Vọng Ngưng Thanh cảm thấy Shirakawa Ayako không có khẩu vị cũng là điều bình thường, vì người thời đại này do tín ngưỡng Phật giáo, sùng bái ăn chay, nên về cơ bản không ăn bất kỳ loại gia súc bốn chân nào, cho rằng thịt là thứ hạ đẳng.
Cá tôm sò ốc vẫn thường thấy, nhưng vì sùng bái vị nguyên bản của thực phẩm, nên việc nêm nếm cũng rất thanh đạm. Mặc dù vậy, thịt cũng rất ít khi xuất hiện trên bàn ăn, thức ăn của quý tộc cơ bản là một trăm cách chế biến từ gạo.
Vọng Ngưng Thanh dùng xong bữa tối liền chuẩn bị đi ngủ, vốn nàng muốn ngồi thiền, nhưng nghĩ lại, vẫn như người thường nằm vào chăn đệm.
Lúc này nàng không phải là Hàm Quang, mà là Takeuchi Aoko.
Nếu không trải qua nỗi khổ của người khác, sẽ không thể hiểu được nỗi buồn của họ.
Cho nên, dù Vọng Ngưng Thanh có một trăm cách để thay đổi tình cảnh trước mắt, thậm chí có thể sống rất tốt mà không làm thay đổi mệnh quỹ, nhưng nàng vẫn không làm vậy.
Đời trước, nàng đã nghiêm túc tự kiểm điểm phương pháp vào đời của mình, việc luôn suy nghĩ làm thế nào để duy trì mệnh quỹ là không ổn. Nàng không phải người đánh cờ, nàng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ mà thôi.
Vì vậy, nàng hiện tại là Takeuchi Aoko, một thế thân tưởng chừng dịu dàng yếu ớt, nhưng thực chất lại âm hiểm độc ác.
Vọng Ngưng Thanh nằm trong chiếc chăn dày cộm, nhắm mắt lại. Vào vai thế thân tưởng chừng yếu ớt nhưng thực chất âm hiểm độc ác...
Thế thân yếu ớt nhưng âm hiểm độc ác...
Thế thân âm hiểm độc ác —
“Soạt”, dầu nến phun lên thành tia lửa.
Lụa trắng ngay lập tức siết chặt, kaiken chỉ trong khoảnh khắc đã đâm vào yết hầu, mái tóc đen bay lên chưa kịp rơi xuống, yêu vật bị áp chế kia đã kinh hoàng mở to mắt.
“Các ngươi... thực sự không thể ngoan ngoãn một chút sao.” Thiếu nữ từ trên cao nhìn xuống con yêu quái hình người đang giãy giụa dưới tay mình, lụa trắng trong tay lại siết chặt một cái nữa, làm tiếng kêu thét của nó hoàn toàn kẹt lại trong cổ họng.
Mái tóc dài buông xuống của thiếu nữ mềm mượt và đen bóng, thoạt nhìn thật giống một con sông băng. Đôi mắt đen nhánh kia phản chiếu ánh đèn độc nhất trong phòng, nhấp nháy ánh sáng lạnh lẽo như châu ngọc trong màn đêm.
“Nói cũng không nghe.” Kaiken xoay một vòng trong tay thiếu nữ, rồi đâm thẳng vào hốc mắt yêu quái.
“Đánh cũng không lùi.” Tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra, đã bị lụa trắng siết chặt ngăn lại ngay lập tức.
Hốc mắt bị đâm thủng không có vết máu, chỉ có những làn khí đen từ từ tràn ra, thấm vào bàn tay thanh mảnh sạch sẽ của thiếu nữ.
“Không thể đi tìm người khác sao? Cứ một hai phải đến đây làm phiền ta.” Giọng nàng bình tĩnh mà nhẹ nhàng, dịu dàng giống như khi dâng trà cho người khác.
Kaiken đâm thủng hốc mắt vẫn đang từng tấc sâu hơn, ngay cả yêu vật đã chết từ lâu cũng không nhịn được mà giãy giụa điên cuồng dưới sự chi phối của nỗi sợ, kim loại và hộp sọ ma sát vào nhau, phát ra âm thanh ken két.
“Nếu còn có lần sau, ta sẽ treo các ngươi lên xà nhà.”
Thiếu nữ với gương mặt tinh xảo như búp bê nói một cách tàn nhẫn, giọng điệu bình thản, lời nói tẩm độc.
Ngay cả yêu quỷ vốn đã chẳng còn biết lạnh là gì cũng vô cớ rùng mình, khuất phục đáp lại trong nước mắt nhục nhã.
