Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 269

“Vong Xuyên đang chết đi.” Trong im lặng, Long Thần chợt mở lời, giọng điệu tang thương, toát nên vẻ xa xăm của thời gian: “Chứa đựng quá nhiều ký ức và tưởng niệm, thần đang khao khát sự trầm lặng vĩnh viễn.”

“Ta biết dòng sông sẽ chết đi…” Kuga Ren sắc mặt nhạt nhòa, dường như có sự buồn bã: “Nhưng Vong Xuyên cũng sẽ chết sao?”

“Vạn vật hữu linh, mà vạn linh đều có tư cách trở về yên lặng.” Long Thần hơi nhô lên một chút: “Đối với những dòng sông như thế này, sông cạn chính là cái chết. Còn đối với Vong Xuyên, cắt đứt tưởng niệm, chính là cái chết.”

“Thần sẽ không quản sao?”

“Vì sao phải quản? Vong Xuyên trước khi chết luôn truyền thừa tưởng niệm xuống, đứa con của thần sẽ sinh ra ở nhân gian, cuối cùng cũng sẽ theo dòng nước này trở về bên Vong Xuyên.”

Kuga Ren suy ngẫm, lối vào Hoàng Tuyền hiện ra ở nhân gian, có phải là vì Vong Xuyên muốn đón đứa con của mình trở về? Vong Xuyên và dấu ấn Hỏa Điệp lại có quan hệ gì?

Kuga Ren chưa kịp nghĩ thông suốt, ánh mắt bỗng ngưng lại, hắn nhìn thấy một bóng hình trong dòng nước.

Mặc dù chỉ là hình ảnh thoáng qua, nhưng ký ức hắn cầm theo hộp thuốc quả thực chưa xa lắm, thị nữ kỳ quái kia cũng để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, hắn hiếm khi thấy nữ tử nào làm chuyện xấu mà lại thản nhiên đến thế.

“Long Thần, xin hạ xuống một chút.” Trong lòng Kuga Ren có một suy đoán, nhưng hắn hơi không dám tin: “Hạ xuống thêm chút nữa… Đúng rồi.”

Kuga Ren vươn tay chạm vào dòng nước, ngón tay ngay lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo ẩm ướt, tựa như bùn lầy đặc sệt.

Có vật mềm mại như tơ lụa chạm vào ngón tay hắn, điều này khiến hắn tin chắc suy đoán của mình là đúng. Tay hắn tiếp tục lặn sâu, chẳng sợ nước Vong Xuyên sẽ làm ướt y phục của mình.

Sau một lát, Kuga Ren ôm ra từ dòng nước một nữ tử ôm Tachi.

“Nàng ấy…” Kuga Ren theo bản năng thử hơi thở của thiếu nữ, khi phát hiện nàng vẫn còn sống thì thở dài một hơi, sau đó sắc mặt lại trở nên lạnh nhạt.

Kuga Ren không ngờ lại gặp thiếu nữ này ở đây, hắn ban đầu nghi ngờ sự mất tích của Seiu-hime có liên quan đến thiếu nữ này, nhưng không ngờ nàng lại chìm trong dòng nước Vong Xuyên.

Người sống ở lại Tokoyo no Kuni là một việc vô cùng nguy hiểm, cho dù may mắn không gặp ác linh, nhưng những linh hồn không có thân xác kia cũng sẽ theo bản năng khao khát ký chủ, từ đó tranh giành quyền sử dụng thân xác với chủ nhân ban đầu.

Đến nước này cũng không thể quay đầu trở lại, Kuga Ren đoán nàng chắc là bị cổng Hoàng Tuyền sai lệch đưa đến đây, chỉ là không biết vì sao lại ôm một thanh Tachi.

Tachi… Kuga Ren suy tư một lát, cuối cùng cũng không nghĩ ngợi lung tung nữa. Hắn quyết định mang thiếu nữ theo bên mình, đợi đến khi tìm thấy Seiu-hime sẽ cùng nhau rời khỏi Hoàng Tuyền.

Thiếu nữ gầy gò mảnh khảnh dựa vào lòng Kuga Ren, môi tái nhợt. Kuga Ren chú ý thấy băng gạc lờ mờ lộ ra ở viền tất của nàng, chắc hẳn là vết bong gân ban ngày chưa khỏi hẳn, ban đêm lại gặp phải tai họa.

Tokoyo no Kuni rộng lớn bao la, muốn tìm một người trên mảnh đất rộng lớn như vậy sau đó kịp thời quay về, nghĩ cũng biết là một việc khó khăn đến nhường nào.

Qua khỏi sông Vong Xuyên, Kuga Ren cuối cùng cũng đặt chân lên con đường hoa Bỉ Ngạn, hắn triệu hồi từ Bách Quỷ Trướng một con chó trắng khổng lồ, để chó trắng cõng Takeuchi Aoko đang hôn mê.

