“Xin lỗi, đã lợi dụng ngươi.” Nàng thậm chí còn nhẹ nhàng dịu dàng xin lỗi, ánh nắng rơi trên hàng mi của nàng, ánh sáng và bóng tối chập chờn không chừng.
Giọng Kuga Ren lạnh lùng: “Lợi dụng ta?”
Thiếu nữ lại cười, như hoa Trà rực rỡ, như hoa Anh Túc nở rộ, ác ý trong mắt không kiêng nể gì, không chút che giấu.
“Ta có một người rất hận, hận không thể cho nàng ta chết.”
“Nhưng ta phát hiện, từ bên người nàng ta cướp đi ngươi, đối với nàng ta mà nói, có lẽ là chuyện càng đau đớn hơn cả việc g**t ch*t nàng ta.”
...
Đóng kịch khiến người ta buồn ngủ.
Sau khi đặt mình vào Takeuchi Aoko và k*ch th*ch Shirakawa Ayako một trận thật ác liệt, Vọng Ngưng Thanh nhận được câu trả lời từ Kuga Ren: “Ta không thuộc về bất cứ ai, cũng sẽ không bị bất kỳ ai cướp đi”.
Đồng thời thu hoạch được ác cảm của hai nhân vật chính, tuy xuất sư bất lợi, nhưng kết quả mỹ mãn.
Trở về phòng, đúng như dự đoán là không có bữa tối, nghĩ cũng biết, Shirakawa Ayako có thể nuốt trôi cơm mới là lạ.
Cảm giác nhập vai hơi vi diệu, cái cảm giác hơi rát nhẹ kia vừa xa lạ lại vừa mới mẻ, tuy là lần đầu thử, nhưng lại mang lại cho Vọng Ngưng Thanh nhiều suy nghĩ.
Hiển nhiên, con người thường bị cảm tính chi phối, có những chuyện không liên quan đến đúng sai, không liên quan đến phải trái, nhưng lại vì vậy mà sinh ra yêu và hận.
“Không phải vì chuyện này “hợp lý”, là có thể xem nó “chính xác” và không hề sinh ra oán hận.”
Cũng như Shirakawa Ayako và Kuga Ren, Shirakawa Ayako yêu thầm Kuga Ren, hai người không phải là quan hệ nam nữ chính thức, nhưng khi thấy Takeuchi Aoko và Kuga Ren thân mật, nàng ta vẫn sẽ vì thế mà buồn thương.
Takeuchi Aoko cũng tương tự, chẳng lẽ nàng không biết Shirakawa Ayako vô tội sao? Người ra lệnh thiết lập cái bóng là gia chủ Shirakawa, nhưng nàng vẫn không thể khống chế được mà sinh ra oán hận với Shirakawa Ayako.
“Thì ra là vậy.”
Vọng Ngưng Thanh suy nghĩ, nguyên nhân nàng không thể đồng cảm với người khác là do nàng quá chú trọng phải trái, đối với người khác mà nói, hợp lý chưa chắc đã hợp tình.
“Người ta đều nói yêu quái là ác niệm sinh ra từ lòng người, vậy ngươi là cái gì?”
Trong viện của Takeuchi Aoko xuất hiện thêm một vũng nước màu xám dưới bóng râm núi giả, trong góc khuất mà cả mặt trời cũng không chiếu tới được.
Yêu khí của vũng nước màu xám này mỏng mảnh đến thảm thương, giống như được sương trắng ngưng tụ mà thành, có một bóng người ướt dầm dề thường cô độc dựa vào giữa những tảng đá bên cạnh vũng nước.
Bởi vì “yêu quái” này vô cùng yên tĩnh, ban đêm cũng không làm kinh động giấc ngủ của Vọng Ngưng Thanh, hơn nữa vì hắn ở đây nên các yêu quái khác đều tránh xa, Vọng Ngưng Thanh liền không trừ khử hắn, mặc cho hắn mỗi ngày nằm trên tảng đá thẫn thờ.
Bị Vọng Ngưng Thanh dùng ngón tay chọc chọc đầu, con yêu quái này cũng còn không kịp phản ứng lại, chỉ chậm rãi và thong thả ngẩng đầu lên, với một tư thế ngước nhìn.
“Ta không nghĩ Shirakawa Ayako sẽ dễ dàng bỏ qua.” Vọng Ngưng Thanh lẩm bẩm.
Chuyện này không khó hiểu, đời trước nữ chính đã bị Aoko cướp đi tất cả, đời này thấy Takeuchi Aoko cứ như chuyện xưa tái diễn, nàng ta cam lòng mới là lạ.
Nếu Vọng Ngưng Thanh đoán không sai, Shirakawa Ayako có lẽ sẽ tung ra thêm nhiều manh mối về dấu ấn Hoả Điệp, đồng thời tìm chút rắc rối cho Takeuchi Aoko mới đúng.
