Đánh cờ với Thiên Đạo, rốt cuộc khó đến mức nào?
Tê Sơn chân nhân không rõ, nhưng “Diệt d*c v*ng, tuyệt tính người, phỏng theo đại đạo vô tình” chỉ vỏn vẹn 12 chữ, đối với người vấn đạo, là cỡ nào trầm trọng gánh vác cùng với mong đợi?
Ngay cả Tê Sơn chân nhân, người từ nhỏ đã được dạy dỗ như một người thừa kế, đã sớm quyết định hiến dâng tất cả cho tông môn, cũng bị 12 chữ này ép tới không nổi thở.
Chỉ còn cách ngôi vị tối cao của tiên môn chính đạo số một một bước chân, ba vị thiên kiêu nhân gian khi ấy đã vượt núi băng đèo, bước qua núi đao biển lửa lại lâm vào im lặng trước hàng chữ này.
Đan Bình chân nhân yêu ghét rõ ràng là người đầu tiên phất tay áo bỏ đi, nàng đến đây chỉ để chứng minh mình không hề thua kém sư huynh, nhưng tuyệt đối không thể đồng tình với đạo lý như thế.
“Ngôi vị chưởng giáo bức người đoạn tình tuyệt ái như thế này, không cần cũng thế.”
Tính tình Đan Bình sắc bén, đối mặt với chuyện không quen nhìn đều có thể xoay người mà đi, một bước đi luôn, nhưng Tê Sơn chân nhân thì không thể.
Thế nhưng đến cuối cùng, Tê Sơn Chân Nhân vẫn không thể cầm lấy Xu Tâm của phái Thiên Xu.
“Chỉ mới vừa chạm vào, đã như đối diện trực tiếp với vô số yêu quỷ, chúng tham lam gặm nhấm trái tim, tứ chi ta, hút cạn xương và máu ta, thứ duy nhất ngươi có thể cảm nhận được, là thân nhiệt của mình đang mất đi từng chút một.”
“Nếu chỉ đơn thuần là như vậy, thì cũng sẽ không khiến bổn tọa khiếp sợ đến như thế.”
“Nhưng khi sự quyến luyến của bổn tọa đối với trần thế, sự cố chấp với đạo, tình cảm đối với tông môn đều bắt đầu tan biến, bổn tọa buông tay.”
“Giống như một kẻ hèn nhát.” Tê Sơn chân nhân nghiêng trà vào chén của Hướng Ký Dương, nước trà trong vắt, đầy ắp rơi vào chén, nhưng lại không thể gột rửa được bụi trần trong lòng: “Trách nhiệm mà lẽ ra ta phải gánh vác, lại rơi xuống vai sư đệ.”
Cái nhìn của Tê Sơn chân nhân đối với Tê Vân rất phức tạp, bởi vì tuổi tác chênh lệch không lớn, tu vi cũng tương đối nhau, Tê Vân đối với Tê Sơn càng như là một đối thủ ngang tài ngang sức hơn là một đồng môn cần quan tâm chăm sóc.
Nhưng thân là đệ tử thủ tịch của phái Thiên Xu, Tê Sơn đối với tất cả đệ tử cùng thế hệ với mình lại có có một cảm giác trách nhiệm khó hiểu. Trời sập xuống còn có người cao gánh, Tê Sơn Chân Nhân luôn nghĩ rằng mình là người nên gánh vác tất cả nhất.
Nhưng cuối cùng, người gánh vác trách nhiệm trầm trọng nhất lại là Tê Vân, người năm xưa có tâm tính nhất cao ngạo, không coi ai ra gì nhất.
“Không phải là nguyện vọng của hắn, cũng không phải là ai mà hy sinh, chỉ là bởi vì không ai làm, cho nên hắn đương nhiên mà tiếp nhận.”
Người không để bụng đến thương sinh nhất, cuối cùng lại gánh vác thương sinh.
“Sau này, bổn tọa mới biết, không phải kế thừa ngôi vị chưởng môn phái Thiên Xu thì nhất định phải như vậy, mà là bắt đầu từ thế hệ này thì cần phải như thế.”
“Không phải chưởng môn cần tu vô tình đạo, mà là chỉ khi tu vô tình đạo, mới có thể trở thành chưởng môn.”
Điểm này, là đạo lý mà Tê Sơn chân nhân tự mình mò mẫm ra trong trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, ngay cả Đan Bình đã giận dữ rời núi khi ấy, có lẽ sau khi nghi thức kết thúc cũng đã ngẫm lại, nhận ra ý nghĩa chân thực.
Từ thế hệ này bắt đầu, chưởng môn phái Thiên Xu chính là vật tế hiến cho đại đạo cùng thương sinh.
