“Bà ấy nói là thật sao?” Lưu Huỳnh trơ mắt nhìn Hướng Ký Dương tạo áp lực ép hỏi, cực kỳ chấn động, lại cảm thấy tiểu tôn chủ quả không hổ là con của hai vị tôn chủ.
“Nửa thật nửa giả đi.” Hướng Ký Dương lãnh đạm nói: “Giấu không ít chuyện, nhưng trước mắt biết những điều này, đã đủ rồi.”
Hướng Ký Dương không tin trong tình huống Diễn Vương tự thân khó bảo toàn, một nữ quan nhỏ bé lại có thể dựa vào “tình xưa nghĩa cũ” mà bứt ra được. Càng không tin một nữ quan sau khi bị biếm thành dân thường còn có thể dưới sự nhòm ngó như hổ rình mồi của yêu đạo mà cứu được nhi tử của quốc sư, người được coi là cái gai trong mắt.
Hướng Ký Dương và Lưu Huỳnh đã gặp được Lưu Li đang được bà lão giấu trong mật thất. Quả đúng như lời bà lão nói, đó là một công tử khí độ xuất chúng, nhìn đã biết là được giáo dưỡng tốt.
Đột nhiên gặp biến cố, Lưu Li cũng không gục ngã. Hắn văn võ song toàn, sớm đã rèn giũa được một trái tim kiên cường. Nhưng một thiếu niên như vậy, sau khi biết được ý định của Hướng Ký Dương và Lưu Huỳnh vẫn nhịn không được đỏ hoe vành mắt.
“Mẫu thân đã dốc sức, chỉ mong ta công thành danh toại. Nhưng, không báo mối thù này, uổng làm con của người.”
Nếu là ngày thường, Hướng Ký Dương lười quản chuyện ân oán tình thù nhà người khác. Nhưng tiếc rằng yêu ma Thương Quốc đã không còn là tai họa do con người nữa. Yêu đạo hại quốc kia là một Tán tu Kim Đan hậu kỳ. Thân là tiên môn chính đạo đứng đầu, phái Thiên Xu cũng đành bụng làm dạ chịu.
Tình nguyện cũng được, không tình nguyện cũng thế. Hướng Ký Dương cuối cùng cũng bị cuốn vào những tranh chấp hoàng triều. Sự hiểm nguy và phức tạp trong đó không thể kể hết cho người ngoài, may mắn là ba người đều có dũng có mưu, cuối cùng cũng hóa nguy thành an.
Tình cảm và sự gắn bó giữa ba người cũng từng bước sâu sắc thêm trong từng lần thử thách.
Đối với Hướng Ký Dương đã sớm quen với việc chiến đấu một mình, lần rèn luyện này vô cùng mới lạ, nhưng cảm giác cũng không tệ.
Vào thời khắc cuối cùng, ba người đối mặt với tu sĩ đã bị tâm ma ăn mòn, nửa đọa thành yêu quỷ, suýt chút nữa đã bị yêu đạo được ăn cả ngã về không làm bị thương nặng. Là người thôn Ẩn Linh chặn ngang một chân, cứu Lưu Li lúc đó chỉ là một phàm nhân.
Hướng Ký Dương cuối cùng cũng phải thừa nhận mối ân tình này.
Ba người g**t ch*t yêu đạo đã sa đọa, khi mọi chuyện lắng xuống, kẻ thực sự thao túng mọi chuyện từ phía sau mới bước ra trước mặt thế gian — không ngờ lại là Diễn Vương được đồn là đang bị giam lỏng trong cung và hôn mê bất tỉnh.
“Quả nhiên là như vậy.” Hướng Ký Dương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: “Chẳng trách một nữ quan bị biếm thành thường dân lại có thể linh hoạt nhanh nhạy như vậy. Chắc chắn phía sau đều do Nhân Vương khống chế tất cả.”
Lưu Li đã báo được đại thù lại giữ im lặng đối với việc này. Diễn Vương chỉ lo cho thân mình, phụ mẫu hắn lại vì đối kháng yêu đạo mà chết thảm. Sao lại không khiến người ta cảm thấy lạnh lòng?
“Bổn vương không phải thần tiên, không có sức mạnh thần thánh, cũng bất lực như người phàm.” Diễn Vương mới chỉ qua tuổi ba mươi, nhưng đầu đã bạc trắng: “Quốc sư và Văn Đình Hầu… Bổn vương cũng vô cùng đau lòng.”
Lưu Li ôm di vật cuối cùng của mẫu thân, không khỏi lã chã rơi lệ. Năm xưa một tiểu thư danh giá được cả kinh thành biết đến, vì tài năng và tấm lòng nhân hậu mà được phong là Văn Đình Hầu. Cả đời nhã nhặn cao quý, sau khi chết lại ngay cả hài cốt cũng không giữ lại được.
Diễn Vương trúng độc là thật, hôn mê bất tỉnh cũng là thật. Nhưng cuối cùng hắn có thể phản kích lại, là nhờ vào những mưu tính đã bố trí từ sớm.
Tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nửa bước Nguyên Anh. Dù Diễn Vương có dốc sức cả một đất nước cũng không cách nào ngăn cản. Có thể đối phó với tu sĩ chỉ có thể là tu sĩ. Dù bị vướng vào cảnh khó khăn, Diễn Vương cũng vẫn luôn chờ đợi.
“Tiên gia là đệ tử của vị nào?” Diễn Vương hỏi.