Có nên ra tay trước để giành thế chủ động không? Vọng Ngưng Thanh ngẫm nghĩ, nếu là Takeuchi Aoko, nàng sẽ làm gì đây?
Thiếu nữ ác độc lại âm u, tràn đầy tính công kích này, bước tiếp theo sẽ làm gì đây?
Vọng Ngưng Thanh còn chưa nghĩ kỹ bước tiếp theo, ngày thứ hai đã nghe thị nữ nói, Shirakawa Ayako đã xảy ra chuyện.
Seiu-hime yếu đuối sống một mình trong khuê phòng đã yên lặng biến mất ngay trong phòng của mình, thị nữ và thủ vệ canh cổng không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường, ngày hôm sau, trong nhà ngoài một vũng nước đen hôi thối ra, không còn gì cả.
“Nàng ấy đã bị kéo vào Hoàng Tuyền.” Kuga Ren sau khi kiểm tra sự khác thường, khẳng định như vậy: “Nhà Shirakawa có lối thông với cổng vào Hoàng Tuyền.”
— Đây chính là, nguyên nhân chính khiến yêu quái nhà Shirakawa xuất hiện không ngừng.
…
Vào đêm khuya, nhà Shirakawa đèn đuốc sáng trưng, rối như tơ vò.
Tất cả mọi người đều đi tìm Shirakawa Ayako, ngay cả gia chủ đã đi vào giấc ngủ cũng bị kinh động, Vọng Ngưng Thanh đứng trong bóng râm, từ xa đã nghe thấy tiếng gia chủ và Kuga Ren trao đổi.
So với “Đại Âm Dương Sư” mà mọi người đều biết, gia chủ Shirakawa hiển nhiên càng e ngại thân phận khác của Kuga Ren, vì vậy dù giận dữ ngập lòng, hắn vẫn kiềm chế cảm xúc mà sử dụng lời lẽ tôn kính.
“Ren-kun, tiểu nữ thân thể yếu đuối, ngài nói nàng rơi vào sông Sanzu... Chẳng lẽ là, chẳng lẽ đã dữ nhiều lành ít?”
“Sông Sanzu là quốc gia của người chết, ở lại lâu quả thực sẽ mất đi chính mình, cuối cùng dẫn đến tử vong. Nhưng môi trường trên thực tế tương đồng với hiện thế, hơn nữa Himegimi đeo lá bùa hộ mệnh của ta, chỉ cần kịp thời quay về thì sẽ không có trở ngại lớn.”
“Vậy xin nhờ cậy ngài, Ren-kun, xin hãy mau chóng đưa tiểu nữ quay về. Đại Ngự Sở đã nói muốn gặp tiểu nữ, giờ đã chậm trễ rất lâu rồi...”
Tiếng nói chuyện dần xa, đến thế giới này đã được một thời gian, Vọng Ngưng Thanh biết Đại Ngự Sở tương đương với “Thái Thượng Hoàng” của Trung Hoa, hoàng đế hiện tại lên ngôi ba năm, vẫn chưa lập hậu.
Năm xưa, trong thời gian Trung Cung Fujiwara tại vị, nhà Fujiwara độc chiếm vị trí cao nhất của các danh gia vọng tộc lớn, cho dù Trung Cung Fujiwara qua đời còn gây ra tai tiếng yêu quái gây họa cung đình, cũng không thể cướp đi quyền thế của nhà Fujiwara.
Có nhà Fujiwara làm gương, gia chủ Shirakawa muốn nhòm ngó vị trí Trung Cung cũng là điều đương nhiên.
Gia chủ Shirakawa nghĩ rất hay, mẫu thân của Ayako vốn là Himegimi nhà Fujiwara, nhà Shirakawa và nhà Fujiwara vốn có quan hệ thông gia, nàng lại đẹp đẽ như vậy, vào cung, Đại Ngự Sở nhớ tình cũ của Trung Cung Fujiwara cũng sẽ chiếu cố một hai phần.
Gia chủ Shirakawa không hề biết Ayako yêu mến Kuga Ren, hoặc nói, dù biết cũng chẳng có gì trở ngại, nàng nếu có bản lĩnh giữ chặt trái tim Kuga Ren mà vẫn được Thiên Hoàng sủng ái, gia chủ Shirakawa chỉ biết vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Thân phận của Kuga Ren tuyệt không chỉ đơn giản là Đại Âm Dương Sư.
“Quý phủ...” Sự mất tích của Shirakawa Ayako khiến Kuga Ren nghĩ đến thiếu nữ đã gặp vào ban ngày, dáng vẻ đầy ác ý kia, sự mất tích của Seiu-hime có lẽ liên quan đến nàng.
