“Tạm thời đừng nóng nảy.” Nàng cố sức hô hấp, dường như không làm vậy thì sẽ tắt thở: “Đốt hết những thứ này đi, đừng để ai phát hiện. Sau đó, mang ta đến hồ Hoa Dương.”
Lúc nàng nói những lời này, gần như đã biến thành một người máu. Không Dật căn bản không dám vươn tay chạm vào nàng, e sợ chỉ cần dùng một chút sức, người mỏng manh như tờ giấy kia sẽ tan biến như sương băng.
Đây là lần đầu tiên Vọng Ngưng Thanh chịu phản phệ của Thần Khí, lại thêm linh lực cạn kiệt, âm khí tàn phá, có thể nói là chỉ cách dầu hết đèn tắt một bước.
Nhưng, trong hoạ có phúc, trong phúc có hoạ. Trải qua đại nạn này, nàng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.
Đối lập rõ ràng với cơ thể yếu ớt chính là đóa sen xanh rực rỡ ánh sáng trong thức hải, giống như cây liễu mùa xuân nhú mầm non, hoa sen hé nở cánh hoa — Thập Nhị Phẩm Nguyệt Diệu Thanh Liên, đây là Phân Thần của Hàm Quang.
Phân Thần đã tụ lại thành hình thể, nàng không cần phải lo lắng ngày nào đó lôi kiếp giáng xuống, đánh nát linh hồn cô độc không nơi nào trong tam giới chứa chấp này thành tro bụi, dù thân xác có chết đi, thần hồn của nàng cũng có thể quay về đạo tràng, an toàn vô sự.
Về mặt khác, nàng g**t ch*t Huyền Thạch tán nhân, lại mượn cái chết của Huyền Thạch tán nhân che giấu lôi kiếp của Hàm Quang, một hòn đá ném trúng hai con chim, còn thành công dọa sợ bọn tiểu nhân.
Tuy rằng thân thể bị biến dị do Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ làm nàng có chút bất ngờ, nhưng… Vọng Ngưng Thanh cân nhắc thiệt hơn, thầm nghĩ, lần này, không lỗ.
Đối với dao động trong lòng Vọng Ngưng Thanh, Không Dật hoàn toàn không biết gì cả, nhiều năm trôi qua, hắn chỉ cảm thấy trở về với sự bất lực và đau khổ của đứa trẻ ngày xưa.
Hắn không dám hỏi, cũng không dám lên tiếng, e sợ sư tỷ lúc này đã kiệt sức còn phải tốn tâm tư để an ủi mình, cho nên hắn chỉ nắm tay sư tỷ, nuốt nỗi buồn khổ và ngạt thở gần như muốn trào ra khỏi cổ họng vào trong lòng.
… Tại sao lại như vậy? Không Dật đờ đẫn lau đi vệt máu đen rỉ ra từ khóe môi sư tỷ. Dáng vẻ này của sư tỷ rõ ràng là di chứng sau khi sử dụng Tiên Khí, bảo vật truyền thừa của phái Thiên Xu, vì sao lại có tệ nạn đáng sợ như vậy?
Thuần Âm Chi Thể… Hồ Hoa Dương… Liên tưởng đến việc mỗi đầu tháng và đêm trăng tròn sư tỷ đều biến mất, tính toán sơ sơ, cũng không sai biệt lắm hơn hai mươi năm…
Sư tỷ. Hắn mơ màng màng màng ôm lấy sư tỷ đã hoàn toàn hôn mê, dẫm lên bóng đêm vô biên bước vào hồ Hoa Dương, cảm nhận một cách rõ ràng và trực tiếp sự co rút và run rẩy của người trong lòng ngay khoảnh khắc chạm nước.
Hạt đậu nổ tung trong lửa sen, đau đớn gạt tàn trên tro lạnh.
“Sư tỷ à…”
— Người vì sao lại có, một đời đầy đau khổ đến nhường này?
…
Khi Hướng Ký Dương vội vã chạy về tông môn, đã là lúc mọi chuyện đã lắng xuống.
Hắn nhận được tin báo của tông môn liền gấp gáp trở về, thậm chí bỏ lại Lưu Huỳnh và Lưu Li, chỉ hứa sẽ quay lại Thương Quốc tìm nàng sau khi giải quyết xong việc, tiện thể đón Lưu Li về tông.
Sau đó, Hướng Ký Dương suốt đường màn trời chiếu đất, vội vã như có yêu ma đuổi theo sau, ngựa không ngừng vó mà chạy về Thiên Xu.
Đến tông môn, Hướng Ký Dương lê tấm thân mệt mỏi đi về phía hồ rửa kiếm, lúc này đã là đêm khuya, trong tông môn yên tĩnh không tiếng động, chỉ có đệ tử tuần tra buổi tối mới cầm theo một ngọn đèn.
Rửa kiếm là nghi thức bắt buộc đối với đệ tử trở về tông, nhưng trước kia, Hướng Ký Dương chưa bao giờ trở về tông môn vào ban đêm.
Bởi vì trong tông môn có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, trừ trường hợp đặc biệt, nếu không các đệ tử trong môn thường sẽ không lựa chọn trở về vào lúc này — nhưng đối với Hướng Ký Dương mà nói, bây giờ chính là trường hợp đặc biệt.
