Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 264

Bình tĩnh mà xem xét, một đao này thực sự rất bi tráng và hoa mỹ, nhanh chóng tàn nhẫn, sắc bén như cánh hoa. Nhưng tiền đề là, cảnh tượng trước mắt này dù nhìn thế nào cũng là một hiện trường gây án.

Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, Kuga Ren đã đến gần, ngọn đèn trong tay hắn cũng chiếu sáng cảnh tượng phía trước.

Bà lão nằm trên mặt đất, khắp người rỉ ra khí đen là một con yêu quái tên là “Oshiroi Baba”, thường xuất hiện dưới hình dạng một bà lão dung mạo hiền từ, lừa gạt các thiếu nữ xinh đẹp dùng phấn trắng mà bà ta làm để trang điểm. Một khi các thiếu nữ sử dụng, cả khuôn mặt đều sẽ bị lột ra, và bị Oshiroi Baba thu lại sử dụng.

Thiếu nữ vừa một đao cứa cổ Oshiroi Baba kia trông có vẻ xuất thân không tầm thường, mái tóc kiểu hime suôn mượt như sông băng, một khuôn mặt tú lệ đến mức không có gì là lạ khi bị Oshiroi Baba nhắm đến, trên người chỉ mặc một lớp y phục mỏng manh.

Nàng trông có vẻ như bị đánh thức sau khi yên giấc, mặt không son phấn, thậm chí còn đi chân trần.

Sương mù quỷ quái dường như đã che khuất cảm giác của nàng, mãi cho đến khi Kuga Ren đến gần, nàng mới bất chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh nến.

“.…..”

“.…..”

Hai người mặt không biểu cảm nhìn nhau, đồng thời cảm thấy một sự xấu hổ đến nghẹt thở.

Trong cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy ngượng ngùng, Vọng Ngưng Thanh thoáng cái đã nhận ra Kuga Ren, chủ yếu là vì hắn quá dễ nhận diện.

Mệnh thư đã miêu tả vị nam chính này như thế nào? Vẻ ngoài tuấn mỹ như Hikaru Genji, tài năng đủ để sử sách ghi nhớ, hay sự dịu dàng tình si đi ngược lại với cả thời đại này?

Thực ra đều không phải. So với Genji phong lưu đa tình dưới ngòi bút của Murasaki Shikibu, cảm giác mà Kuga Ren mang lại lại bất ngờ “trầm”.

Đó là một thanh niên mang lại ấn tượng đầu chua xót như một cành quýt gãy.

Dung mạo tinh xảo và thanh nhã, dáng người cao gầy mảnh khảnh, gương mặt lãnh đạm và trầm tĩnh, khi nhìn người khác luôn hơi rũ mi mắt, tao nhã và mê người hệt như hoa cam đắng mới nở vào chạng vạng.

Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình Takeuchi Aoko hành hung, hắn vẫn trầm ổn như cũ, giơ tay ném ra một lá bùa chú đốt Oshiroi Baba thành tro tàn, sau đó vươn tay về phía Takeuchi Aoko.

Vọng Ngưng Thanh không tiếp nhận ý tốt của hắn, mà nhanh chóng rút khăn che khuất mặt của mình, tuy tác dụng không lớn, nhưng có còn hơn không.

Ánh nến quá yếu ớt, lại thêm việc Takeuchi Aoko bình thường trang điểm đậm nhạt khác nhau, khả năng bị Kuga Ren nhận ra thân phận cơ bản là bằng không. Chỉ cần không tiếp xúc sâu, chuyện ngày hôm nay có thể xem như chưa từng xảy ra.

Vọng Ngưng Thanh cũng từng nghĩ đến việc nếu bị phát hiện thân phận, mình rốt cuộc nên giả vờ là Shirakawa Ayako hay Takeuchi Aoko? Cái trước có thể ảnh hưởng đến mệnh quỹ của nhân vật chính, cái sau sẽ khiến con đường phía trước của mình khó khăn hơn.

Nhưng Vọng Ngưng Thanh sực tỉnh, nàng lại mắc phải tật cũ. Nàng không nên suy nghĩ “mệnh quỹ sẽ phát triển như thế nào”, mà nên suy nghĩ “Takeuchi Aoko sẽ làm gì”.

Vì vậy sau khi che mặt và đứng dậy, Vọng Ngưng Thanh quay người muốn bỏ trốn, lại bị Kuga Ren túm lấy tay.

“Xin hãy chờ một chút, ta có chuyện muốn hỏi.” Đối với một vị nữ tử khuê các, hành động này thực sự quá đường đột, vì vậy Kuga Ren nhanh chóng buông tay ra.