...
Sáng hôm sau Vọng Ngưng Thanh thức dậy sớm để thực hiện khóa học hàng ngày thì biết tin thị nữ bên cạnh Shirakawa Ayako bị quỷ ám, nửa đêm hóa điên nhảy múa ngoài cửa sổ phòng Ayako, làm Shirakawa Ayako cả đêm không ngủ được.
Shirakawa Ayako vốn đã ốm yếu lại gặp phải chuyện này liền đổ bệnh, mất cơ hội tham gia lễ hội ngắm hoa vào bảy ngày sau, gia chủ vì thế giận dữ vô cùng, yêu cầu Âm Dương Liêu phái Âm Dương Sư đến trừ yêu diệt quỷ.
Trong nhà hỗn loạn hết cả lên, ngay cả nữ phòng cũng không có tâm trạng dạy lễ nghi cho Takeuchi Aoko nữa, trước khi Âm Dương Sư trừ yêu xong, họ không dám tới cửa thăm hỏi.
Vọng Ngưng Thanh vui vẻ tận hưởng sự nhàn nhã hiếm có, ở trong phòng bảo dưỡng đao của mình.
“Xuất Vân Bát Cảnh” vì là một thanh tachi thực chiến nên không thường được sử dụng, bình thường chỉ treo trên giá đỡ, nhưng “Tụ Hoa” lại thỉnh thoảng phải lôi ra múa chơi một chút, vì vậy việc bảo trì thích hợp là rất cần thiết.
Vọng Ngưng Thanh không hiểu tại sao yêu quỷ nhà Shirakawa lại hung hãn đến vậy? Theo lý mà nói, Shirakawa Ayako là “Tân nương dự bị” của đại yêu, những yêu ma nhỏ yếu lẽ ra không dám đụng đến nàng mới phải.
“Là thể chất dễ thu hút quỷ quái sao?” Vọng Ngưng Thanh hồi tưởng lại nội dung trong mệnh thư, thể chất của Shirakawa Ayako có chút kì lạ, ở trong mắt yêu ma giống như thịt Đường Tăng vậy, cho nên trong mệnh quỹ ban đầu nàng liên tục bị các loại yêu ma tranh giành.
Và Đại Âm Dương Sư mạnh nhất thời đại này - Kuga Ren, về cơ bản chỉ liên tục giải cứu Shirakawa Ayako, liên tục đối đầu với yêu ma, chiến đấu giết chóc liên miên, cuối cùng thành một nhà.
“Ngay cả khi Takeuchi Aoko không biết Kuga Ren là người Shirakawa Ayako thầm mến, nhưng với ý định đoạt đi chỗ dựa duy nhất của Shirakawa Ayako, việc nàng ra tay với Kuga Ren cũng không có gì bất ngờ.”
Vọng Ngưng Thanh dụng tâm suy nghĩ về tính cách của Takeuchi Aoko, cố gắng làm cho giống hệt nguyên mẫu.
Takeuchi Aoko là một nhân vật độc ác đến tận xương tủy, là đoá hoa ác mọc mầm từ nhà Shirakawa đang thối rữa đến cực điểm.
Vọng Ngưng Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo trong gương đồng, giơ tay vuốt vành môi rủ xuống của thiếu nữ — Takeuchi Aoko, không hay cười. Lớn lên trong môi trường ngột ngạt như vậy, định trước tâm tính của nàng sẽ âm u và đầy thù hận.
Vọng Ngưng Thanh đang cố gắng suy nghĩ làm thế nào để “quyến rũ” nam chính bằng một lọn tóc và tà váy xòe rộng thì bỗng có tiếng động lạ truyền đến ngoài cửa sổ trong đêm khuya tĩnh lặng.
Một bóng đen còng lưng phản chiếu trên cánh cửa giấy, sau đó là tiếng gọi khẽ khàng, già nua và nhân hậu truyền đến từ bên ngoài cửa.
“Himegimi xinh đẹp ơi, ta có phấn son tuyệt hảo ở đây, son môi hồng đào, phấm thơm màu ngọc bích, còn có mỹ phẩm cao cấp đến từ Đường Quốc xa xôi, nhất định sẽ giúp người trang điểm đến mức đẹp hơn hoa.”
Nửa đêm ba canh, trong sân nhà người khác, lại có người bán phấn son già nua đứng đó.
Vọng Ngưng Thanh: “.…..”
Ngoài cửa: “.…..”