Thức thần buộc sợi tóc của Shirakawa Ayako bay lên bay xuống, sau đó rơi xuống một khoảnh đất trống không xa và đứng yên rất lâu, chứng tỏ Seiu-hime đã từng nán lại đó một khoảng thời gian khá dài.

Nhưng sau đó Seiu-hime đã đi đâu? Kuga Ren trầm ngâm, hắn truyền thêm linh lực vào thức thần hình nhân, nhưng thức thần hình nhân lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Thức thần truy tìm tung tích không phải là một thuật pháp mạnh mẽ, cách để cắt đứt sự truy tìm này cũng có nhiều, nếu đại yêu đã bắt Seiu-hime có lòng, sớm muộn cũng sẽ loại bỏ hậu họa.

May là Kuga Ren cũng không quá trông chờ vào chiêu này, hắn ném ra một lá bùa, niệm chú: “Bóng xưa dấu cũ, truy ngược hình ảnh thời gian.”

“Hiện.”

Lá bùa trắng lơ lửng trên không, chợt một góc thoáng chốc cuộn lại, không gió tự cháy. Trước mắt Kuga Ren hiện ra hai bóng người, một con yêu quái bao phủ trong sương mù, người còn lại là Himegimi gấm vóc lụa là.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc nhìn rõ dung mạo của Seiu-hime, Kuga Ren không khỏi sững sờ. Hắn quay đầu nhìn thiếu nữ đang nằm trên lưng chó trắng, dung mạo của hai người lại tương tự bảy tám phần.

Nếu nhất định phải nói hai người có gì khác biệt, đó là Seiu-hime trông yếu ớt dịu dàng, mày mắt mang nụ cười; còn thiếu nữ bên cạnh lại tối tăm tĩnh mịch, tựa như rối gỗ.

Là tỷ muội sao? Nếu không không thể giải thích vì sao hai người lại giống nhau đến vậy. Nhưng nếu là tỷ muội, nghĩ đến cuộc sống nơi chốn tinh tế của Seiu-hime và hành động ngay cả khi ngã đau cũng không dám kêu của thiếu nữ, không khỏi khiến người ta than thở.

Sau khi xem cảnh tượng hồi tưởng, suy đoán của Kuga Ren được chứng thực, điều khiến hắn hơi bất ngờ là yêu quái tên “Kirimikawa” này lại là con của Vong Xuyên, và Seiu-hime là tân nương mà Vong Xuyên chọn cho hắn.

“Ta không phải Seiu-hime, ta là cái bóng của Seiu-hime.”

“Nhà Shirakawa vì để tránh Seiu-hime rơi vào tay yêu quái, nên mới có sự tồn tại của ta.”

“Ta nghĩ, ngài hẳn cũng không muốn cưới một hàng giả, đúng không?”

Seiu-hime quả nhiên thông tuệ như lời đồn, nữ tử bình thường gặp phải yêu quái chỉ sợ đã sớm sợ vỡ mật, nhưng Seiu-hime lại vẫn có thể giả vờ bình tĩnh mà đối đáp với quái vật, so với người khác đã mạnh hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, Kuga Ren không khỏi rơi vào im lặng. Hắn không cảm thấy Seiu-hime sẽ nói lời vô căn cứ, đôi khi lời nói vô thức của con người thường là sự thật, vì vậy thiếu nữ bên cạnh hắn rất có thể chính là “cái bóng” của Seiu-hime.

Người mà thiếu nữ này oán hận, chẳng lẽ chính là Seiu-hime sao?

Kuga Ren lắc đầu, không tiếp tục nghĩ sâu hơn. Hắn dùng dao nhỏ rạch ngón tay mình, trong chốc lát không khí lan tỏa hương thơm thanh khiết nồng đậm mà chua xót của cành quýt.

Xung quanh truyền đến tiếng côn trùng vỗ cánh, có côn trùng phát ra ánh huỳnh quanh tụ tập về phía Kuga Ren, dài hơn bốn tấc, to như đầu ngón tay, màu xanh lục có chấm đen, hình dáng tựa con tằm.

Loài sâu này có một danh hiệu hiển hách, “Thần Vĩnh Hằng”. Chúng thường sống ở cây quýt hoặc cây tiêu thơm, chỉ ăn “Phi Thời Hương Quả” (quả thơm không đúng mùa).

Máu tươi từng giọt chảy xuống, rơi vào đôi môi tái nhợt của thiếu nữ, hầu như có thể thấy bằng mắt thường, sắc mặt của thiếu nữ dần phục hồi vẻ hồng hào.

