Có câu nói nói thế nào nhỉ? Núi không đến với ta, ta liền đến với núi.
Hướng Ký Dương cũng không muốn đi tìm lại quá khứ của mình, nhưng quá khứ lại không chịu buông tha mà tìm đến hắn.
Một thiếu nữ xinh đẹp với bím tóc tết hoa, tóc đen nhánh bóng bẩy, đôi mắt sáng rực, cười như hoa núi rực rỡ, bước chân duyên dáng nhẹ nhàng như bước trên mây. Thấy nàng liền như thấy nai con tìm nước bên khe núi, nhìn thấy mà thương, phong thái thanh tú.
Hướng Ký Dương bị thiếu nữ tên là “Lưu Huỳnh” này quấn lấy, ngay từ đầu còn cảm thấy có chút khó hiểu. Mãi đến khi đối phương nói ra ba chữ “thôn Ẩn Linh”, hắn mới bất chợt giật mình rằng quá khứ của mình đã tìm đến tận cửa.
Hắn không ngờ rằng đối phương lại cố chấp đến thế. Rõ ràng đã bị hắn từ chối mà vẫn không bỏ cuộc, lại còn cử một người lẩn vào Thiên Xu, hơn nữa còn trở thành đệ tử ngoại môn.
“Ngươi đừng đi theo ta.” Hướng Ký Dương bị nàng quấn lấy đến mức có chút phiền lòng. Không biết thiếu nữ học được thân pháp quỷ mị ở đâu, bất kể ra vào nơi nào cũng như vào chỗ không người, ngay cả kết giới cũng không thể cản được nàng.
“Tôn chủ, ngài hãy cùng chúng ta trở về đi.” Lưu Huỳnh tâm tính còn ngây thơ, nhưng vẫn cười ngọt ngào: “Thôn trưởng nói, ngài là tôn chủ của chúng ta, có mối thù không đội trời chung với phái Thiên Xu. Ngài ở lại đây chắc chắn sẽ bị ức h**p.”
Hướng Ký Dương vốn dĩ không muốn để ý đến nàng, nghe thấy lời này lại chợt khựng lại, lạnh lùng nói: “Mối thù không đội trời chung gì?”
“Phụ mẫu của tôn chủ, hai vị tôn chủ trước kia chính là bị phái Thiên Xu ép chết á.”
Tuy rằng là chết trong tay Ma tộc, nhưng miệng đời xói chảy vàng, tích lũy lời phỉ báng có thể hủy hoại xương cốt, nơi nào còn có người nhớ rõ ngọn nguồn?
So với Ma tộc yêu cầu “giáo hóa”, yêu cầu “hóa giải” mâu thuẫn, bách tính thôn Ẩn Linh nhớ rõ hơn là sự bài xích và hãm hại của đồng loại. Không còn có điều gì đau khổ hơn là một lòng muốn thay đổi tình cảnh khó khăn lại không được đồng tộc hiểu cho.
“Thôn trưởng gia gia nói, chưởng giáo phái Thiên Xu không thể nào đối xử tốt với tôn chủ được. Chưởng giáo hận Ma tộc nhất. Nữ tôn chủ năm đó vẫn là sư muội của chưởng giáo đấy, chưởng giáo chẳng phải cũng nói giết là giết sao.”
Lưu Huỳnh ngây thơ hoàn toàn không hay biết mình đã nói ra những lời tổn thương đến nhường nào. Gần như xé nát toàn bộ niềm tin của người khác trong cả cuộc đời này, lặp đi lặp lại mà nghiền nát một trái tim: “Nếu chưởng giáo biết thân phận của tôn chủ, nhất định cũng sẽ giết tôn chủ.”
Hướng Ký Dương như chịu một đòn nghiêm trọng, sắc mặt trống rỗng, cả người cứng đờ đứng tại chỗ. Qua một hồi lâu, hắn há miệng, nhưng trong một lúc lại không thể phát ra âm thanh.
“… Toàn là bậy bạ.” Hướng Ký Dương nghiêng đầu, giọng nói khàn khàn: “Đây chẳng qua chỉ là lời nói một chiều của ngươi! Chưởng giáo chưa từng đối xử tệ bạc với ta. Lấy đâu ra mối thù không đội trời chung?”
Bàn tay hắn nắm chặt vào lưng ghế đến mức gân xanh nổi lên. Làn sóng nhiệt giống như thủy triều từng đợt ập vào trong đầu. Hắn lúc này mới bừng tỉnh, bản thân có lẽ cũng không vô tâm vô tình như mình tưởng tượng.
“Ta nói đều là thật!” Lưu Huỳnh có chút ấm ức mà bĩu môi, không hiểu vì sao tiểu tôn chủ của họ lại nhận giặc làm cha, còn coi họ là sài lang hổ báo: “Nữ tôn chủ đạo hiệu là Tố Tâm, tên Mang là con gái của thành Giang. Thôn trưởng từng nói nữ tôn chủ năm đó cũng là đệ tử thân truyền của chưởng giáo phái Thiên Xu. Thiên phú và tu vi còn hơn cả chưởng môn đương thời. Chưởng môn hiện giờ không màng đến khổ nạn của chúng sinh, một mực cản trở con đường giao lưu giữa hai giới. Hãm hại và làm trọng thương hai vị tôn chủ, cũng hại chúng ta phải ẩn mình nơi trần thế.”
Lưu Huỳnh nói xong, không đợi Hướng Ký Dương phủ nhận, lại vội vàng mở miệng: “Ta nói đều là thật! Ngươi nếu không tin, ta đi phòng sách tìm chứng cứ cho ngươi!”