Điều này cũng thành công ngăn lại hành động muốn trở tay lại đâm một nhát của Takeuchi Aoko, hai người kéo giãn ra một khoảng cách nhất định, Takeuchi Aoko mới hơi đề phòng quay đầu lại.

“Himegimi có thể thấy yêu vật vừa rồi đúng không?” Kuga Ren không úp mở, nói thẳng: “Ban đêm ở nhà Shirakawa luôn có yêu quái quấy phá sao?”

Đây là một câu hỏi hay, nhưng lại không phải là vấn đề mà Takeuchi Aoko có thể trả lời: “Ta không biết, nhưng trong vài tháng gần đây đúng là như vậy.”

Vọng Ngưng Thanh cố ý hạ giọng, bắt chước ra âm điệu âm trầm: “Oshiroi Baba, Rokurokubi, Hatsu Oni (发鬼), Kurozuka (黑冢)... cơ bản đều là những yêu quái thường thấy này.”

Kuga Ren khẽ nhắm mắt lại, rất muốn nói những yêu quái này cũng không “thường thấy”, hay nói cách khác chỉ cần “xuất hiện” thôi cũng đã là chuyện khó giải quyết rồi, nhưng cuối cùng những lời này vẫn không nói ra: “Nhà Shirakawa có điều gì bất thường không?”

Kuga Ren cầm đèn hỏi câu này thực ra không nghĩ nhiều, nhưng hắn lại nhận thấy khi câu hỏi vừa ra, thiếu nữ đối diện liền cười lạnh một tiếng.

“Trừ Seiu-hime xinh đẹp đủ để thu hút yêu quái, thì không có gì bất thường cả.”

Kuga Ren cũng từng nghe tin đồn Seiu-hime bị đại yêu cầu hôn, cũng có cùng sự khó hiểu với Takeuchi Aoko, nếu đã là “Tân nương dự bị” của đại yêu, rốt cuộc tại sao lại thu hút nhiều yêu quái cấp thấp đến vậy?

“Có gì “bất thường” như người chết oan, vật không sạch sẽ, hay góc khuất đầy âm khí nào đó không?” Kuga Ren lại hỏi.

Vọng Ngưng Thanh muốn nói “không biết”, nhưng lời chưa kịp nói ra lại nhớ đến một chuyện, suy nghĩ nói: “Sau đình viện có một cái giếng cạn.”

“Giếng cạn?” Kuga Ren cau mày, giếng là nơi âm khí nặng nề, nếu không có nước ngầm càng là điềm không may.

“Nghe nói từng có nữ tì gieo mình xuống giếng mà chết, vì vậy miệng giếng đã bị phong lại, nhưng nơi đó không có yêu quái.” Vọng Ngưng Thanh nói rất đương nhiên, yêu quái đều bị nàng tiêu diệt hết rồi, cái giếng kia chỉ là một nơi chôn xác mà thôi.

Kuga Ren lại quyết định đi xem xét: “Có thể nhờ Himegimi dẫn đường được không?”

Vọng Ngưng Thanh không phản đối, chỉ im lặng quay người, đi về phía giếng cạn.

Đình viện bị bao phủ trong sương mù quỷ quái đen kịt, ngay cả ánh đèn trong tay Kuga Ren cũng chỉ có thể chiếu sáng phạm vi nửa mét, hắn không thể không bước đến bên cạnh Takeuchi Aoko, giơ đèn chiếu sáng con đường phía trước cho nàng.

Đối với hành động của Kuga Ren, Vọng Ngưng Thanh không có phản ứng gì, nàng biết sự khẩn cấp của vấn đề, nên chỉ im lặng tiếp tục bước về phía trước.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể với tới, tay áo rộng thõng xuống thỉnh thoảng khẽ tiếp xúc, phát ra tiếng sột soạt nhỏ.

Không lâu sau đó, hai người đã đến bên cạnh giếng cạn. Đúng như lời Takeuchi Aoko nói, một cái giếng cạn đã bị niêm phong, so với đình viện đầy âm khí quỷ quái, cái giếng này thậm chí còn khá sạch sẽ.

Sự tình có điều kỳ quặc, Kuga Ren chỉ có thể cầm đèn lại gần, dưới ánh đèn mờ nhạt, những ký tự khắc trên nắp giếng cũng dần trở nên rõ ràng.

“Đây là...” Sắc mặt Kuga Ren hơi đổi, ngón tay đeo găng tay da nhẹ nhàng v**t v* những ký tự kia, ngay cả khi không có linh lực, những ký tự đó vẫn mang một ý nghĩa sâu xa và huyền bí khiến người ta phải động lòng.