Vọng Ngưng Thanh tỉnh lại từ hôn mê, nàng tưởng rằng ngủ một giấc dậy sẽ nhìn thấy con đường hoa Bỉ Ngạn, nhưng không ngờ ánh nhìn đầu tiên lại là góc nghiêng thanh tuấn như tranh của nam chính.

Nói thật, cũng chẳng khác gặp ma là bao.

Việc bất thường ắt có điều mờ ám, nếu nhân vật chính bất thường, chín phần mười là gặp tai họa, Vọng Ngưng Thanh có bốn lần luân hồi lấy máu và nước mắt làm bài học, vì vậy lập tức cảnh giác.

“Khụ khụ.” Nàng mong manh khẽ ho hai tiếng, lần nữa ngước mắt lên, trong mắt đã gợn sóng long lanh, quả là một tư thái mong manh yếu đuối, mềm mại ôm cả bệnh tật vào người: “Kuga-kun?”

Để nàng thử dò xét cho kỹ một phen! Nếu quả thật có điều kỳ quặc, nàng lúc này sẽ không là “Takeuchi Aoko” mà là Shirakawa Ayako rồi!

“Ngươi tỉnh rồi sao?” Sắc mặt Kuga Ren hơi lạnh nhạt, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến người ta bất an: “Có khỏe không? Có nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì không?”

Tâm trạng Kuga Ren vì biết được chuyện “cái bóng” mà trở nên hơi nặng nề, thái độ tự nhiên có chút thay đổi, nhưng Vọng Ngưng Thanh lại không hề hay biết, nàng chỉ cảm thấy thái độ của Kuga Ren vô cùng kỳ lạ.

Cứ nghĩ xem, một thiếu nữ ban ngày vừa trêu chọc ngươi một hồi lại thể hiện bộ mặt ác độc rõ rệt, sau khi không vui mà giải tán, ngươi còn có thể dịu dàng nói lời hay ý đẹp với nàng sao?

“Không nhớ rõ, ban đêm đang muốn yên giấc, không ngờ vừa mở mắt đã đến đây…” Vọng Ngưng Thanh trả lời mơ hồ, lại lần nữa thăm dò: “Kuga-kun làm sao biết ta…?”

Lời hỏi nói một nửa chừa một nửa, chính là để người khác có đủ khoảng trống để tưởng tượng, đối phương sẽ tự động bù đắp phần còn lại của câu hỏi theo logic của chính mình.

Kuga Ren cười nhẹ, tưởng đối phương đang hỏi hắn vì sao lại xuất hiện ở đây, bèn kiên nhẫn kể sơ qua chuyện nhà Shirakawa xuất hiện lối vào Hoàng Tuyền.

“Tuy chưa từng gặp mặt Seiu-hime, nhưng cũng may nhà Shirakawa còn giữ tranh vẽ Seiu-hime, sau đó ta liền vào sông Sanzu tìm người.” Kuga Ren giải thích đầu đuôi câu chuyện: “Không ngờ lại nhìn thấy ngươi trong dòng nước Vong Xuyên.”

“Thì ra là thế.” Đã xem qua tranh vẽ, nên nhầm nàng thành Seiu-hime, vì vậy mới “ra tay cứu giúp”. Không thể không nói, quả thực đã hỏng việc lớn rồi.

Logic ăn khớp, đầu đuôi câu chuyện cũng ăn khớp, sai sót duy nhất là Kuga Ren đã nhầm Takeuchi Aoko thành Shirakawa Ayako, mà Shirakawa Ayako thật sự đã bị Kirimikawa biến thành một đóa hoa Bỉ Ngạn.

Vọng Ngưng Thanh suy nghĩ nếu là Takeuchi Aoko trong tình cảnh này sẽ làm gì, nữ hài không lúc nào không muốn thay thế Shirakawa Ayako kia có lẽ sẽ cứ thế mà đâm lao phải theo lao, sau đó tìm cơ hội ra tay hại chết Shirakawa Ayako chăng.

Hơn nữa, nếu có Kuga Ren làm nhân chứng, Đại Âm Dương Sư cứu được “Seiu-hime” cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, Đại Ngự Sở nhất định sẽ biết chuyện này, sau đó dù gia chủ Shirakawa trong lòng không muốn, cũng phải ngậm ngùi mà thừa nhận.

Ngược lại, nếu ở đây thừa nhận mình là Takeuchi Aoko, e rằng sẽ bị Đại Âm Dương Sư nghi ngờ, dù sao Kuga Ren sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện Shirakawa Ayako yêu mến mình.

Không phải lo lắng lòng oán hận của mình đối với Ayako bị phát hiện, chủ yếu là sợ mình chưa kịp ra tay đã bị vạch trần. Vậy nên, cứ lừa gạt trước đã, sau khi tìm được manh mối của Shirakawa Ayako rồi lại nhân cơ hội chuồn đi.

Bình Luận (0)
Comment