cốt. Hướng Ký Dương chính là như vậy. Phảng phất không biết khiêm tốn là gì, hầu như chớp lấy mọi cơ hội để không ngừng vươn lên. Muốn dùng vẻ kiêu hãnh để dẫm đạp mọi người dưới chân.
Vọng Ngưng Thanh nghĩ thầm, xuất thân của Hướng Ký Dương vốn đã khiến Tố Trần khó chịu, thiên phú lại còn tốt hơn Tố Trần, người vốn đã chịu đủ phê bình. Chờ đến sau này khi cảnh giới tu vi của đệ tử sắp vượt qua sư tôn, tâm lý của Tố Trần sụp đổ như thế cũng là chuyện bình thường.
Vọng Ngưng Thanh sau khi nhận đồ đệ, việc đầu tiên làm là đặt nền móng. Chờ đến khi cơ sở vững chắc, nàng liền bắt đầu “trồng” đệ tử.
Đúng theo nghĩa đen của chữ “trồng”.
Đào một cái hố trong Kiếm Trủng, chôn đệ tử chỉ chừa lại cái đầu; đào một cái hố trên bãi tuyết, chôn đệ tử chỉ chừa lại cái đầu; đào một cái hố trong vũng bùn… không cần đào, trực tiếp chôn đệ tử chỉ chừa lại cái đầu — lấy danh nghĩa là “cảm nhận trời đất”.
Không đến một tháng, tin đồn chưởng giáo ngược đãi đệ tử liền lan truyền khắp tông môn. Thêm một nét bút đậm nét và rực rỡ vào công tích vĩ đại của chưởng giáo có thể trị việc trẻ con khóc đêm.
Vì việc này, trưởng lão Tư Khí Không Nhai, người vốn chưa từng hỏi đến việc tông môn, đã năm lần bảy lượt rời khỏi tiên phủ của mình, để tranh cãi với chưởng giáo về chuyện giáo dục, nhưng lần nào cũng bị chặn họng không chút nể tình.
Nói thật, mèo nhỏ cảm thấy tôn thượng cũng thật vất vả. Rõ ràng bận rộn đến mức chân không chạm đất nhưng vẫn phải bớt thời gian để cùng trưởng lão Tư Khí chơi trò tranh cãi trẻ con.
“Nó là đệ tử của ta, ta muốn dạy dỗ thế nào thì dạy thế ấy. Ngươi vượt quá giới hạn, Không Nhai.”
“Nhưng nó là do ta mang về, ta cần phải có trách nhiệm với nó!”
“Nực cười, trước kia sao không thấy ngươi như thế? Chẳng lẽ là vì Tố Tâm đã yêu một yêu ma, nên ngươi cũng sinh ra lòng trắc ẩn với đứa trẻ có huyết mạch yêu ma sao?!”
“Ngươi!”
Cuộc cãi vã cuối cùng, thường sẽ kết thúc như vậy, náo loạn đến mức tan rã trong trong không vui.
Không Nhai biết rằng cứ tiếp tục tranh cãi sẽ chỉ khiến người khác nghi ngờ thân phận của Hướng Ký Dương, đành nén giận phất tay áo bỏ đi, còn Vọng Ngưng Thanh thì sau khi im lặng một lúc lâu mới vươn tay, túm lấy mèo nhỏ.
“Hắn có nghe thấy không?” Vọng Ngưng Thanh hỏi trong thức hải.
“Nghe thấy rồi, nghe rất rõ ràng.” Mèo nhỏ đưa ra câu trả lời khẳng định: “Lúc hai người cãi nhau, hắn ta đứng ngay ngoài cửa, hắn đã biết dùng thiên phú của mình rồi, cho nên Không Nhai cũng không nhận ra hắn đã đến.”