“Thanh Hằng, thủ đồ Vân Ẩn Phong, phái Thiên Xu.”
Trên gương mặt đã có vẻ già nua của Diễn Vương hình như có chút hoảng hốt. Vượt qua khoảng cách thời gian, bóng dáng thiếu nữ năm xưa với khí phách mạnh mẽ dường như cùng người trước mắt chậm rãi trùng lập.
“Xin hỏi đạo trưởng Tố Trần chính là…”
“Sư phụ của tại hạ.”
“Thì ra là thế.” Diễn Vương ngự trên ngai vàng. Tuy rằng là người cười đến cuối cùng, nhưng tinh thần của hắn vẫn bị đào rỗng hơn nửa, cảm khái nói: “Không hổ là đệ tử của vị kia.”
Hắn bình đạm mà khen một câu, không nói gì thêm. Chỉ sai người từ bảo khố lấy một bức tranh làm quà tạ ơn tặng cho Hướng Ký Dương.
“Vật phàm tục chắc hẳn tiên trưởng cũng không để vào mắt, bức tranh này, cứ coi như một món quà kỷ niệm vậy.”
“Chúng sinh khổ sở, kiếp nạn nhiều.”
Diễn Vương hạ lệnh xử tử Thái tử. Mặc dù Thái tử bị yêu đạo thi pháp làm mờ lý trí, vô tri vô giác mà phạm phải vô vàn việc ác. Nhưng ở thế gian này, đã không còn chỗ cho cái gọi là “vô tâm có lỗi”.
Năm đó, Thái tử giáng sinh sau “mười năm”. Vừa tròn mười năm, vận mệnh quốc gia có thể kéo dài, không chỉ Diễn Vương thở phào nhẹ nhõm, mà bách quan triều đình cũng vô cùng vui mừng vì sự giáng sinh của đứa trẻ này.
Bất kể Diễn Vương có bao nhiêu đứa con, Thái tử đều là đặc biệt nhất, được hắn yêu thích nhất
“Ngươi cũng… mệnh khổ.”
Thân là “tội nhân”, Thái tử bị phán ngũ mã phanh thây, nghiền xương thành tro. Bách tính hoan hô nhảy múa. Diễn Vương lại chỉ trầm mặc, duỗi tay khép đôi mắt chết không nhắm mắt của Thái tử lại.
— Trời đất là lò luyện, chúng sinh đều là củi than.
Ngươi và ta đều là như vậy.
Lưu Huỳnh nhìn Lưu Li ôm bài vị, mặc tang phục. Lại nhìn Diễn Vương ngự trên ngai vàng, một đêm bạc đầu. Đột nhiên, nước mắt tràn đầy hốc mắt.
Nàng nghẹn ngào nắm lấy tay áo Hướng Ký Dương, nằm trên vai hắn khóc òa. Hướng Ký Dương lần đầu tiên không chê nàng phiền. Chỉ đứng đó với vẻ mặt phức tạp, lòng đau âm ỉ như bị kiến cắn.
Đây là nhân gian? Đây là nhân gian ư.
“Ngài trong lòng có oán hận không?” Trước khi rời đi, Hướng Ký Dương nhịn không được hỏi.
“Vì sao lại nói thế?”
“Phái Thiên Xu không cử người đến, không giúp đỡ chúng sinh. Ngài biết đấy, phái Thiên Xu có đại năng tọa trấn. Nếu họ ra tay, một yêu đạo Kim Đan hậu kỳ cỏn con cũng chẳng tượng đất là bao.”
Diễn Vương nghe vậy, nhướng mày, cười khẽ: “Vốn tưởng tiên gia giống vị kia, hóa ra không phải.”
“Một yêu đạo Kim Đan hậu kỳ cỏn con đã có thể khiến dân chúng lầm than, thiên hạ đại loạn, lại tiến thêm một bước nữa… Ha ha ha.”
Diễn Vương lắc đầu, một đôi mắt khôn ngoan trí tuệ đã đầy vết chân chim nơi đuôi mắt: “Sông cạn suối khô, khó chứa rồng lớn tùy ý rong chơi. Dù tốt, cuối cùng cũng sẽ hóa thành xấu.”
Hướng Ký Dương mở bức tranh cuộn mà Diễn Vương tặng.
Bút pháp thủy mặc công phu tỉ mỉ miêu tả một thiếu nữ mặc đạo bào mây hạc, tóc đen bay phất phơ, hoành kiếm mà đứng. Chỉ có một bóng lưng đơn giản, nhưng lại vẽ nên một vẻ đẹp siêu thoát mờ mịt, xa rời trần thế.
“Diễn Thiên năm thứ ba, hạn hán ôn dịch lớn. Ghi nhớ đạo trưởng Tố Trần Thiên Xu tại tế đàn Lạc Tiên Đài ở kinh đô thực hiện vũ điệu Kỳ Nhương.”
— Cách một thế giới phù hoa, cách một bức tranh xưa cũ, hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa bắt gặp được vẻ đẹp vô song, làm lay động hồng trần của sư trưởng năm xưa.
Ít ngày sau, Hướng Ký Dương nhận được thư từ tông môn, lại là một tin tức hoang đường gây ra sóng to gió lớn trong Tu chân giới.
Huyền Thạch tán nhân trước mặt các đại môn phái cầu hôn chưởng môn phái Thiên Xu, nguyện cưới nàng làm đạo lữ, cùng nhau vấn đạo trường sinh.