Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 268

“Cổng Hoàng Tuyền ở đâu?” Vọng Ngưng Thanh ép hỏi.

“Nước...” Yêu quái sớm đã sợ vỡ mật giãy giụa, khàn giọng nói: “Nước, nơi chứa nước đủ đầy ánh trăng, tức là sông Sanzu.”

Bất kỳ nơi chứa nước nào đủ để phản chiếu ánh trăng tròn đều có thể kết nối với sông Sanzu.

“Ai đã mang Shirakawa Ayako đi?” Sách mệnh cho ra manh mối có hạn, Vọng Ngưng Thanh hạ thấp lưỡi đao, lại hỏi.

“Hoàng Tuyền Tử, là Hoàng Tuyền Tử!” Yêu quái nước mắt nước mũi giàn giụa, so với vũ khí sắc bén, nó càng sợ hãi thiếu nữ giọng điệu trầm thấp ép hỏi nó: “Kirimikawa! Hoàng Tuyền Tử Kirimikawa!”

“Là vậy sao?” Vọng Ngưng Thanh nghiêng đầu, dứt khoát quả quyết cắt cổ yêu quái: “Đa tạ.”

Hoàng Tuyền Tử Kirimikawa, kẻ thù định mệnh của Kuga Ren.

Trong cuốn 《Heian Monogatari》, chỉ riêng những chuyện kì quái liên quan đến Kirimikawa đã chiếm một phần ba dung lượng, ngay cả khi có thêm một nhân vật chính khác là Shirakawa Ayako, Kirimikawa vẫn là một nét bút đậm rực rỡ.

Hai mươi năm trước trong cung có một chuyện kì dị đã xảy ra, Trung Cung Fujiwara phát điên vì Hoả Điệp, sau khi điên điên khùng khùng một năm, Trung Cung Fujiwara sinh ra cặp song sinh không thuộc về Thiên Hoàng.

Trung Cung Fujiwara phát điên, và sinh ra “Hoàng Tuyền Tử” cấm kỵ.

Đối với hoàng thất, đây là chuyện gièm pha lớn, nhưng Thiên Hoàng si mê Trung Cung Fujiwara, không nỡ trách cứ nàng. Mặc dù vậy, Trung Cung Fujiwara vẫn qua đời không lâu sau sinh.

Hai đứa trẻ đó, một đứa được Trụ trì chùa Taiga ôm đi, đứa còn lại thì được nữ hầu bên cạnh Trung Cung Fujiwara mang đi, trong cung cũng tiêu hủy sạch sẽ ghi chép về chuyện quỷ dị này.

Tuy nhiên, Vọng Ngưng Thanh đã đọc qua sách mệnh và Shirakawa Ayako đến từ ngàn năm sau đều biết, nữ hầu từng hầu hạ Trung Cung Fujiwara chính là trưởng nữ nhà Kuga, sau này kén rể là Tsuyukusa-hime Kuga Honka.

Đứa trẻ được Trụ trì chùa Taiga mang đi lấy tên theo dòng sông, chính là “Kirimikawa”; còn Hoàng Tuyền Tử được Kuga Honka coi như con đẻ sở hữu trong mình linh lực mạnh mẽ, từ nhỏ đã dấn thân vào âm dương đạo, lấy “Ren” (hoa sen) tĩnh tâm làm tên.

Chính vì điều này, khi Shirakawa Ayako nói ra “Hoàng Tuyền Tử”, Kuga Ren mới có phản ứng như vậy.

Mang theo Xuất Vân Bát Cảnh và Tụ Hoa, Vọng Ngưng Thanh không chút do dự nhảy vào vũng nước nhỏ trong đình viện của mình.

Phần thuộc về Takeuchi Aoko đang hưng phấn vì sắp được toại nguyện, còn phần thuộc về Vọng Ngưng Thanh lại bình tĩnh không chút gợn sóng.

Cũng không phải lần đầu tiên đến Hoàng Tuyền, Vọng Ngưng Thanh nghĩ thầm. Lần trước đi âm phủ quả thực có nhiều chuyện không vui, chỉ mong lần này đừng lại phát sinh tai họa.

Vọng Ngưng Thanh không hề biết, khi nàng đang suy nghĩ về cách giết Shirakawa Ayako, thì phía bên kia, Shirakawa Ayako cũng đang rơi vào tình cảnh khó khăn, nóng lòng thoát thân.

Đối mặt với bóng ma thẳng thắn cầu ái trước mắt, Shirakawa Ayako giả vờ thẹn thùng cúi đầu, dùng sức siết chặt vạt áo.

“Ngài nhận nhầm người rồi.”

Shirakawa Ayako biết rõ Kuga Ren nhất định sẽ đến cứu nàng, và điều nàng cần làm chỉ là cố gắng kéo dài thời gian. Nghĩ như vậy, nàng hai mắt rưng rưng, nói với bóng dáng mịt mờ sương mù trước mặt.

“Ta không phải Seiu-hime, ta là cái bóng của Seiu-hime.”