“Vậy thì tốt rồi.” Vọng Ngưng Thanh hài lòng, buông mèo nhỏ ra rồi tiếp tục cắm đầu làm việc. Nàng bận đến muốn chết còn đối với thiệp mời của Không Nhai tất cả đều đáp ứng là vì cái gì? Chẳng phải là vì làm cho nam chính hận nàng sao?
Phương pháp này vô cùng hiệu quả. Không lâu sau, Vọng Ngưng Thanh liền phát hiện Hướng Ký Dương đã biết liếc xéo nàng.
Đây là lần đầu tiên gặp phải nhân vật chính căm thù nàng nhỉ? Vọng Ngưng Thanh trong một lúc lâu lại có chút nghẹn ngào.
“Chẳng phải sao?” Mèo nhỏ cũng vô cùng cảm động, quả thực muốn chảy xuống những giọt nước mắt chua xót: “Tôn thượng lần đầu tiên làm người thất bại như vậy, ta thật là quá đỗi vui mừng.”
Sau đó, Tố Trần càng trở nên quá đáng hơn. Không chỉ đặt ra quy tắc “Ba kiếm”, mà còn thường xuyên phái Hướng Ký Dương ra ngoài làm một vài nhiệm vụ nguy hiểm cao độ sau khi hắn đột phá Trúc Cơ kỳ.
Nàng nắm bắt mức độ cực kỳ tốt. Độ khó của mỗi nhiệm vụ đều cao hơn một chút so với giới hạn của Hướng Ký Dương. Không chỉ buộc Hướng Ký Dương mỗi lần đều cần phải dốc hết sức mới có thể sống sót mà còn không để người khác có cớ để nói xấu.
Khi người ngoài hỏi, nàng liền nói mình là vì “coi trọng” đệ tử, “tin tưởng” đệ tử, lúc này mới phân phối nhiệm vụ cho hắn.
Lâu dần, ngay cả người cùng một mạch với chưởng giáo cũng cảm thấy chưởng giáo vì ghi hận Tố Tâm năm đó vì Ma Tôn mà phản bội tông môn, lúc này mới đối xử tàn nhẫn như vậy với một đứa trẻ có huyết thống Ma tộc.
“Trải qua vài kiếp luân hồi trước, chắc ngươi cũng có thể lờ mờ nhận ra, đôi khi ngươi càng muốn che giấu sự thật, ngược lại lại càng thu hút mọi người đào bới sự thật.” Vọng Ngưng Thanh dạy dỗ mèo nhỏ: “Một người có bản tính khắc nghiệt trời sinh thường xuyên treo bên miệng những lời thân mật như “tin tưởng”, “coi trọng” sẽ chỉ khiến người ta nghi ngờ nàng ta có phải đang “lạy ông tôi ở bụi này” không. Con người sẽ bị ký ức và ấn tượng trong quá khứ ảnh hưởng, cho nên phải biết tùy cơ ứng biến, hiểu chưa?”
Mèo nhỏ dùng sức gật đầu, trong mắt toàn là sự ngưỡng mộ. Chờ nó trợ giúp tôn thượng độ kiếp thành công thì sẽ trở về bên cạnh chủ nhân ban đầu, tiếp tục phụ tá vị chủ nhân tiếp theo. Những thủ đoạn này đều có thể có tác dụng.
Lúc này mèo nhỏ hiển nhiên đã quên mất chiến tích huy hoàng của Hàm Quang tiên quân đánh trận nào thua trận đó, càng thua lại càng đánh, lại bị ấn tượng trong quá khứ của “Hàm Quang tiên quân” dán chặt đôi mắt.
Cặp thầy trò này cứ bằng mặt không bằng lòng mà ở chung. Hướng Ký Dương cũng lớn lên từng chút một trong những vết thương chồng chất.
Con người là một loại sinh vật rất có tính đàn hồi. Bị đạo đức và luân lý gò bó, trời sinh sẽ vì cảm tính mà sinh ra lòng trắc ẩn với phe yếu thế.