Tin tức Huyền Thạch tán nhân tái xuất giang hồ đã gây ra làn sóng lớn trong toàn bộ Tu chân giới. Dù sao thì kể từ khi Tê Vân chân nhân bế tử quan thì những người có chiến lực đỉnh cao đạt tới Độ Kiếp kỳ trong Tu chân giới chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vài người hiếm hoi còn lại cũng là những nhân vật thuộc hàng Lão Tổ, tuổi thọ đã gần kề, hy vọng đột phá đã không còn. So với bọn họ, Huyền Thạch tán nhân dù sao cũng từng là người đã Độ Kiếp, nếu lại có thể vượt qua thêm một kiếp nữa, sau này còn ngàn năm ngàn tháng nữa để tận hưởng, có thể nói là tương lai vô cùng hứa hẹn.
Nhưng, Huyền Thạch tán nhân tu đạo bói toán, mệnh số. Không ai hiểu ông bằng chính ông, ông sắp phải đối mặt với Sa La Kiếp mười phần chết không có một phần sống.
Sa La, bắt nguồn từ tiếng Phạn, trong Đạo giáo có một cách gọi khác là “Phù Thế Kiếp”. Về đại thể thì ý nghĩa tương đồng, đều chỉ kiếp nạn nghiệt ngã và hung hiểm nhất trong ba tai chín nạn.
Kiếp nạn này từng bước đều là đường chết, hành hạ ý chí, niềm tin của tu sĩ. Đem muôn vàn khổ sở ở cõi trần dồn lên một thân. Nếu bước nhầm một bước, thân chết đạo tiêu vẫn là chuyện nhỏ, chỉ sợ nó tầng tầng lớp lớp, cuối cùng hóa thành Vô Lượng Kiếp (kiếp nạn vô cùng vô tận).
Nhưng, Sa La Kiếp thường sẽ ứng vào những vị Thánh tăng phát đại từ tâm, đại Phật nguyện, bởi vì người tu đạo vướng mắc vào nhân quả ít hơn, cũng không lấy công đức làm đạo, cho nên thông thường ứng với Thiên Lôi Kiếp, Âm Hỏa Kiếp (kiếp lửa từ trong lòng) và Phong Giải Kiếp (kiếp gió từ trong cơ thể) mà thôi.
“Đúng là quá coi trọng ta rồi…” Huyền Thạch tán nhân cười khổ, bỏ mai rùa trong tay xuống.
Lòng ông có chút hối hận, thầm than rằng sớm biết đã không tu đạo pháp bói toán, mệnh số dễ dàng chạm vào nhân quả và thiên cơ (bí mật của trời) này nhất rồi — nhưng vừa có ý niệm này, ông lập tức biến sắc, không muốn thừa nhận đạo tâm của mình đã bị sai lệch.
Đây là chuyện chẳng thể làm khác đạo. Người tu Thiên Cơ Đạo nhìn như gần Thiên Đạo nhất, dễ đánh cắp được một đường sống. Nhưng tu sĩ đi trên con đường này cũng dễ dàng vì phải trực diện với uy năng của Thiên Đạo mà sinh lòng bất lực.
Điều tiếc nuối là Huyền Thạch tán nhân cũng không thể trở thành “ngoại lệ” trong số những người này.
Lý do ông không thể độ kiếp phi thăng mà trái lại thành Tán Tiên là vì đã tính toán kiếp nạn của mình trước. Nhưng đây là điều tối kỵ, có câu “Thầy thuốc không chữa cho mình, thầy bói không bói cho mình”, vừa bói xong thì ông đã mất đi tấm lòng tranh đấu cùng Thiên Đạo.
“Một đường sống vô cùng nhỏ bé…”
Chuyện đến nước này, Huyền Thạch tán nhân cũng sớm đã nhận mệnh, không còn dám mơ tưởng đến đại đạo xa vời kia nữa. Chỉ cầu có thể sống được lâu một chút, lại lâu một chút.
Không bao lâu, các đại môn phái của Tu chân giới đều nhận được thiệp mời từ Huyền Thạch tán nhân.
Trên thiệp mời nói rõ Huyền Thạch tán nhân tự cảm thấy đại nạn đã cận kề, lại là một Tán Tiên đơn độc không môn không phái. Vì truyền thừa đạo thống, trân trọng mời người có duyên đi đến núi Thiên Minh. Nếu không thành công cũng sẽ nhận được một phần hậu lễ.
Tấm thiệp này giống như tảng đá lớn rơi vào mặt hồ yên tĩnh, thoáng chốc nổi lên sóng to gió lớn.
Đạo thống truyền thừa của một vị Tán Tiên, dù là danh môn như phái Thiên Xu cũng không thể không xem trọng ba phần. Huống chi là những môn phái nhỏ tu luyện công pháp hạng ba, đến ngưỡng cửa Kim Đan cũng không sờ tới được?
Các đệ tử đang du ngoạn bên ngoài của các đại môn phái đều bị triệu hồi về tông môn. Lẽ ra Hướng Ký Dương cũng không nên là ngoại lệ.
