Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 243

Tiếng sấm lay động chín tầng trời gần như hủy diệt núi Xích Thuỷ Thiên trong khoảng khắc, cùng với trận pháp Tinh La (trận pháp giăng mắc như sao trời) giam giữ tất cả mọi người, nhờ vậy mà các tinh anh của các phái mới có thể thoát khỏi hiểm cảnh.

Tất cả mọi người đều nín thở, không biết hồi thị phi này sẽ kết thúc theo cách nào.

Trận lôi kiếp này, ước chừng kéo dài chín ngày chín đêm. Đối với đại đa số người mà nói, có vẻ vừa dài lâu vừa gian nan.

Mãi cho đến khi vài vị trưởng lão của phái Thiên Xu nhận được truyền tin của Không Dật rồi chạy tới hiện trường, lôi kiếp mới mơ hồ có dấu hiệu tan đi, tất cả mọi người trầm mặc nhìn vào trung tâm lôi kiếp, chờ đợi một tia hy vọng gần như kỳ tích.

Cửu Thiên Lôi Kiếp, ấy là cực số của Đạo, người độ kiếp nếu không phải hạng đại gian đại ác, thì ắt hẳn là đại năng tôn giả tương lai định sẵn sẽ chiếm được một vị trí trên ngôi vị tối cao, chỉ cần dậm chân một cái cũng sẽ khiến tam giới dậy sóng gió.

Không ai cho rằng người dẫn động trận lôi kiếp này sẽ là vị tu sĩ Nguyên Anh nhỏ nhoi kia, mọi người chỉ cảm thấy sự tình không may, lại xui xẻo đến mức đụng phải kiếp số của Huyền Thạch tán nhân.

Nhưng Huyền Thạch tán nhân tuyệt không phải hạng người đại gian đại ác, cũng không có tư chất để vấn đỉnh (vươn tới đỉnh cao) Thiên Tôn, một tu sĩ chuyển tu Tán Tiên, cớ sao  lại phải trải qua kiếp Cửu Trọng Thiên Lôi (sấm sét chín tầng trời)?

Ngẫu nhiên, ý nghĩ như vậy còn chợt lóe lên trong lòng mọi người, nhưng rất nhanh liền bị nhận thức thường thức của bản thân che lấp. Nếu không phải Huyền Thạch tán nhân thì còn có thể là ai? Là vị chưởng môn Nguyên Anh kỳ của phái Thiên Xu ư? Thật nực cười.

“Có lẽ là Huyền Thạch tán nhân đã làm việc thương thiên hại lí.” Sau khi có ý nghĩ như vậy, mọi điều bất ổn đều được nhẹ nhàng gạt bỏ.

Chín ngày chín đêm qua đi, mây đen quay cuồng không thôi trên bầu trời cuối cùng cũng tan đi, một đường ánh sáng rọi xuống phàm trần, trong khoảnh khắc đó, đất phun sen vàng, cỏ cây tái sinh.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh cầm kiếm chậm rãi bước ra từ trong bụi mù.

Theo bước chân của người đó, một luồng hơi thở băng lạnh thấu xương tản ra bốn phía, càn quét ngang khắp cả núi Xích Thuỷ Thiên, lạnh đến mức khiến phế phổi người ta đau nhức.

Khoảnh khắc thấy rõ bóng dáng ấy, Không Dật là người đầu tiên quỳ một gối xuống: “Chúc mừng chưởng môn đột phá Phân Phần!”

Các đệ tử Thiên Xu còn lại lúc này mới chợt bừng tỉnh, vội vàng hành lễ, lớn tiếng hô: “Chúc mừng chưởng môn đột phá Phân Thần!”

Thanh thế to lớn, lây động chín tầng trời, dưới uy thế như vậy, các trưởng lão và đệ tử của các môn phái còn lại đều không khỏi im lặng, không dám hành động bừa bãi.

Sau lôi kiếp cũng không có người thứ hai đi ra, chứng minh Huyền Thạch tán nhân độ kiếp thất bại, ngàn năm đạo hạnh hóa thành tro tàn, ngược lại chưởng môn phái Thiên Xu lại mượn cơ hội này một lần đột phá phân thần, từ  nay nằm trong hàng ngũ đại năng tôn giả.

Thuần Âm Chi Thể tu luyện đến Phân Thần kỳ… Quả thực là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (chưa từng có người đi trước, cũng không có người đi sau).

Nhưng lúc trước mọi người đã tận mắt thấy cảnh chưởng môn Thiên Xu đối chiến với Huyền Thạch tán nhân cũng không hề rơi vào thế yếu, sau này chỉ sợ cũng không ai dám lấy Thuần Âm Chi Thể ra để bàn tán.

Vọng Ngưng Thanh tay cầm kiếm bước ra khỏi trung tâm lôi kiếp, Không Dật tiến đến liền lập tức từ túi không gian lấy ra áo bào khoác lên người nàng.