Hướng Ký Dương không kịp ngăn cản. Lưu Huỳnh với thân pháp nhanh như quỷ mị đã hóa thành ánh sáng chạy đi, để lại một mình Hướng Ký Dương đứng lạnh mặt tại chỗ.
Tố Tâm. Đây là một cái tên xa lạ. Hắn chưa từng nghe qua chưởng giáo có sư đệ sư muội. Trưởng lão Tư Nghi và Tư Pháp thì đúng là rất thân thiết với chưởng giáo, nhưng bọn họ và chưởng giáo lại không cùng một mạch.
So với thôn dân không thể hiểu nổi chạy đến từ thôn Ẩn Linh, Hướng Ký Dương tự nhiên tin tưởng sư phụ của mình hơn. Cho dù quan hệ thầy trò xa cách như thế nào, thì cũng không phải là người ngoài có thể so được.
“Ma tộc…” Điều duy nhất khiến Hướng Ký Dương im lặng chính là lời nói của Lưu Huỳnh tiết lộ chuyện “chưởng giáo chủ chiến”, chưởng giáo không thích ma tộc, hắn biết, nhưng máu thịt trong cơ thể là do phụ mẫu ban cho, không phải là hắn có thể lựa chọn. Hướng Ký Dương sẽ không vì một nửa dòng máu của mình mà cảm thấy tự ti, cũng không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào… nhưng, trong lòng Hướng Ký Dương, chưởng giáo ít nhiều cũng có chút khác biệt với “người khác”.
Nếu những gì Lưu Huỳnh nói đều là sự thật, vậy chưởng giáo có biết hắn là con nối dõi của Tố Tâm và Ma Tôn không? Nàng sẽ đối xử với mình như thế nào?
Hướng Ký Dương không biết đáp án.
Nhưng cũng chính vì vậy, Hướng Ký Dương lần đầu tiên ý thức được mình không hiểu gì về chưởng giáo. Hắn biết chưởng giáo có rất nhiều bí mật, nhưng hắn lại chưa từng có ý định tìm kiếm. Dù sao, trên thế gian này mọi người đều có nỗi khổ riêng, cớ gì phải làm ô uế sự trong sạch và tinh khiết của người khác?
Tu chân, vấn đạo, thành tiên. Những điều này là ý nghĩa cuộc đời của Hướng Ký Dương. Đến nỗi diệt yêu trừ ma, che chở chúng sinh, chẳng qua cũng chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ của người ở vị trí đó cần phải làm mà thôi.
Hướng Ký Dương biết thân pháp của Lưu Huỳnh không tầm thường. Nàng có thể tự nhiên ra vào kết giới như vậy, dựa vào có lẽ không phải tu vi của bản thân mà là một loại thiên phú trời sinh đã có. Lưu Huỳnh e rằng cũng giống hắn, có một nửa dòng máu Ma tộc.
Nhưng Hướng Ký Dương dù thế nào cũng không nghĩ tới, một cú chọc này của Lưu Huỳnh lại chọc ra một cái lỗ thủng lớn.
“Ngươi nói chưởng giáo thế hệ trước không phi thăng, mà là bị giam cầm?” Hướng Ký Dương chỉ cảm thấy biểu tình của mình đều sắp vặn vẹo: “Ăn nói bậy bạ, ai có thể giam cầm đại năng số một đương thời?”
“Ta nói là thật, tất cả đều là do ta tận mắt nhìn thấy!” Lưu Huỳnh giận dữ ném ra một tấm gương thủy nguyệt: “Ta có huyết mạch Sô Ngô, mệnh cách Huỳnh Hoặc, có thể đi qua giữa hư và thật. Hơn nữa, chuyện hoang đường như vậy, ta làm sao có thể lừa ngươi?”
Hướng Ký Dương nhận lấy tấm gương thủy nguyệt kia. Tấm gương thủy nguyệt này rõ ràng là do chủ nhân vội vàng biến ra, hình ảnh hiện ra cũng có chút mơ hồ không rõ.
Nhưng mặc dù là hình ảnh mơ hồ không rõ, Hướng Ký Dương cũng nhận ra trong gương kia một người mặc y phục trắng đang ngồi ngồi khoanh chân trong vô số phù chú trói buộc chằng chịt treo lủng lẳng.
Dường như nhận thấy có người nhìn trộm, người bị trói buộc bởi cấm chế tiên gia kia đã tỉnh giấc khỏi trạng thái nhập định, nghiêng đầu nhìn về phía này.
Hướng Ký Dương bất ngờ không kịp trở tay đã chạm phải một đôi đồng tử vàng chứa đựng thần tính. Lập tức cảm thấy hô hấp cứng lại. May mà giây tiếp theo tấm gương thủy nguyệt đã tan nát. Chủ nhân đã lưu giữ lại hình ảnh chạy trối chết giống như một con thỏ bị thú dữ nhìn chằm chằm.
Dung mạo tựa thần thánh, mắt vàng nhuốm màu cổ xưa. Đôi mắt như mặt trời chỉ còn lại tàn tích đã bị thiêu cháy. Toàn bộ phái Thiên Xu chỉ có một người có được, đó chính là chưởng môn Thiên Xu thế hệ trước, Tê Vân chân nhân.
Nhìn thấy Hướng Ký Dương hoàn toàn không nói nên lời, Lưu Huỳnh lúc này mới nói: “Ta từ trong phòng sách lấy ra một phần danh sách. Ngươi biết không? Trưởng lão Tư Khí cảnh giới Phân Thần kỳ hiện giờ chính là sư đệ của chưởng giáo.”
Hướng Ký Dương đột nhiên ngẩng đầu. Hắn nhanh chóng lật xem danh sách mà Lưu Huỳnh đưa. Quả nhiên tìm thấy đạo hiệu của trưởng lão Tư Khí trong mạch chưởng giáo.