“Nhà Shirakawa vì để tránh Seiu-hime rơi vào tay yêu quái, nên mới có sự tồn tại của ta.”

Nàng ôn tồn mềm mỏng, ý tứ hàm xúc mà lại kín đáo.

“Ta nghĩ, ngài hẳn cũng không muốn cưới một hàng giả, đúng không?”

Shirakawa Ayako nắm được chỗ hiểm của Hoàng Tuyền Tử, không ai lại thích hàng giả, huống chi là Hoàng Tuyền Tử vốn có xuất thân không may?

“.…..” Bóng dáng mịt mờ sương mù không nói gì, qua một lúc lâu, mới nói: “Nàng ấy ở đâu? Ta đưa nàng ấy tới đây, tự nhiên sẽ biết ai thật ai giả.”

Shirakawa Ayako siết chặt ống tay áo, đôi môi tái nhợt bệnh tật khẽ mím lại, trông có vẻ yếu đuối đáng thương: “Vì sao nhất định phải là Seiu-hime? Nếu bàn về sắc đẹp, rất nhiều danh môn quý nữ cũng rất xinh đẹp mà.”

“Ta phải có một thê tử.” Bóng sương mù thành thật trả lời: “Chỉ khi học được tình yêu từ nàng ấy, ta mới được ban cho nhân tính, cuối cùng có được thân thể có thể đi lại trên thế gian.”

“Cho nên ngài mới lưu lại dấu ấn Hoả Điệp?” Shirakawa Ayako hơi kinh ngạc, cảm giác sắp được chạm vào chân tướng lịch sử khiến tim nàng khẽ run lên, sự tự tin có thể nắm giữ sự thật quả thực khiến người ta say mê.

“Không, đó là do phụ thượng lưu lại.” Bóng sương mù biết gì nói nấy: “Hoả Điệp là dấu ấn của sông Sanzu, Seiu-hime là thê tử phụ thượng chọn cho ta, tuy không hiểu, nhưng ta phải cưới nàng ấy làm thê.”

“Phụ thượng?” Shirakawa Ayako sững sờ một chút, phụ thượng mà Kirimikawa nói đến hẳn là không phải chỉ Đại Ngự Sở đã thoái vị, mà là cha ruột của “Hoàng Tuyền Tử”.

“Đúng vậy, phụ thượng.” Bóng sương mù gật đầu, bất chợt nâng lên một bàn tay ngưng tụ từ mây mù, quạt tan sương mù bao phủ bốn phía.

Shirakawa Ayako chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng lên, ánh đỏ thấm qua kẽ mắt, cảm giác châm chích biến mất, nàng hơi mở to mắt trong tầm nhìn mờ ảo.

Hoa, hoa trải khắp núi đồi đồng bằng, đỏ rực mà hoa lệ.

Từng chùm hoa dịu dàng thướt tha, hình như sen đỏ mọc trên mảnh đất đen sạm, như ngọn lửa đang cháy, như máu tươi vẩy ra, phát điên mà sinh trưởng không chút kiêng dè.

Trong hoàn cảnh áp bức mà lại u ám này, con đường lửa rọi lát đầy hoa tươi này là phong cảnh và màu sắc duy nhất, xứng đáng gọi là tuyệt mỹ.

“Phụ thượng là Hoàng Tuyền, phụ thượng là Vong Xuyên, phụ thượng là thần dẫn độ tất cả linh hồn, là sông Sanzu rửa sạch tất cả bụi bặm.”

Bóng sương mù hái xuống một đóa hoa Bỉ Ngạn, màu đỏ bi ai như vậy lại trông đặc biệt tĩnh mịch. Mọi vật của Hoàng Tuyền đều an bình, yên tĩnh, chính như cái chết vốn nên là trang nghiêm túc mục.

“Và ta sẽ thay thế phụ thượng, trở thành Vong Xuyên ở nơi này.”

Theo truyền thuyết, Tokoyo no Kuni là quốc gia vĩnh hằng nằm bên kia biển đêm bất tận, là một cõi lý tưởng nơi vạn linh không già không chết, không lo không nghĩ.

Vọng Ngưng Thanh từng đi qua âm tào địa phủ của Hoa Hạ, nhưng chưa từng đến Vong Xuyên của xứ người. Nhưng cơ bản thì cái chết đối với trần thế luôn như nhau, nên giữa hai nơi vẫn tìm thấy chỗ tương đồng.

Bầu trời của Tokoyo no Kuni mang màu vàng chiều tà đặc trưng của thời điểm chạng vạng, những áng mây đậm nhạt khác nhau bị kéo dãn thành từng sợi tơ, xoáy và quấn quýt lại hướng về trung tâm.

Vọng Ngưng Thanh lội trong dòng nước ngập quá đầu gối, từng bước chật vật tiến về phía trước, mắt cá chân đã được băng bó vẫn đau nhức âm ỉ.

