Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 246

Cao mà tĩnh, cô mà lãnh, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương nơi ngôi vị tôn quý nhưng cô độc.

“Aiya, lúc trước Tư Mệnh tinh quân nhìn thấy gương mặt này của tôn thượng liền nhịn không được chụp chân trầm trồ khen ngợi, cùng là cao lãnh chi hoa (hoa trên đỉnh núi cao), Tố Trần lại đẹp đến mức khiến người ta đặc biệt muốn sưởi ấm nàng.” Mèo nhỏ đổ thêm dầu vào lửa nói.

Vọng Ngưng Thanh mặt không cảm xúc nhìn chính mình trong gương: “Ta cần khuôn mặt này để làm gì?”

“Đừng nói như vậy nha tôn thượng —” Mèo nhỏ chột dạ kéo dài giọng, nũng nịu nói: “Tư Mệnh tinh quân từng nói, khuôn mặt này Tứ Hải Bát Hoang cũng chưa chắc tìm được một người, nàng chỉ nhìn khuôn mặt này thôi cũng ăn thêm được một bát cơm.”

Vọng Ngưng Thanh: “……”

Một khuôn mặt ngoài việc k*ch th*ch ăn uống ra thì chẳng có nửa cắc bạc công dụng nào, nhưng lại định sẵn sẽ mang đến cho Vọng Ngưng Thanh rất nhiều phiền phức.

Vọng Ngưng Thanh vô nhân tính nhìn chính mình trong gương, chậm rãi rút đao: “Không bằng trực tiếp rạch…”

“Không được —!” Mèo nhỏ dồn khí đan điền rống lên một tiếng, cùng tôn thượng ở chung lâu rồi nó cũng có đủ tự tin, tiếng rống này đặc biệt mạnh mẽ: “Ngài nếu làm như vậy, ta bây giờ sẽ đi gọi Tê Vân chân nhân ra đánh ngài!”

Dù Vọng Ngưng Thanh có tình nguyện hay không, đến lúc này cũng không thể không thừa nhận, sự vất vả gây dựng hơn ba mươi năm qua của nàng rất có thể lại lần nữa chết yểu vì cái mặt không giống kẻ cặn bã. Khuôn mặt này, nhìn qua thật sự tràn đầy nỗi khổ tâm riêng.

“Đứa trẻ xui xẻo Không Dật kia sao lại không nhắc nhở tôn thượng một câu chứ.” Mèo nhỏ sau khi phản ứng lại cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Vọng Ngưng Thanh lắc đầu, không cảm thấy Không Dật có sai, hắn lòng như trẻ thơ, mắt như lưu li, thấy thương mà không thấy sắc là bình thường, đây mới là hạt giống tốt để tu chân vấn đạo.

Nghĩ vậy, Vọng Ngưng Thanh lại suy nghĩ nói: “Thanh Hằng hẳn là cũng như thế.”

Đứa trẻ kia có lòng dạ quang minh, trong sạch như ngọc, vững chãi như tùng, hẳn sẽ không trông mặt mà bắt hình dong. Hơn nữa, trong tay Vọng Ngưng Thanh còn có một con át chủ bài.

“Thanh Hằng vào đời luyện tâm, chứng kiến sự hưng suy của hoàng triều, hiểu được sự tàn khốc của cuộc tranh chấp người với ma, mắt thấy thôn Ẩn Linh biết rõ khó khăn lại như cũ kiên trì bước tiếp, lần ác triều tiếp theo, hắn sẽ đưa ra lựa chọn của chính mình.”

Một năm, đối với Vọng Ngưng Thanh mà nói chẳng qua là một cái chớp mắt trên con đường tìm đạo, nhưng đối với Hướng Ký Dương mà nói, lại là lạch trời ngăn cách thiếu niên bước đến sự trưởng thành.

Thứ khiến lòng người già đi vĩnh viễn không phải là thời gian, mà là trải nghiệm. Những gì mắt thấy, tai nghe, mỗi thứ đều là những vết thương khắc sâu vào máu thịt.

Nếu không thể biến trái tim mình thành núi non, bàn thạch, thì ắt sẽ có một ngày tan hoang xơ xác..

Sự bế tắc của Tố Trần và Hướng Ký Dương, mấu chốt nằm ở thiếu nữ tên là “Lưu Huỳnh” kia.

Ở quỹ đạo ban đầu, Hướng Ký Dương xuống núi vào đời, đã trải qua tai họa yêu đạo hại nước hại dân, chứng kiến sự bất hạnh và gian truân của thôn Ẩn Linh, quen biết bạn bè mới, có những người kính trọng, quan tâm.