Takeuchi Aoko, người từ lâu đã ngủ không đủ giấc vì bị những yêu quái này quấy rầy, rút “Tụ Hoa” ra, không chút sợ hãi kéo cửa giấy, mặc cho gió chiều thổi tóc dài của nàng bay phất phới.
Thiếu nữ hơi rũ mắt, sắc mặt ưu sầu, dường như tất cả khổ sở và bất hạnh trên thế gian đều đè lên vai nàng.
“Ta đã nói rồi —” Thiếu nữ chậm rãi rút đao ra: “Nếu còn có lần sau, ta sẽ treo các ngươi lên xà nhà.”
...
Kuga Ren, Đại Âm Dương Sư trẻ nhất trong lịch sử của Tsuchimikado Âm Dương Liêu, là một người kỳ lạ trong giới quý tộc.
Vị công tử danh giá với xuất thân thanh quý, tài mạo song toàn này đáng lẽ phải mải mê với Waka Haiku, múa một bản nhã nhạc trong lễ hội ngắm hoa mùa xuân, hay có vài tin đồn phong nhã với các quý nữ khác, chứ không phải lãng phí tuổi xuân tươi đẹp của mình vào những lá bùa chú khô khan phức tạp, cả ngày làm bạn với yêu quái và ác linh.
Seiu-hime của gia tộc Shirakawa thường xuyên bị yêu quái quấy nhiễu, các Âm Dương Sư trong Liêu đều bàn tán về vẻ đẹp của nàng, nhưng sự chú ý của Kuga Ren lại dừng lại trên dấu ấn mà đại yêu để lại.
Dấu ấn đó từng xuất hiện ở Oku-goten hai mươi năm trước, có liên quan đến bí mật cung cấm khiến Trung Cung Fujiwara tử vong, và khiến hàng chục nữ quan mất trí hóa điên.
Vì vậy, khi nhà Shirakawa gửi thiếp mời đến, Kuga Ren không hề từ chối, mà ngược lại đồng ý đến phủ một chuyến.
Tuy nhiên, vừa đặt chân đến phủ Shirakawa, Kuga Ren đã cảm thấy áp lực và bồn chồn, khí đen bao trùm trên bầu trời nhà Shirakawa dày đặc đến mức sánh ngang với bãi tha ma, nếu không phải có người thi chú làm pháp, thì chính là chủ nhà đã hãm hại người vô tội mà chết, khiến tử hồn khó an lòng.
Kuga Ren không vội vàng đưa ra phán đoán, chỉ chấp nhận lời đề nghị của gia chủ Shirakawa là “tạm trú” vài ngày để quan sát.
Khi chọn nơi ở, Kuga Ren đã chọn một sân viện hẻo lánh, nghe nói đối diện sân viện là nơi ở của một Himegimi, Kuga Ren có thể cảm nhận được tử khí đến từ hậu viện của Himegimi đó.
Những chuyện bẩn thỉu của các quý tộc, Kuga Ren đã xử lý không dưới hàng trăm tình huống, không phải âm mưu nội trạch thì cũng là sự tranh đấu của lòng người, xử lý nhiều lần khiến người ta không khỏi cảm thán một câu “dưới ánh mặt trời không có chuyện gì mới”.
Đêm khuya, Kuga Ren không ngủ, hắn mặc kariginu ngồi thẳng trong phòng, thắp một ngọn đèn dầu, thấy khí đen cuồn cuộn, sương mù bao phủ trong sân, liền biết có yêu ma quấy phá.
Hắn cầm đèn đi ra sân, ngọn đèn nhỏ xua tan sương mù trong phạm vi nửa mét xung quanh hắn, và hắn đã bố trí pháp trận trừ ma trong sân, chỉ chờ quân vào vại.
Kuga Ren tưởng rằng mình sẽ đợi được một con yêu quái hung dữ hoặc một nữ phòng bị quỷ ám, bởi vì âm khí thích bám vào người nữ tử.
Kết quả, hắn thực sự đã đợi được một con yêu quái và một nữ phòng... Nhưng, có chút khác với tình huống hắn dự đoán.
Chỉ thấy hai bóng người mờ ảo xuất hiện từ đằng xa, một người thấp một người cao, bóng người phía trước giống một bà lão, phía sau là một thiếu nữ.
Kuga Ren còn chưa kịp phân biệt thân phận của hai người thì đã thấy thiếu nữ kia như một con báo săn lao lên, đao ngắn trong tay lóe lên ánh sáng lạnh, quẹt qua cổ bà lão với tốc độ khó có thể bắt kịp bằng mắt thường, thành thạo như thể đã lặp lại hàng ngàn lần.
Kuga Ren: “.…..”