“Bổn tọa nghĩ mãi không ra, Tê Vân sao dám tiếp nhận? Hắn là người kiêu ngạo như vậy, bênh vực người mình, thẳng thắn, thậm chí có thể nói là quá mức thẳng thắn. Bổn tọa tự nhận xem người không sai.”
“Nhưng là ở khoảnh khắc hắn tiếp nhận vị trí chưởng môn quyền lực kia, bổn tọa lại nhìn không thấu. Điều đó hoàn toàn không giống lựa chọn mà Tê Vân sẽ đưa ra.”
“Trong những năm tháng sau này, bổn tọa liền vẫn luôn suy nghĩ, người ngồi trên ghế cao kia, rốt cuộc là Tê Vân, hay là một cái xác rỗng, đã sớm bị Tiên Khí gặm nhắm sạch sẽ?”
Tê Sơn chân nhân chìm vào hồi ức, Hướng Ký Dương lại nghe đến sống lưng phát lạnh: “Nếu Tiên Khí trấn phái của phái Thiên Xu ăn mòn chủ nhân, vì sao không từ bỏ nó?”
“Bởi vì nó không chỉ là pháp khí hàng ma mà thôi.” Tê Sơn chân nhân nói: “Nó ghi lại tất cả đạo thống từ xưa đến nay, cho dù chỉ là phù dung sớm nở tối tàn cũng sẽ được thu vào trong đó. Chính vì khí thanh chính do những đạo thống này bồi dưỡng, Bách Thủ Yêu Quỷ Đồ (tui đổi lại nha, tên cũ cứ phèn phènnào rảnh tui sửa lại tên mấy phần trc) mới có uy năng phục ma trừ yêu. Vì vậy, ngoài “Bách Thủ Yêu Quỷ Đồ”, nó còn được gọi là “Xu Tâm”.”
“Nói cách khác, nó không chỉ là Tiên Khí, mà còn là thứ được nhân tộc truyền thừa cho đến ngày nay… Văn minh.”
Hướng Ký Dương trầm mặc, thiếu niên già dặn, trầm ổn này chợt nhận ra, đây không phải là sự cắt đứt và từ bỏ đơn giản thẳng thắn trong tưởng tượng của hắn. Văn minh, đây là một từ ngữ nặng nề đến nhường nào?
“Bổn tọa không nhìn thấu Tê Vân, cũng không hiểu vì sao hắn lại vứt bỏ đạo của mình để chọn gánh vác trọng trách này. Nhưng khi gặp Tố Trần, bổn tọa lại dường như đã hiểu.”
“Tê Vân, đang chơi cờ với trời đất.”
Tê Vân không phải tu vô tình đạo, chỉ là trong tình cảnh Tiên Khí cắn nuốt chủ nhân, hắn trông có vẻ giống như tu vô tình đạo mà thôi, bởi vì sự yêu ghét của hắn đều trở thành chất dinh dưỡng cho yêu ma.
“Những chuyện cũ đã lâu này không thể nói cho người khác biết, đệ tử chưa được phong ấn Tác Diệp, biết càng nhiều, mạch chưởng giáo càng là nhấp nhô, vì thế, bổn tọa nói năng thận trọng, ngay cả Tê Tùng cũng không biết nguồn cơn ân oán giữa bổn tọa và Tê Vân.”
“Nhưng ngài hẳn là cũng biết, chưởng môn những năm gần đây gánh vác rất nhiều tiếng xấu vô căn cứ.” Hướng Ký Dương nói bằng kính ngữ, nhưng cách dùng từ lại sắc bén như khi còn bé: “Đều là nhờ phúc của ngài.”
“Đây là điều Tê Vân ngầm đồng ý, mạch chưởng giáo càng cô lập, càng khó bị mò ra nội tình.” Tê Sơn chân nhân đã sớm quen với phương thức nói chuyện như tôi độc của Hướng Ký Dương: “Huống chi, Tố Trần… cũng không để ý.”
Như thì bây giờ, vấn đề lại quay về điểm xuất phát.
“Tố Trần là người như thế nào? Đây là một vấn đề hay.” Tê Sơn chân nhân từ tốn nói: “Bổn tọa lần đầu tiên thấy nàng, liền cảm thấy, đứa nhỏ này thật giống Tê Vân sau khi trở thành chưởng môn.”
“Bổn tọa tu luyện thuật bói toán xem tướng, liếc mắt một cái là có thể biết đứa nhỏ này đã che giấu dung mạo thật của mình, nàng cố ý duy trì vỏ bọc bình thường, không muốn nổi bật, chỉ nói đến bản lĩnh giữ bình tĩnh này, Tê Vân thời thơ ấu đã thua xa.”