“Trước đây bổn tọa cũng từng nghe nói, Tố Trần chưởng môn vì thiên phú và tu vi mà chịu nhiều chỉ trích trong tông môn.” Huyền Thạch tán nhân lướt mắt qua đám đệ tử Thiên Xu phái đang kinh ngạc đến chết lặng, sắc mặt hơi trầm xuống: “Một đám người thiển cận, chỉ biết đố kỵ vẻ bề ngoài hào nhoáng của ngươi, nhưng lại không biết ngươi đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết. Thuần Âm Chi Thể không dựa vào song tu mà có thể tu đến Nguyên Anh, có thể nói là trước chưa từng có ai, sau cũng chẳng có ai, ngươi đã nỗ lực đến mức này, mà lại còn phải chịu đựng lời ra tiếng vào của bọn chuột nhắt đó.”
Các đệ tử Thiên Xu đi cùng bị ánh mắt của Huyền Thạch tán nhân lướt qua, không khỏi chột dạ cúi đầu, lòng tràn đầy kinh ngạc và bàng hoàng, không biết nên nói gì.
“Ngươi và bổn toạ kết thành đạo lữ, bổn tọa tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi suốt đời trường sinh vô lo, trong thiên hạ không còn một ai dám coi thường ngươi nữa. Ngươi không cần phải che giấu dung mạo thật của mình nữa, không cần phải chịu đựng sự chê bai của những kẻ tầm thường. Những điều mà Tê Vân không thể làm cho ngươi, đạo lữ có thể.”
Huyền Thạch tán nhân nói một cách thành khẩn, công bằng mà nói, người tu tiên không có ai xấu xí, Huyền Thạch tán nhân cũng vậy. Ngoại hình ông chỉ như người vừa qua tuổi ba mươi, nhưng râu tóc đã bạc trắng, lại càng tôn thêm vẻ tiên phong đạo cốt, dung mạo gầy gò thanh tú.
Nhưng dù tình ý có chân thành đến đâu, trước mặt Vọng Ngưng Thanh chẳng qua đều chỉ là cát đá chướng mắt: “Cảm tạ ý tốt của tán nhân, nhưng Tố Trần đã vất vả đến nay, không phải vì làm áo cưới cho người khác.”
Ngụ ý chính là thừa nhận.
Lần này người bị chấn động không chỉ là người trong nhà, mà một số tông môn có quan hệ với Thiên Xu phái cũng không khỏi run rẩy trong lòng, nhìn chưởng môn Thiên Xu cứ như đang nhìn một vị thể chất Thiên Ma nhất quyết muốn tu thành Phật vậy.
Chưởng môn phái Thiên Xu là Thuần Âm Chi Thể, lại còn không dựa vào song tu mà tu đến Nguyên Anh. Đúng như Huyền Thạch tán nhân đã nói, đó là một chuyện vừa nghĩ đến đã có thể đoán được thảm khốc và đau đớn muốn chết đến nhường nào.
Nàng chắc hẳn đã chịu rất nhiều khổ sở, trải qua nhiều sự giày vò. Phải có một đạo tâm kiên cường đến mức nào mới có thể vượt qua sự tra tấn của âm khí và d*c v*ng mà đi được đến ngày hôm nay? Không chịu khuất phục, không chịu từ bỏ, cắn răng bước đi, tiến về phía trước.
So với những tu sĩ chỉ biết hô hào “Mệnh ta do ta không do trời”, hành động vĩ đại như thế mới thật sự là “nghịch thiên sửa mệnh”.
Huyền Thạch tán nhân cũng biết mình đang làm khó người khác. Nhưng khi bị từ chối, ông ngược lại càng thật sự để tâm đến nữ tử trước mắt: “Tố Trần chưởng môn có biết nếu từ chối bồn toạ, sau này sẽ có thêm biết bao tai họa không?”
“Nhờ hồng phúc của ngài.”Nếu không phải do Huyền Thạch tán nhân vạch trần chuyện này, làm gì có tai họa sau này? Thật là giả tạo.
“Thôi được rồi.” Huyền Thạch tán nhân biết việc này không thành, bèn khoanh tay, khôi phục vẻ ngoài nhàn nhạt như mây: “Vậy thì để bổn tọa xem thử, Tố Trần chưởng môn có thật sự có thực lực để một mình làm mọi chuyện hay không.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi kinh hoàng.
“Tán nhân, chúng ta kính trọng ngài tu vi cao thâm, đáng lẽ nên là tấm gương tốt cho thiên hạ, hành động như thế này thì còn ra thể thống gì nữa, thật khiến người ta coi thường!” Một vị trưởng lão của tông môn có vai vế lớn lập tức hô lên.
