Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 238

Mèo nhỏ đã nghĩ đến việc Huyền Thạch tán nhân sắp chết để có thể kéo dài mạng sống thì có lẽ sẽ vô cùng trơ trẽn, nhưng ngàn vạn lần không ngờ ông ta lại trơ trẽn đến mức này.

“Đạo lữ?! Một lão già gần đất xa trời, nửa chân bước vào quan tài như ông ta mà lại nói chuyện đạo lữ với chưởng môn của tông môn chính đạo đứng đầu, người có tuổi thọ dài lâu và tiền đồ vô lượng sao?! Ông ta xứng sao? Phì!”

Mèo nhỏ nổi trận lôi đình. Cho dù Hàm Quang tiên quân tuổi đời thực ra cũng không nhỏ hơn Huyền Thạch tán nhân là bao, nhưng “Tố Trần” là thật mới hơn 30 tuổi, trong Tu chân giới vẫn còn được coi là một đứa bé đấy.

Đáng tiếc là không làm gì được, những người khác trong Tu chân giới đều không nghĩ như vậy.

Huyền Thạch tán nhân trong mắt mèo nhỏ và Vọng Ngưng Thanh là một kẻ thất bại không dám đối diện trực tiếp với uy thế của Thiên Đạo. Ý chí đã mất, đại đạo khó thành, nhưng trong mắt những người không biết chuyện, Huyền Thạch tán nhân vẫn là một đại năng Tán Tiên có thể sánh ngang với tu sĩ Độ Kiếp kỳ.

Vọng Ngưng Thanh tuy là chưởng môn phái Thiên Xu, nhưng nàng chỉ có tu vi Nguyên Anh, lại nhiều năm chưa tiến thêm được một tấc. Trong mắt mọi người, Tán Tiên cầu hôn Nguyên Anh, đó là phúc khí cầu còn không được.

Tuy nói Huyền Thạch tán nhân tuổi thọ sắp hết, nhưng đây chỉ mới là kiếp đầu thôi không phải sao?

Nếu phái Thiên Xu chịu chi tài nguyên, Huyền Thạch tán nhân có lẽ sẽ bình an vô sự vượt qua kiếp này, lại có thêm ngàn năm tuổi thọ, phái Thiên Xu cũng nhặt được một chiến lực đỉnh cao. Quả là một chuyện tốt đẹp.

“Chuyện tốt đẹp cái con khỉ, đồ phế vật muốn đi đường tắt! Đồ hèn! Già mà không đứng đắn! Không biết xấu hổ! Phì!!!” Mèo nhỏ nhịn không được chửi ầm lên. Đạo lữ nói nghe thì hay, nhưng nó sao có thể không biết Huyền Thạch tán nhân đang tính toán gì chứ?

— Chẳng qua là muốn dùng Thuần Âm Chi Thể  để làm lô đỉnh mà thôi.

Điều càng làm mèo nhỏ tức điên là, Huyền Thạch tán nhân lại chọn lúc các môn phái lớn tề tựu một chỗ để ra tay, rõ ràng là muốn mượn thế lực của mọi nhà để ép Tố Trần nhận lời, quả thật vô sỉ đến mức khiến người ta phẫn nộ.

“Đa tạ tán nhân có lòng yêu mến, Tố Trần đã quyết tâm cả đời phụng sự Thiên Xu, không có ý định đi con đường khác.” Vọng Ngưng Thanh lạnh lùng đáp lại: “Huống hồ vãn bối tu là Vô Tình Đạo, đạo không giống nhau thì không thể cùng mưu tính, xin đa tạ ý tốt của tán nhân.”

Vọng Ngưng Thanh không hề nể tình một chút nào, theo lý mà nói khi bị từ chối như vậy, với địa vị của Huyền Thạch tán nhân trong Tu chân giới thì nên biết điều mà dừng lại, không nên chấp nhặt với vãn bối.

Nhưng rất tiếc, ông ta không thể dừng lại. Chưởng giáo Tố Trần của phái Thiên Xu đã là đường sống cuối cùng của ông ta. Cho dù phải xé rách thể diện với tiên tông đứng đầu thiên hạ, ông ta cũng không tiếc.

“… Tố Trần chưởng môn cũng không cần vội vàng từ chối.” Huyền Thạch tán nhân đứng ở vị trí cao, cúi đầu nhìn xuống: “Tê Vân đang bế tử quan, xem như đã cắt đứt trần duyên. Không có hắn che chở, Tố Trần chưởng môn những năm qua chắc hẳn sống không dễ dàng.”

Lời này đã được coi như một lời cảnh báo. Ánh mắt Vọng Ngưng Thanh lập tức trở nên sắc bén: “Không phiền tán nhân nhọc lòng.”