Dưới lôi kiếp vạn vật không tồn tại, ngay cả pháp khí bảo y có tiên cấm cũng không thể may mắn thoát khỏi, tuy không đến mức quần áo tả tơi, nhưng tóm lại là không đủ thể diện.

Vọng Ngưng Thanh mặt không biểu cảm vươn tay về phía Không Dật, mặc cho Không Dật nửa dìu nửa đỡ mà ôm lấy nàng, mới rồi miễn cưỡng bước đi vài bước đã hao phí toàn bộ sức lực của nàng.

Không Dật cúi đầu khom lưng che kín sư tỷ, làm ra vẻ hai người dường như đang thì thầm trò chuyện, rồi lặng lẽ nhét thuốc khôi phục linh khí vào miệng sư tỷ, chuyên tâm làm một cái giá đỡ bằng người.

Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ vẫn chưa được thu lại, cuộn tranh lấp lánh ánh vàng vây quanh hai người, ngăn chặn mọi ánh nhìn phỏng đoán khó lường, cho đến khi Vọng Ngưng Thanh khôi phục sức lực.

Vọng Ngưng Thanh được Không Dật dìu đỡ chậm rãi đi về phía đám đông, sắc mặt lạnh nhạt nhìn quanh bốn phía, gật đầu nói: “Cảm tạ chư vị đã lên tiếng tương trợ, Tán chân nhân độ kiếp thất bại, thân chết đạo tiêu, thật là đáng tiếc.”

Vọng Ngưng Thanh miệng nói đáng tiếc, trên mặt lại không hề có ý tiếc nuối, nghĩ cũng phải, một kẻ muốn bắt nàng làm lô đỉnh, sao có thể vì đối phương chết mà lòng mang tiếc hận?

Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, không một ai đáp lời. Vọng Ngưng Thanh nhướng mày, lại vẫn tự mình nói tiếp: “Nếu chư vị muốn đòi một lời giải thích, tại hạ sẽ tĩnh tâm chờ đợi chư vị ghé thăm tại Tuyết Ẩn Phong .”

… Vẫn không có ai đáp lời, thậm chí có người còn vội vã quay đầu đi, quay lưng lại, dường như không dám nhìn thẳng vào nàng.

Làm gì vậy? Có phải hơi thất lễ quá rồi không? Vọng Ngưng Thanh vốn coi trọng “quý củ” nhíu mày, trong lòng bắt đầu đánh giá ảnh hưởng về cái chết của Huyền Thạch tán nhân đối với thế cục tiên môn.

Vốn tưởng rằng cái chết của một Tán Tiên không môn không phái sẽ không gây ra quá nhiều rung chuyển cho Tiên giới, nhưng xét thái độ của mọi người trước mắt dường như có vẻ hơi vi diệu…

Vọng Ngưng Thanh trong lòng trăm mối tơ vò tính toán hướng đi của tương lai, Không Dật lại đã giơ tay gọi ra pháp khí Lâu Thuyền Minh Lan nổi giữa không trúng có thể chở cả ngàn người, chỉ huy các trưởng lão đưa đệ tử lên, cùng nhau rút khỏi núi Xích Thuỷ Thiên.

Suốt quãng đường, bất kể là trưởng lão hay đệ tử trong môn, tất cả mọi người đều yên lặng đến mức gần như quái dị.

Vọng Ngưng Thanh được Không Dật ôm vào gác mái cao nhất của lâu thuyền, sau khi hắn giơ tay bày ra kết giới mới phun ra bọt máu đã kẹt trong tim từ lâu, rồi không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào mà ngã xuống như núi Thái Sơn bất ngờ đổ sụp.

Có Không Dật ở bên cạnh trông coi, nàng đương nhiên sẽ không ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, nhưng chỉ một va chạm nhỏ do sự nâng đỡ đó cũng khiến sự bình tĩnh bề ngoài mà nàng khổ tâm duy trì tan biến như băng tuyết vỡ.

Nội tạng đang tan chảy, linh hồn đang bị đốt cháy, xương cốt đâm xuyên máu thịt, xé rách da thịt, gần như muốn biến người ta thành một quái vật.

Liên kết giữa thần hồn và cơ thể trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết, đau đớn do sự bài xích và giằng co đang ăn mòn thức hải, Vọng Ngưng Thanh cúi đầu, nhìn ngón tay mình nhanh chóng mọc ra móng vuốt của loài thú, tai nứt ra một lớp màng mỏng hình vây cá.

“Sư tỷ…” Không Dật kinh hãi ôm lấy nữ tử đang không ngừng nứt vỡ giữa người và yêu, nhìn hàm răng nhọn hoắc mọc ra rồi lại rụng đi, móng tay mọc ra rồi lại đứt gãy, da thịt vỡ nát rồi lại lành lại…

Trong nỗi đau xé lòng như thế, ánh vàng trong mắt nàng loé lên rồi lại tắt, lý trí và thần tính lặp đi lặp lại giằng co, kéo xé, cuối cùng lý trí vẫn thắng thế hơn một bậc, chôn vùi tất cả ánh vàng kia vào cõi hư vô.

Bình Luận (0)
Comment