Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 247

Và đúng lúc này, những trưởng lão vốn đã bất mãn với Tố Trần lấy danh nghĩa ghen ghét nhân tài ép buộc chưởng giáo thoái vị, thế hệ trẻ cũng duy trì Hướng Ký Dương trở thành chưởng môn, thậm chí không một ai nói nhiều nửa phần về huyết thống Ma tộc trên người hắn.

Tố Trần đã dốc hết tâm huyết vì phái Thiên Xu, sớm đã coi tông môn to lớn này là vật sở hữu của mình, sao có thể có thể khoanh tay chịu chết, đem vị trí chưởng giáo chắp tay nhường cho đệ tử mà mình vẫn luôn coi thường?

Hai bên vì vậy mà bùng nổ mâu thuẫn gay gắt, sau đó là Tố Trần đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, để chứng minh bản thân chính thống mà gọi ra Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ, không ngờ Xu Tâm lại ngay tại chỗ nhận Hướng Ký Dương làm chủ.

Mọi người dùng lệnh bài mở sơn phủ của Tê Vân chân nhân, lại phát hiện Tê Vân chân nhân được đồn là bế quan tu luyện đã mất tích, e là đã sớm gặp nạn từ lâu.

Tất cả tâm huyết hóa thành tro tàn, nhưng tính tình cao ngạo như Tố Trần sao có thể tiếp thu người khác chỉ chỉ trỏ trỏ với nàng? Cuối cùng tự bạo Nguyên Anh, muốn cùng nhi tử của Ma Tôn đồng quy vu tận (cùng chết).

Trong lúc nguy cấp, Lưu Huỳnh phá tan cấm chế, lấy Ma Tâm từ Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ ra, may mắn có Tiên Khí hộ chủ (bảo vệ chủ nhân), Hướng Ký Dương mới có thể may mắn sống sót.

Tố Trần đối với Hướng Ký Dương vẫn luôn nghiêm khắc, nhưng lại vì tính cách mà chưa bao giờ phạm quy củ, bởi vậy Hướng Ký Dương cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn nàng chết. Càng khỏi phải nói cuối cùng, Tố Trần vẫn rơi vào kết cục hồn phi phách tán thê lương như vậy.

“Cho nên, hiện tại chính là chờ Lưu Huỳnh chui đầu vô lưới, sau đó phong ấn người lại là xong, đúng không?” Vọng Ngưng Thanh tổng kết lại.

“Đúng vậy, khoảng thời gian này, tôn thượng ngài vẫn nên ở ẩn đi, đừng lộ mặt trước mặt người khác thì hơn.” Mèo nhỏ là thật sự sợ hãi, trên đời này còn có ai có thể độ kiếp sốt ruột hơn Hàm Quang tiên quân nữa không?

Không cần mèo nhỏ nói, Vọng Ngưng Thanh cũng tính toán làm như vậy, từ khi dung mạo thật bị lộ, nàng liền mỗi ngày đều ở lại Ỷ Vân Các, cho dù bắt buộc cần thiết phải lộ diện, cũng sẽ đeo mặt nạ, tránh việc bị người khác dây dưa phiền nhiễu.

Vọng Ngưng Thanh đang chờ đệ tử trở mặt thành thù, lại không biết, chuyện Huyền Thạch tán nhân mà trong lòng nàng đã cho qua, lại như cánh bướm khơi dậy gợn sóng không nhỏ.

Nói câu thật lòng, Vọng Ngưng Thanh cùng đệ tử kiếp này của mình thật sự không thân, so với Mộ Dung Thần đã từng được Vọng Ngưng Thanh mang theo bên người dốc lòng dạy dỗ, Hướng Ký Dương quả thực giống như là nhặt được.

Loại cảm giác hơi mang xa cách này là kết quả mà cả hai cố gắng duy trì, Hướng Ký Dương cũng thế, Vọng Ngưng Thanh cũng vậy, hai người đều không phải người thích quấn quýt, sợ cô đơn, so với nương tựa vào nhau để sưởi ấm, họ đều có con đường riêng phải đi.

Hướng Ký Dương vốn dĩ nghĩ như vậy, vốn dĩ.

Nhưng cho đến khi chuyện Huyền Thạch tán nhân ập đến, hắn mới bỗng nhiên ý thức được, chính mình cũng không hề thờ ơ như trong tưởng tượng, hắn cũng không phải không mấy để ý đến chưởng môn như mình tưởng.

Cuộc đời ngắn ngủi của thiếu niên là dòng nước chảy qua rừng núi, thanh khiết mà vô vị. Có những tình cảm nhạt nhẽo như thế, nhưng chỉ cần có được, đã là vô cùng quý giá.

“Trong mắt ngài, chưởng giáo là người như thế nào?”

Hướng Ký Dương ngồi quỳ trên đệm hương bồ, hỏi như vậy.