Có người lại vội vàng lôi Tê Vân chân nhân ra đe doạ: “Tố Trần chưởng môn là đệ tử của Tê Vân, tán nhân chẳng lẽ muốn đắc tội với tiên môn chính đạo đứng đầu, ngày sau sẽ bị Tê Vân chân nhân thanh toán sao?!”
“Yên lặng.” Huyền Thạch tán nhân phất tay, kết giới cách âm lan ra như sóng biển. Tất cả mọi người ở đây đều mất đi tiếng nói của mình, bị giam cầm tại chỗ không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt.
Không Dật đang chắn trước mặt Vọng Ngưng Thanh hít sâu một hơi, hắn đang định ra tay, bả vai lại bỗng nhiên bị sư tỷ ấn xuống.
“Trưởng lão Tư Nghi.” Từ trong miệng nữ tử thoát ra một làn sương lạnh giá. Nữ tử dốc toàn lực thúc đẩy linh lực đến mức khóe mắt đuôi, lông mày đều dính những hạt tuyết mỏng manh: “Lui xuống.”
Tuân theo mệnh lệnh của sư tỷ đã là bản năng khắc sâu vào tận xương tủy của Không Dật. Dù cho lý trí nói cho hắn Nguyên Anh đối đầu với Tán Tiên chẳng khác gì châu chấu đá xe, nhưng hắn vẫn mặt không cảm xúc mà lui sang một bên.
Năm đó sư tỷ Trúc Cơ kỳ đối mặt với Ly thú Đại Thừa kỳ còn không lùi bước, hiện giờ đương nhiên cũng không có chuyện sợ hãi mà rút lui.
Không Dật đối với chưởng môn sư tỷ có một sự tin tưởng mà người thường khó có thể hiểu được.
Không có ai cho rằng Tố Trần có khả năng chiến thắng. Thậm chí ngay cả sức để đấu một trận cũng là miễn cưỡng. Trong mắt đại đa số, chưởng môn phái Thiên Xu có thể đỡ được ba chiêu của Huyền Thạch tán nhân là đã đủ để lưu danh sử sách rồi.
Cho đến khi mu bàn tay của nữ tử mặc y phục chưởng giáo sáng ngời. Ánh sáng vàng trong suốt như dòng sông đang chảy bao bọc lấy nàng, một cuộn tranh đẹp như ngọc được chạm trổ “xoẹt” một tiếng mở ra, những yêu ma được vẽ bằng mực đen vàng sinh động như muốn xé giấy chui ra.
Tiên Khí Thiên Xu! Có người nhịn không được hô khẽ. Nhưng bởi vì kết giới cách âm nên chỉ có thể thấy hắn há miệng rất to, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Huyền Thạch tán nhân ngây người nhìn con yêu quỷ nổi trên mặt giấy, ánh sáng vàng ẩn hiện, sắc mặt liền trở nên vô cùng phức tạp: “Tê Vân lại đem Tiên Khí truyền lại cho ngươi.”
Huyền Thạch tán nhân nghĩ thầm, ông có lẽ phải đánh giá lại mối quan hệ giữa Tê Vân và đệ tử này.
Vốn tưởng rằng với tính cách vạn sự lướt qua mắt đều không để tâm của Tê Vân, khi đối đãi với đệ tử cũng chỉ bình thường, bề ngoài thì tận tâm tận lực nhưng thực chất chỉ vì đạo nghĩa mà thôi, người kia đáng lẽ không nên dành quá nhiều tình cảm cho đệ tử.
Nhưng Tê Vân để bảo vệ Thuần Âm Chi Thể này, không chỉ dốc hết sức nâng đỡ nàng lên vị trí chưởng giáo, còn truyền thừa bảo vật của môn phái là Xu Tâm cho đệ tử. Điều này tuyệt không phải chỉ dùng hai từ “trách nhiệm” mà khái quát hết được!
“Xin chỉ giáo.” Vọng Ngưng Thanh xiết chặt hai ngón tay, hộp kiếm sau lưng mở ra. Gần trăm thanh linh kiếm bay vút ra, xoay tròn giữa không trung, hóa thành kiếm trận hoành tráng. Mũi kiếm đồng loạt chĩa thẳng vào Huyền Thạch tán nhân.
Kiếm trận được linh khí trong trẻo quấn quanh. Gông xiềng vàng do bức tranh biến hóa ra, ngay khi nữ tử cúi đầu, trong đôi mắt đen nhánh loé lên tia sáng vàng không giống người.
— Cùng đôi mắt của Tê Vân chân nhân, chậm rãi trùng lặp lên nhau.