Rốt cuộc nên hình dung cảm giác nôn nóng này như thế nào? Hướng Ký Dương cũng không biết.
Hắn từ trước đến nay vẫn không thể định nghĩa được vị trí của chưởng môn trong lòng mình, là sư trưởng, người nhà? Là bậc trưởng bối đáng kính, hình mẫu khao khát trở thành?
Hay là một vị trưởng bối có chút đáng ghét, có chút khó chịu, có lòng trách nhiệm nặng đến mức vì máu yêu ma mà thu hắn làm đồ đệ nhưng lại phòng bị hắn hơn ai hết?
Hướng Ký Dương không biết.
Hắn không biết khi nghe tin chưởng giáo cùng Huyền Thạch tán nhân giằng co, bị liên lụy vào Cửu Thiên Lôi Kiếp, sự phẫn nộ và căm hận dâng trào trong lòng hắn là vì cái gì.
Hắn cúi đầu, dùng ngón cái nhẹ lau thanh Thanh Phong trong tay, chuyến đi Thương Quốc này khiến hắn cảm khái rất nhiều, chỉ đợi hắn rửa sạch vết máu trên kiếm, để thời gian lắng đọng, cuối cùng gạn lọc ra một tâm ngộ (sự giác ngộ trong lòng) trong suốt như băng.
Bước vào hồ rửa kiếm, Hướng Ký Dương còn đang khổ tâm cân nhắc lời thăm hỏi khi gặp chưởng giáo sau này, lại bất ngờ bắt gặp hai bóng hình ôm nhau trong ánh trăng soi rọi trên hồ.
Hai bóng dáng đan xen vào nhau, một người ngồi trên bờ, chân chạm nước, để không cho người trong hồ trượt xuống đáy, hắn chỉ có thể chống đỡ nàng như một cái giá gỗ chứa danh kiếm, không hề động đậy suốt một hồi lâu.
Ánh trăng trong vắt phản chiếu một khuôn mặt đẹp đẽ, nhưng điều thực sự khiến Hướng Ký Dương tim phổi ngừng đập lại là bóng người đang được hắn giữ chặt trong lòng. Chiếc trâm gỗ mun cài trên tóc kia, cũ kỹ mà nghiêm nghị, hắn đã từng thấy chưởng giáo đeo.
“……?!”
Hướng Ký Dương một chân dẫm trượt, hơi thở chợt không ổn định, nhưng hắn gần như không kịp che giấu, chỉ có thể đứng tại chỗ với thức hải trống rỗng.
“Ai?” Hai người cách đó không xa phát hiện ra hơi thở của hắn, một tiếng quát quen thuộc mà lạnh lẽo vang lên, hoàn toàn phá nát biểu cảm của Hướng Ký Dương.
Vọng Ngưng Thanh đang chìm trong hồ Hoa Dương từ trạng thái cực kỳ suy yếu dần phục hồi tinh thần lại, lúc này mới ý thức được có hơi thở của người ngoài.
Không Dật thì đã sớm cảm giác được có người tới gần, nhưng hắn là người không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, cũng không ý thức được tình cảnh trước mắt dễ gây hiểu lầm đến mức nào.
Vọng Ngưng Thanh ngẩng đầu liền thấy nam chính mặt đầy ngẩn ngơ nhìn nàng, thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi chật vật của hắn, không khỏi nhíu mày.
“Vi sư bị âm hàn nhập thể, Tư Nghi trưởng lão đang giúp vi sư điều tức.” Vọng Ngưng Thanh giải thích một câu, rồi bắt đầu đuổi người: “Ngươi tạm thời về tông, không được tiết lộ việc này, tránh gây hoang mang cho các đệ tử trong môn. Rõ chưa?”
“……” Biểu cảm của Hướng Ký Dương vẫn trống rỗng, hắn đờ đẫn nói: “… Chưởng môn?”
“Ừm.” Vọng Ngưng Thanh đáp một tiếng, nuốt xuống vị tanh muốn trào ra khỏi cổ họng, thấy Hướng Ký Dương vẫn còn trưng ra bộ dạng mất hồn mất vía, không khỏi quở trách: “Cớ sao lại làm ra vẻ mặt này?”
Hướng Ký Dương vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, nhưng vẫn theo bản năng mà quỳ một gối xuống đất, nói: “Thanh Hằng biết lỗi, con…”
Hắn muốn nói lại thôi, nửa ngày cũng chưa thể phun ra một chữ, dáng vẻ thiếu ổn trọng này thật sự khác hẳn với ngày thường.
Vọng Ngưng Thanh đột nhiên cảm thấy không ổn, nghĩ đến những “kẻ vô lễ” không đáp lại một lời nào ở núi Xích Thuỷ Thiên, nàng đột nhiên cúi đầu nhìn mặt hồ, chỉ thấy dưới ánh trăng mờ nhạt, mặt hồ lấp lánh như thủy ngân phản chiếu một khuôn mặt xa lạ.
“……”
“…………”
Trong sự im lặng chết chóc, Vọng Ngưng Thanh lại một lần nữa quay đầu, chỉ thấy Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ mà nàng tùy tay đặt ở bên bờ lộ ra một góc.
— Trên cuộn tranh, một bộ xương khô khoác da mỹ nhân đang nhe miệng cười toe toét với nàng…