Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 231

Hướng Ký Dương có huyết thống Ma tộc, nếu sống ở địa vị cao và sống quá tốt, những tỳ vết và điểm xấu trên người hắn sẽ bị phóng đại vô giới hạn. Nhưng khi hắn bị ức h**p, hắn lại trở thành phe yếu thế và được người ta thương hại.

Giờ đây, khi người trong tông môn nhắc đến Hướng Ký Dương, họ không còn nghĩ đến “huyết mạch Ma tộc” nữa, mà là đứa bé đáng thương “có năng lực nhưng không được chưởng giáo ưa thích”.

“Tôn thượng thật hết lòng vì người khác mà.” Mèo nhỏ lấy tay dụi dụi những giọt nước mắt không tồn tại: “Ngài làm như vậy nhất định là vì muốn nam chính được Nhân tộc chấp nhận tốt hơn phải không?”

“……” Vọng Ngưng Thanh trầm mặc. Sau một lúc lâu mới nói: “Mèo nhỏ, đừng học cái thói hư thích suy diễn lung tung của những người đó.”

Hướng Ký Dương sẽ không thích người khác thương hại hắn.

Sự thật cũng là như vậy. Theo tuổi tác dần tăng trưởng, lòng tự trọng của Hướng Ký Dương cũng càng ngày càng mạnh mẽ. Cái gọi là hết lòng vì người khác trong mắt mèo nhỏ, kỳ thật chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn dùng để cô lập Hướng Ký Dương mà thôi.

Năm Hướng Ký Dương 15 tuổi thì kết thành Kim Đan. Mà trước đó, hắn đã trải qua hàng chục lần cảnh giới bị tụt lùi. Đều là do gặp phải những tình huống hung hiểm cực độ trong quá trình đi làm nhiệm vụ bên ngoài mà ra.

Chưởng giáo đối với bên ngoài nói rằng mình là vì lo lắng hắn “tiến cảnh quá nhanh e rằng có vấn đề về tâm cảnh” nên mới kiềm chế giúp hắn. Nhưng lời đồn “ghen ghét nhân tài” vẫn lan truyền nhanh chóng.

Cuộc sống của Vọng Ngưng Thanh và Hướng Ký Dương giống như cá và chim bay. Lẽ ra là cặp thầy trò nên thân cận nhau nhất, nhưng ngày thường lại chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Ngẫu nhiên gặp mặt, khoảnh khắc hai đôi mắt lạnh nhạt giao nhau cũng giống như dao kiếm va chạm.

Thiếu niên 15 tuổi sớm đã có phong thái của người lớn. Đỉnh đầu tròn tròn ngày nào đã búi tóc đạo sĩ. Khuôn mặt vốn đã cao nhã quý khí lại càng thêm sâu sắc. Dáng vẻ còn lộng lẫy hơn cả mây tía và lưu ly.

Nhưng Vọng Ngưng Thanh biết, Tố Trần trong mệnh quỹ nhất định sẽ rất khó thích đệ tử này — một đệ tử có lòng dạ giống như Không Nhai, bướng bỉnh lại tựa Tố Tâm.

Trong mệnh quỹ ban đầu, Tố Trần nhận Hướng Ký Dương làm đệ tử có lẽ là do mệnh lệnh của Tê Vân chân nhân. Nàng không biết mưu tính của Tê Vân chân nhân, nhưng lại cảm thấy ghen ghét và hoảng sợ với đứa trẻ được sư phụ để mắt đến.

Mà trên thực tế, bí mật của Tê Vân chân nhân cũng chưa bao giờ kể cho bất kỳ ai. Ngay cả Vọng Ngưng Thanh cũng chỉ là từ những lời nói ít ỏi của hắn cùng khả năng biết trước và suy tính đối với tương lai mà suy ra sự thật tàn khốc đó.

Trong mệnh quỹ ban đầu, Tê Vân chân nhân có lẽ… không thể phi thăng. Vị đại năng đứng đầu chính đạo đã âm thầm gánh vác tất cả này, cuối cùng có lẽ là vì để áp chế Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ, đã biến thành chất dinh dưỡng của yêu ma trước khi nam chính trưởng thành.

— Các đời chưởng môn của phái Thiên Xu, đều là “trụ người” trước khi “trụ trời” ra đời.

Mười năm, lại mười năm. Vọng Ngưng Thanh có thể cảm nhận được thần hồn tàn khuyết đang dần dần đầy lên, đồng thời cũng chia sẻ một phần phản phệ để Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ không hoàn toàn mất khống chế, gặm nhấm “trụ người” đến tàn tạ.