Và trong khoảng thời gian này, Hướng Ký Dương sẽ cùng Lưu Li và Lưu Huỳnh nhiều lần nảy sinh bất đồng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ hòa hảo. Cái nhìn của hắn đối với yêu ma nhiều lần thay đổi, cuối cùng thậm chí kết giao với vài người bạn Ma tộc.

Mọi chuyện nghe có vẻ rất tốt đẹp.

Tuy nhiên, cảnh tượng tốt đẹp như vậy, cuối cùng rồi cũng sẽ bị phá vỡ.

Đợi đến ác triều ập đến, trăng máu treo trên trời, ma tính xao động. Hướng Ký Dương sẽ tận mắt chứng kiến bạn bè Ma tộc mất khống chế tấn công chính mình, rồi lại ở lúc gây hại đến hắn thì sầu thảm rơi lệ.

Con dân Ma tộc không phải tất cả đều tuân theo d*c v*ng, đem nhân loại coi là súc vật; Ma tộc cũng không phải là không muốn cùng nhân loại làm bằng hữu, coi việc ăn thịt người là lẽ đương nhiên. Trên đời này người có rất nhiều loại, ma cũng vậy.

Sau đó, thôn Ẩn Linh sẽ nói cho Hướng Ký Dương biết sự thật năm đó, cũng báo cho chí bảo trấn phái là Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ của phái Thiên Xu có thể trấn áp yêu ma mất khống chế, Ma Tâm của Ma Tôn thì có thể thống lĩnh yêu ma cấp cao không bị trăng máu ăn mòn.

Hai bảo vật này, đều ở trong tay Tố Trần, chưởng môn phái Thiên Xu, sư phụ của Hướng Ký Dương. Muốn chưởng môn Thiên Xu luôn luôn căm ghét yêu ma lại còn đại diện cho phe chủ chiến của Nhân tộc giao ra hai chí bảo kia, là điều trăm triệu không thể.

Không còn cách nào, Hướng Ký Dương đành tìm kiếm sự trợ giúp của cữu cữu, tình cảm của Không Nhai đối với đứa cháu này rất phức tạp, cũng tự trách về việc không thể chăm sóc tốt cho hắn lúc nhỏ, để hắn bị chưởng giáo tra tấn, vì thế nên đã đồng ý.

Ác triều buông xuống, phái Thiên Xu luôn phải cử người rời núi, nhưng chưởng giáo cần phải trấn giữ môn phái, bởi vậy người đến tiền tuyến  để trấn áp yêu ma chính là trưởng lão Tư Khí Không Nhai. Chỉ là, ở lúc Không Nhai xin mượn chưởng giáo Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ, Tố Trần lại từ chối. Trước kia phái Thiên Xu cũng từng cho mượn Tiên Khí, một chưởng giáo không rời núi giữ Tiên Khí để làm gì? Chi bằng đưa cho trưởng lão đang xông pha hiểm cảnh còn hơn. Tố Trần lúc này coi như đã hoàn toàn chứng thực ác danh ghen ghét nhân tài, đạo đức kém mà ở vị trí cao.

Câu chuyện sau đó cũng không khó đoán, đơn giản là tình hình chiến đấu tiền tuyến ác liệt, có đại yêu xuất xuất hiện, tuy chết dưới kiếm của Không Nhai, nhưng cũng khiến Không Nhai bị ma khí xâm nhiễm, để tránh làm hại người vô tội, không thể không tự phế kinh mạch, từ đó trở thành phàm nhân.

Hướng Ký Dương trong trận chiến này nhận lệnh vào lúc lâm nguy, cùng Lưu Li thống nhất nhân mã, liều chết giữ tiền tuyến ba ngày, còn Lưu Huỳnh thì bí quá hoá liều, muốn dùng thiên phú huyết mạch của mình để trộm lấy bảo vật Thiên Xu.

Nhưng mà, Lưu Huỳnh thất bại. Cái giá của sự thất bại là thảm thiết, mang trong mình huyết mạch Sô Ngô, Lưu Huỳnh bị phong ấn vào trong Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ — Lưu Huỳnh không phải là con lai nửa người nửa ma, mà là Yêu tộc thuần chủng.

Tiền tuyến tử thương thảm trọng, trong lúc nguy cấp, huyết mạch của Hướng Ký Dương thức tỉnh, chế ngự quần ma, bảo vệ biên thành đang ngàn cân treo sợi tóc, nhưng thiên kiêu năm xưa, cuối cùng cũng không còn như trước.

Cảnh ngộ của Không Nhai xem như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Hướng Ký Dương quay về núi, ngay khoảnh khắc bước vào điện Xu Cơ liền được trao ấn Trác Diệp, lại bại lộ thân phận là nhi tử của Tố Tâm, hoàn toàn đứng ở mặt đối lập với Tố Trần.

Bình Luận (0)
Comment