Âm dương thuật của Oa Quốc vốn bắt nguồn từ đạo thuật của Hoa Hạ, Kuga Ren dù không thể hiểu rõ, nhưng cũng biết đó là một sự tồn tại thần bí cổ xưa vượt xa phạm vi hiểu biết của mình.

Hắn nhìn những ký tự ấy, gần như muốn chìm đắm vào trong đó, nhưng lễ nghi giáo dưỡng của hắn nhắc nhở rằng bên cạnh vẫn còn có người, chỉ có thể nhẫn nhịn thu lại tầm mắt, quay đầu hỏi.

“Những ký tự này...?”

Câu hỏi của Kuga Ren chưa kịp nói ra.

Trong đình viện trống rỗng chỉ còn lại một mình hắn, Himegimi cầm đao giết quỷ kia đã không thấy tăm hơi.

Tưởng rằng là yêu quái quấy phá, Kuga Ren đột ngột đứng dậy, không quan tâm động tĩnh quá lớn sẽ làm kinh động người khác, tự cắn rách ngón tay cái của mình, để máu từ từ chảy ra.

Điều kỳ lạ là, máu chảy ra từ cơ thể Kuga Ren không nhỏ xuống đất, mà lại lơ lửng trên không như mạng nhện, tạo ra một lớp sương máu mỏng mờ nhạt.

“Ta là Thiên Mục, cùng trời theo đuổi.”

Kuga Ren giơ tay viết ra một chữ “Diệu” (Sáng rực).

“Mắt như sấm chớp, sáng chói tám phương. Thấu suốt trong ngoài, không gì không phục.”

“Cấp cấp như luật lệnh.”

Kèm theo tiếng quát khẽ, ánh sáng trong trẻo thánh khiết như bình minh lan tỏa khắp nơi, chiếu sáng đình viện như ban ngày.

Sương mù quỷ quái tan biến dưới ánh sáng rực rỡ, âm khí sau khi được tinh lọc chỉ còn lại bụi bay lơ lửng, dính vào tóc, kariginu của Âm Dương Sư, làm mờ mắt hắn.

Tầm nhìn có một thoáng mơ hồ, nhưng nhờ ánh sáng chớp nhoáng kia, Kuga Ren cuối cùng cũng nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Thiếu nữ tóc đen mặc áo trong màu trắng đang đứng cách đó không xa, bị ánh sáng làm kinh động, quay đầu nhìn hắn một cái.

Ngay sau đó, nàng không chút do dự chạy qua góc tường, biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.

...

Vọng Ngưng Thanh cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon lành.

Sau khi tuỳ tay chọn vài kẻ xui xẻo treo lên xà nhà, nàng cuối cùng cũng có được một đêm bình thường như bao người khác.

Vọng Ngưng Thanh biết rõ với phẩm tính của Kuga Ren, hắn sẽ không nhắc đến những gì đã thấy đêm hôm ấy, càng sẽ không đi thăm hỏi thân phận của vị Himegimi kia, nàng cũng liền mừng rỡ nhẹ nhàng, coi như chuyện đêm đó chưa từng xảy ra.

Từ luôn chỉ trích cầu toàn đến dần dần buông thả, Hàm Quang tiên quân cũng bị buộc phải trưởng thành rất nhiều.

Cho đến ngày thứ ba, thị nữ đến thông báo với Takeuchi Aoko rằng Âm Dương Sư Kuga Ren muốn gặp Seiu-hime một lần, để dò hỏi về một số việc liên quan đến đại yêu.

“Đã biết.” Vọng Ngưng Thanh gật đầu đồng ý, mặc cho thị nữ trang điểm chải chuốt cho mình, Shirakawa Ayako từ sau lần bị kinh hãi trước vẫn luôn ốm đau trên giường, vì vậy trong khoảng thời gian này đều do nàng đại diện tiếp khách.

Xem ra đây hẳn là lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa Takeuchi Aoko và Kuga Ren, nàng cần phải suy nghĩ kỹ xem làm thế nào để đi hết mệnh quỹ ban đầu của Takeuchi Aoko.

Thị nữ chải chuốt xong mái tóc dài cho Takeuchi Aoko, thay cho nàng bộ chính phục rườm rà, đang chuẩn bị thoa phấn son thì bên ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng ồn ào.

“Chuyện gì vậy?” Vọng Ngưng Thanh hỏi một câu, thị nữ liền vội vàng xin lỗi, rồi đi ra đại sảnh hỏi nguyên do.

“... Ao-kun! Himegimi nói nàng không cần thế thân, nàng muốn tự mình tiếp đãi khách nhân!” Thị nữ vừa chạy về vừa th* d*c, vịn vào cửa nói.

 
Bình Luận (0)
Comment