Trong trận chiến không tiếng động này, Tê Vân vì nàng che chắn gió mưa, mà nàng cũng đang chống đỡ cho Tê Vân.

Cách những cấm chế tiên gia trên tiên phủ, nàng và Tê Vân im lặng đối mặt. Dù không nói lời nào, cũng đang giao hòa tâm hồn.

Cũng không phải là vì công đức hay đại nghĩa gì cả. Chỉ là có một vài việc cần thiết có người đi làm, mà họ trùng hợp lại có khả năng này mà thôi.

Vọng Ngưng Thanh cúi đầu, nhìn vết máu loang lổ trên tay áo. Nàng đạm nhiên xé bỏ đoạn tay áo này, tiện tay ném vào chậu lửa đang cháy ở một bên.

Nửa khuôn mặt nàng ẩn hiện trong ánh lửa lúc sáng lúc tối, im lặng không nói.

Đêm khuya, Hướng Ký Dương đạp gió trở về, nhìn ngọn đèn dầu chưa tắt trong Ỷ Vân Các, không kìm được hơi nhíu mày.

“Chưởng môn vẫn chưa nghỉ ngơi?” Hắn nhìn về phía đệ tử quản sự đang đi tới, giọng nói lạnh như băng ba thước.

“Vâng.” Đệ tử quản sự cũng đã quen với việc Kim Đan chân nhân của mình không gọi “sư phụ” mà lại gọi “chưởng môn”, một xưng hô xa lạ như vậy, cung kính trả lời: “Chưởng môn trăm công ngàn việc, đã mấy tháng chưa từng nghỉ ngơi.”

Hướng Ký Dương sau khi nghe xong, mày nhăn càng chặt. Bước chân hắn vừa chuyển, đang định đi về phía Ỷ Vân Các, lại thấy ngọn đèn dầu cách đó không xa bỗng nhiên dập tắt.

“Chân nhân.” Đệ tử quản sự vội vàng ngăn hắn lại, không cho hắn đi về phía Ỷ Vân Các: “Chưởng giáo có lệnh, bảo ngài tự đi nghỉ ngơi, đợi đến ngày mai rồi hãy báo cáo kết quả nhiệm vụ.”

Hướng Ký Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua trăng tròn trên bầu trời, ánh mắt hơi sâu: “… Lại là đêm trăng tròn.”

Đầu tháng và đêm trăng tròn dường như có ý nghĩa đặc biệt đối với chưởng môn. Vào hai ngày đặc biệt này, chưởng môn sẽ cho lui tất cả đệ tử quản sự, không gặp bất kỳ ai, không biết đi đâu.

Nhưng cũng không trở về phủ của mình để nghỉ ngơi.

Trong lòng tuy rằng hoang mang, nhưng Hướng Ký Dương không phải người thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác. Huống chi vị sư trưởng này của hắn, cả người đều tràn ngập bí mật.

Trở lại phòng của mình, Hướng Ký Dương đặt hộp kiếm xuống, cởi áo ngoài ra. Đem chiếc áo trong đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ đi đốt. Nhìn cơ thể cao gầy cân đối lại đầy rẫy vết thương trong gương, không kìm được lại một lần nữa nhíu mày.

Lần xuống núi này, hắn gặp một lão già kỳ quái. Không chỉ ngăn cản đường đi của hắn, mà còn thần thần quỷ quỷ nói với hắn một vài lời không đầu không đuôi.

Cái gì mà “Đừng quên tên của mình”, “Đừng tin tưởng sư phụ của ngươi”. Sau đó lão già kia còn đưa cho hắn một cái lệnh bài, nói người trong “thôn Ẩn Linh” đều mong mỏi, chờ hắn trở về.

“… Không thể hiểu nổi.”

Một đứa con lai Ma tộc không cha không mẹ, nơi nào còn có người chờ hắn trở về? Cho dù có, hắn lại vì sao phải mạo hiểm, làm cho cuộc sống hiện tại của mình trở nên không còn ổn định?

Hướng Ký Dương ném tấm lệnh bài vào tận cùng trong túi trữ vật, không thèm quan tâm nữa. Vì theo đuổi những thứ tình cảm hư vô mờ mịt không biết có tồn tại hay không mà từ bỏ những thứ mình đã nắm chắc trong tay, quả thực là một việc ngu xuẩn không gì bằng.

Bình Luận (0)
Comment