“... Không đi hỏi Tố Huỳnh Không Dật, cũng không đi hỏi Tê Tùng và những người khác, mà lại trực tiếp đến tìm bổn tọa sao?”

Tê Sơn chân nhân nhàn nhạt nói, nhẹ nhấp một ngụm trà. Tuy rằng sống ẩn dật nhiều năm, nhưng uy thế của trưởng lão Tư Pháp năm xưa vẫn còn đó, đệ tử bình thường căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Nghe một phía thì mờ mịt, nghe cả hai phía thì sáng tỏ.” Hướng Ký Dương bình tĩnh nói: “Tư Điển Thái Thượng và trưởng lão Bạch Linh có ân oán cũ với chưởng giáo, lời nói khó tránh khỏi quá khích; trưởng lão Tư Pháp và Tư Nghi lại là cánh tay trái cánh tay phải của chưởng giáo, từng chữ đều là tình.”

“Chỉ có ngài, đại công vô tư (rất công bằng, không thiên vị), tu Thái Thượng Vong Tình.”

— Hiếm có người biết được, một lần ngẫu nhiên trò chuyện mấy năm trước, đệ tử của chưởng giáo thế nhưng lại cùng Tư Pháp Thái Thượng kết nên duyên phận khó gỡ bỏ, nhiều lần qua lại, hai người ở hai thế hệ này thế mà lại thành bạn vong niên (bạn bè không phân biệt tuổi tác) có thể đối đãi ngang hàng.

“Vớ vẩn.” Tê Sơn chân nhân nhàn nhạt châm chọc một câu: “Nhiều năm như vậy, ngươi chưa từng nghĩ tới tự mình suy nghĩ, đi nhìn, đi nghe sao?”

“Đã nhìn, đã suy nghĩ, đã nghe xong.” Hướng Ký Dương ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững: “Lại vẫn nhìn không thấu, nghĩ không ra, nghe không rõ.”

“Nàng gạt ta, phòng bị ta so bất luận kẻ nào đều phải càng sâu sắc hơn. Nàng không nói, nhưng ta cảm nhận được. Thế là ta nghĩ, thôi, tùy ý nàng, đừng đến gần, đừng khiến nàng phiền lòng.”

Nếu là mèo nhỏ ở đây, nghe lời Hướng Ký Dương nói, e rằng sẽ sợ hãi cả kinh.

“Vậy cớ sao lúc này lại muốn nghĩ?”

“Nàng đổ máu, ở nơi mà ta không biết.” Hướng Ký Dương hơi do dự: “Không thể để nàng đổ máu nữa, ta nghĩ như vậy.”

“Sáng nghe đạo, chiều chết cũng không hối tiếc.” Nếu có người ngoài ở đây, e rằng sẽ kinh ngạc với việc Tê Sơn chân nhân thế nhưng sẽ làm khó vãn bối (người đời sau) như thế: “Ngươi lại làm sao biết, điều nàng vì nó mà đổ máu không phải là đạo của nàng?”

“Có lẽ vậy.” Thiếu niên suy ngẫm, lại nói: “Nhưng ta lại làm sao biết, nàng đổ máu không phải là vì người khác gây thương tích?”

Nói đến đây, Tê Sơn chân nhân cuối cùng cũng gật đầu, dừng cuộc đối thoại giống như tra xét này. Điều hắn muốn xác định chỉ là Hướng Ký Dương đến đây không phải chỉ có một bầu nhiệt huyết, mà là thật sự có suy nghĩ của riêng mình.

“Tư chất tầm thường, ghen ghét nhân tài, chắc hẳn ngươi đã nghe nhiều đến mức chai tai. Vì tông môn dốc hết tâm huyết, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, hẳn ngươi cũng đã rõ trong lòng.”

“Nếu đã như vậy, bổn tọa sẽ nói cho ngươi nghe những chuyện khác.”

Tê Sơn chân nhân nghiêng ấm trà, nước trà xanh biếc liền rơi thẳng vào chén trà như một cột nước, bốc lên làn khói trắng mịt mờ.

“Ân oán giữa mạch của bổn tọa và mạch của chưởng giáo đã có từ lâu, mọi người đều nói Tê Vân vượt quyền đoạt lấy vị trí chưởng giáo, ngươi có biết chuyện này không?”

“Đã từng nghe qua.” Hướng Ký Dương đáp.

“À.” Tê Sơn chân nhân nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Vậy bổn tọa nói cho ngươi hay, sai rồi.”

“Thử thách chưởng giáo năm xưa, bổn tọa, Tê Vân, Đan Bình, không có người thắng cũng không có người thua.”

Tê Sơn chân nhân nhẹ nhàng nói ra chuyện cũ đã lâu, đủ để gây chấn động tông môn này.

“Trong ba người, chỉ có kẻ nhu nhược và kẻ cuồng đồ tuẫn đạo (kẻ cuồng tín đi theo đạo lý đến chết) mà thôi.”

Bình Luận (0)
Comment