Mọi người nghe hai người đối thoại chỉ cảm thấy như lọt vào sương mù. Huyền Thạch tán nhân lại thở dài một hơi, đứng dậy đi xuống từ vị trí cao, từng bước một đến gần.

Không Dật đi theo bên cạnh gần như theo bản năng bước lên một bước, che chắn sư tỷ ở phía sau. Đối mặt trực tiếp với uy thế của Tán Tiên khiến mặt Không Dật hơi tái đi, nhưng hắn không lùi lại.

Lần này chỉ có một mình trưởng lão Phân Thần kỳ là Không Dật đến. Mặc dù đã là tu sĩ có thể được người khác tôn xưng một tiếng “đại năng”, nhưng Không Dật vẫn lo lắng mình không thể bảo vệ sư tỷ bình yên vô sự khỏi tay Tán Tiên.

Cũng may Huyền Thạch tán nhân cũng không cưỡng cầu. Ông ngầm suy nghĩ, ánh mắt dừng lại trên mặt Vọng Ngưng Thanh.

Dù sao cũng là Tán Tiên, tuy không thể nhìn thấu gương mặt thật dưới ảo ảnh mà Tê Vân dựng lên cho đệ tử, nhưng Huyền Thạch tán nhân lại có thể nhìn ra nàng đang mang một gương mặt giả sống động như thật.

Gương mặt như thế nào mà lại nhất định phải giấu đi? Lại còn cố ý dựng một gương mặt giả không được lòng người như vậy? Nghĩ kỹ lại tác phong hành sự lạnh lùng vô tình của Tê Vân, chân tướng liền không sai lệch là bao.

“Thuần Âm Chi Thể, quỷ họa nhan.” Huyền Thạch tán nhân trầm mặc một lúc: “Tê Vân đúng là đã giấu ngươi rất kỹ.”

Một lời kinh động bốn phương.

Có người lộ rõ vẻ kinh ngạc, đột ngột ngẩng đầu nhìn lên; có người thì gần như mất kiểm soát mà đứng dậy khỏi chỗ ngồi, làm đổ cả bàn đầy linh quả. Nhưng sắc mặt của mọi người đều giống nhau, kinh ngạc trộn lẫn với khó có thể tin.

Thuần Âm Chi Thể, thể chất ma tính một khi xuất hiện liền nhất định sẽ gây ra đại loạn thiên hạ, lại ẩn giấu nhiều năm như vậy ngay dưới mí mắt của người đời. Lại còn trở thành chưởng môn của tiên môn chính đạo đứng đầu.

Nói một câu khó nghe, tu sĩ tà đạo ăn cái gì mà vô dụng thế không biết? Làm tròn mà nói, việc này chẳng khác nào đã để xổng một vị Chí Tôn tà đạo!

Điều này có thể so sánh với việc Phật giáo đánh mất Phật tử, Đạo giáo không thể giữ được Đạo tử. Đều là chuyện châm chọc, tai tiếng lớn nhất thiên hạ.

Mèo nhỏ há hốc mồm, không nghĩ tới Huyền Thạch tán nhân lại dùng cách tổn thương kẻ địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm này để vạch trần bí mật của tôn thượng.

Phải biết rằng, lời này vừa nói ra, thì xem như ông ta đã gián tiếp thừa nhận mình có ý định mượn lô đỉnh để độ kiếp, hành động tà đạo như vậy, cho dù ông là một vị Tán Tiên thì cũng sẽ bị ngàn người chỉ trích.

Không Dật thậm chí đã không thể nghe tiếp, rút kiếm ra khỏi vỏ.

“Thân phận và tu vi của bổn tọa cũng không phải là làm nhục ngươi, cớ gì phải kháng cự như vậy?” Huyền Thạch tán nhân thật sự cảm thấy khó hiểu: “Bổn tọa thật lòng muốn cưới ngươi làm đạo lữ, cùng nhau mưu cầu trường sinh. Nếu bổn tọa vượt qua được kiếp nạn này, tất sẽ một lòng bảo vệ ngươi.”

“Thuần Âm Chi Thể tu đạo không dễ, huống chi ngươi chưa từng đi con đường song tu kia? Người như ngươi có thể coi là có cốt cách kiên cường, nhưng những năm qua để che giấu mình, chắc hẳn đã phải chịu không ít khổ sở đúng không?”

“Dung mạo hiếm có lại phải giấu dưới một khuôn mặt nghiệt ngã bạc tình. Mà tu sĩ không đi con đường song tu muốn áp chế Thuần Âm Chi Thể, ngoài việc ngày ngày tự lấy máu để dẫn dương khí vào cơ thể thì còn cách nào khác nữa?”

Huyền Thạch tán nhân nói, trong lời nói dường như có ba phần trìu mến. Sau khi hiểu biết quá khứ của Tố Trần, ông thật sự có chút thích nàng, chứ không phải chỉ là giả dối.

Bình Luận (0)
Comment