Trong khoảng thời gian này, Hướng Ký Dương và Lưu Huỳnh thật sự đã trải qua rất nhiều chuyện. Hai người họ sau khi đến Thương Quốc thì phát hiện nơi đây đã thay đổi rất nhiều. Kinh đô phồn hoa thịnh vượng trong ấn tượng bị bao phủ trong một loại áp lực không nói thành lời, khắp nơi sóng ngầm mãnh liệt.
Bách tính Thương Quốc đóng cửa không ra, lo sợ sẽ rước họa vào hân. Hướng Ký Dương và Lưu Huỳnh cuối cùng dựa vào dung mạo và khí độ hơn người mà được một hộ gia đình tiếp đón. Sau một hồi khúc chiết cuối cùng cũng hỏi được biến cố đã xảy ra ở Thương Quốc.
Diễn Vương hôn mê, Thái tử nhiếp chính, yêu đạo làm loạn, dân chúng lầm than.
Quốc sư được người người kính yêu chết trong cuộc đấu đá triều đình, bách tính nghèo khổ đều nơm nớp lo lắng. Nhà ai có thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp hoặc đồng nam đồng nữ đều phải giấu cho kỹ, sợ bị yêu đạo lấy danh nghĩa cầu phúc mà bắt đi hiến tế.
Biết Hướng Ký Dương là tiên trưởng đến từ phái Thiên Xu, bà lão lớn tuổi trong nhà đó liền quỳ xuống mà dập đầu ba cái. Nước mắt giàn giụa cầu xin họ cứu lấy Thương Quốc, cứu lấy bách tính.
Hướng Ký Dương nhận nhiệm vụ nhìn như chỉ là trừ yêu diệt ma đơn giản, trên thực tế lại liên quan đến chính sự của một quốc gia. Đối với chuyện này, hắn sớm đã quen với việc nhận phải những nhiệm vụ nước sâu trăm thước, Lưu Huỳnh lại bị sự hung hiểm trong đó kinh ngạc đến há hốc mồm.
“Lão bà bà, bà có biết người tên Lưu Li này không?” Hướng Ký Dương sau khi nghe bà lão kể thì trong lòng đã hiểu rõ, liền trực tiếp dò hỏi tung tích của người mà trưởng lão Bạch Linh muốn tìm.
Bà lão nghe vậy thì sững sờ, lắp bắp nói: “Này, này… Hai vị tiên trưởng đến để tìm nhi tử của quốc sư ư?”
Hướng Ký Dương gật đầu. Quả nhiên, Lưu Li chính là con của quốc sư Lưu Tác.
Bà lão thấy thế, liền vội vàng đem những gì mình biết kể lại một cách rành mạch. Hóa ra, Lưu Li chính là con của quốc sư Lưu Tác và nữ nhi độc nhất của Đình Hầu là Vu Nhã. Từ nhỏ đã nổi tiếng có tài, văn võ song toàn, là một công tử tài đức vẹn toàn nổi danh khắp kinh đô.
Nhưng trời có mưa gió thất thường, một sớm giông bão thay đổi, quốc sư bỏ mạng, yêu đạo làm loạn. Thiên chi kiêu tử trở thành con của nghịch thần. Mẫu thân hắn là Vu Nhã, để bảo vệ đứa con này, không may trở thành vật tế của yêu đạo.
Hiện giờ, tung tích của Lưu Li không rõ, chỉ biết là vẫn còn sống. Nhưng tuổi còn nhỏ đã gặp phải biến cố kịch liệt như vậy, tâm thái sai lệch là chuyện không thể tránh khỏi.
“Thì ra là vậy.” Hướng Ký Dương nghe xong ngọn nguồn, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt. Thái độ nhẹ nhàng như mây này khiến bà lão trong lòng thấp thỏm: “Vậy làm phiền ngài dẫn đường.”
Lời này vừa ra, Lưu Huỳnh không hiểu chuyện gì, bà lão lại biến sắc. “Bụp” một tiếng quỳ xuống đất lần nữa, hơn nửa ngày cũng không dám hé răng.
Hướng Ký Dương thu lại sự lễ độ khi đối đãi với trưởng bối ban đầu. Khi yêu đạo nắm quyền ở Thương Quốc, mỗi người đều sợ đạo sĩ như sợ rắn rết, vậy mà nhà này lại dám mở cửa cho họ. Hơn nữa, một bách tính tầng lớp nghèo khó, làm sao có thể biết nhiều bí mật triều đình như vậy.
Hướng Ký Dương đoán không sai. Bà lão này đích xác không phải là dân thường. Bà từng là nữ quan bên cạnh Diễn Vương, phụ trách chăm sóc việc ăn mặc và sinh hoạt hằng ngày của đế vương. Sau khi Diễn Vương gặp chuyện, bà bị Thái tử giáng tội. Vì bà đã hầu hạ nhiều năm, nên chỉ bị biếm thành dân dân.
Khi Hướng Ký Dương và Lưu Huỳnh vào thành cũng không cố ý che giấu thân phận của mình. Bà lão nhận ra hoa văn lá bạch quả trên đạo bào của họ, biết họ đến từ Thiên Xu, nên mới mời họ về nhà để nói chuyện.
“Nhi tử của quốc sư được lão thân giấu đi, chỉ sợ gặp phải độc thủ của yêu đạo.” Dưới sự ép hỏi của Hướng Ký Dương, bà lão không thể không kể rõ mục đích của mình.