Hai đầu của dòng nước đều là mây mù dày đặc, lờ mờ thấy hoa lá sum suê hai bên bờ. Mặt sông trôi nổi vài cánh hoa rơi rớt, cùng với sương trắng, đều mang màu sắc mơ hồ nhạt nhòa.

“Quay về —” Âm thanh vọng lại bên tai Vọng Ngưng Thanh, vừa xa vừa gần, vừa nam vừa nữ: “Người sống không nên đặt chân vào thế giới của người chết, quay về —”

Vừa dứt lời, tiếng chuông trầm lặng nặng nề vang vọng trong biển ý thức, khiến tâm trí người ta mê man, không tự chủ được mà muốn tuân theo đối phương.

Đáng tiếc, có lẽ vì chấp niệm của Takeuchi Aoko đối với Shirakawa Ayako quá sâu đậm, Vọng Ngưng Thanh cảm thấy âm thanh này chưa đủ để ảnh hưởng đến tâm trí của Takeuchi Aoko, cho nên làm ngơ mà tiếp tục bước tới.

Dòng nước cản trở thân thể nàng, nhưng sau khi nhận ra không thể lay chuyển ý chí của nàng, lực cản kia lại yên lặng tan đi.

“Thật đáng thương.” Âm thanh kia lại thay đổi, vừa giống trẻ con lại vừa không: “Thật đáng thương, sự luyến tiếc nhân thế của ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi sao.”

Dòng nước chứa đựng tình cảm của sinh linh, trừ khi không còn hối tiếc, sống thọ và chết tại nhà, nếu không con đường vãng sinh này làm sao có thể đi thong dong được?

Dòng sông ngày càng sâu, dần dần ngập qua vai cổ của thiếu nữ, Vọng Ngưng Thanh ngửa đầu, chậm rãi khép mắt lại. Vô số hình ảnh chạy qua tan đi trong dòng nước, chở nàng trôi đi từng chút như chiếc thuyền cô độc.

Bên kia, Kuga Ren cũng đã chuẩn bị xong, sau khi tra xét được lối vào Hoàng Tuyền liền tiến hành phong ấn khẩn cấp, để tránh có thêm yêu quái gây họa cho nhân gian, sau đó mở Bách Quỷ Trướng ra.

“Long Thần, lần này cũng xin nhờ cậy ngài.”

Bách Quỷ Trướng được mở ra, những dải Gohei xung quanh tự động lay chuyển dù không có gió, kéo theo kariginu của Kuga Ren cũng bị gió thổi lên, phát ra tiếng động dồn dập nhỏ vụn.

Thanh niên dưới ánh trăng tuấn dật như thần linh tại thế, Kim Long hư ảo chợt hiện ra, mắt rồng nhắm nghiền, uy nghiêm mà trang trọng quấn quanh cánh tay của hắn.

“Mở.” Phù chú vẽ bằng chu sa được ném ra, một ngón tay chỉ thẳng vào bờ hồ, chỉ trong khoảnh khắc, cây ngừng gió lặng, ngay cả thời gian cũng vì đó mà tĩnh lặng.

Một tiếng “Ong” ngân nhẹ, trường năng lượng vô hình tản ra, như gợn sóng lan rộng từ nơi tĩnh lặng, bờ hồ vốn xanh đậm bởi rong rêu sinh sôi liền biến thành mặt gương mờ mịt sương mù, không phản chiếu được bất kỳ ánh sáng nào.

“Phong Sư, đưa ta vào, rồi canh giữ nơi đây.” Kuga Ren cưỡi gió bay lên, trước khi bước vào sông Sanzu vẫn không quên dặn dò: “Nếu ta ba ngày chưa về, hãy phong kín cổng Hoàng Tuyền.”

Đáp lại Kuga Ren chỉ có tiếng gió rít, dải Gohei bị gió thổi bay phấp phới, chẳng biết đối phương có đồng ý hay không.

Kuga Ren bước vào Hoàng Tuyền, một hình nhân giấy buộc sợi tóc bay ra từ lòng bàn tay hắn, lơ lửng bay về hướng sâu trong Hoàng Tuyền, thức thần hình nhân này có thể giúp hắn tìm ra vị trí của Seiu-hime.

Tokoyo no Kuni chia thành mười mấy khu vực khác nhau, nhưng người sống muốn đến Tokoyo no Kuni nhất định phải đi qua Vong Xuyên và con đường hoa Bỉ Ngạn.

Kuga Ren đứng lơ lửng trên không, Long Thần hiện ra chân thân kiêu hãnh khẽ gật đầu, cho phép nhân loại nhỏ bé này cưỡi trên lưng mình.

Thần chở Kuga Ren bay qua Vong Xuyên, tất nhiên, Vong Xuyên không chỉ là một đoạn ngắn, nó xuyên suốt cả Tokoyo no Kuni. Con người đi qua đó, ký ức sẽ hóa thành dòng nước, cuối cùng đến bờ bên kia, nở thành những đóa hoa yêu kiều.

Bình Luận (0)
Comment