Nhưng lời chưa kịp hỏi ra khỏi miệng, không hiểu sao lòng lại nghẹn lại. Kuga Ren im lặng thở dài một hơi, cảm thấy mình không nên vội vàng kết luận, bèn chuyển sang dò hỏi.
“Quý phủ có một vị nữ hầu giỏi đao thuật và âm dương thuật không?”
Nếu Kuga Ren chỉ nói đao thuật, gia chủ Shirakawa có lẽ sẽ nhớ đến Takeuchi Aoko, nhưng Kuga Ren đồng thời còn nói âm dương thuật, điều này đã chạm đến điểm mù nhận thức của gia chủ Shirakawa.
“Ren-kun nói đùa rồi, nếu quả thật có người tài giỏi như vậy, làm sao có thể là chỉ là một nữ hầu hèn mọn?” Tưởng Kuga Ren đang đùa, gia chủ Shirakawa cũng phối hợp cười thành tiếng.
“Cũng phải.” Kuga Ren cong môi cười, dung sắc nhạt nhòa như một giọt mực đột ngột lan ra, còn mê người hơn cả hoa Tử Dương nở rộ trong vườn: “Là ta ngây ngốc rồi.”
Mặc dù Kuga Ren có thể khẳng định lãnh địa của nhà Shirakawa đã xuất hiện cổng vào Hoàng Tuyền, nhưng muốn tìm ra vị trí chính xác, vẫn cần sự trợ giúp của một vài vật dụng.
Đối với vị Đại Âm Dương Sư này, bên phía Tsuchimikado rất nhanh đã phản ứng, phái người gửi đến la bàn âm dương và Bách Quỷ Trướng của Kuga Ren, cùng một vài đồ vật vụn vặt như bùa trắng, chu sa.
Việc xông vào sông Sanzu cứu người này, đối với Kuga Ren cũng là một việc vô cùng nguy hiểm, xét cho cùng, linh hồn càng sáng càng dễ trở thành mục tiêu của ác quỷ, mà linh quang của người tu hành vốn đã sáng hơn người thường.
Kuga Ren không nắm chắc tuyệt đối, nhưng cũng không thể lạnh lùng đứng nhìn bi kịch của người khác, đối với khổ nạn của thế giới này, hắn luôn cảm thấy mình làm vẫn chưa đủ nhiều.
Hãy mượn một chút vận may từ vị Himegimi không biết tên kia đi. Kuga Ren nghĩ thầm, hắn chép lại lời chú Đạo gia trên nắp giếng khô, chế thành bùa hộ mệnh đeo bên người.
Không biết vị Himegimi kia rốt cuộc là ai, vì sao lại xuất hiện ở nhà Shirakawa, mà nhà Shirakawa lại hoàn toàn không hay biết về sự tồn tại của nàng.
Kuga Ren khẽ chấm vào giữa hai lông mày của mình, một điểm sáng rực rỡ lơ lửng tại đó.
Hắn đã từng chứng kiến vầng sáng chói lọi nhất, có lẽ cả đời này cũng sẽ không thể gặp được ánh sáng rực rỡ hơn thế.
“Rốt cuộc ngươi là ai...?” Nhìn mặt hồ đang gợn sóng, hắn không tự chủ khẽ thở dài.
...
Vọng Ngưng Thanh giơ “Xuất Vân Bát Cảnh” kề trên cổ của một yêu quái nhỏ, ép hỏi vị trí cổng vào Hoàng Tuyền.
Shirakawa Ayako rơi vào sông Sanzu, việc này tuy không phải do Takeuchi Aoko làm, nhưng có cơ hội tốt như vậy, Takeuchi Aoko không quạt gió thêm củi hiển nhiên là điều không thể.
Nếu Shirakawa Ayako chết ở trong Hoàng Tuyền, gia chủ Shirakawa không thể ăn nói với Đại Ngự Sở sẽ cam tâm dâng tặng địa vị đã nằm trong tầm tay cho người khác sao?
— Sẽ không.
Khả năng lớn nhất, là gia chủ Shirakawa che giấu sự tử vong của Shirakawa Ayako, để Takeuchi Aoko thay thế, từ đó trở thành “Seiu-hime” danh chính ngôn thuận.
Đối với Takeuchi Aoko luôn ghen ghét Shirakawa Ayako, đây là một sự cám dỗ không thể chối từ.
Thuận theo tính tình của Takeuchi Aoko, Vọng Ngưng Thanh dự tính tìm ra cổng vào sông Sanzu, phong ấn cổng vào hoặc nhân cơ hội tiến vào Hoàng Tuyền g**t ch*t Shirakawa Ayako. Dù sao cũng sẽ không thành công, nên làm gì cũng được.
Kể từ khi thay đổi tư tưởng và logic của mình, Vọng Ngưng Thanh có thể cảm nhận rõ ràng sự ngăn cách giữa mình và trần thế ngày càng nhạt, thỉnh thoảng, nàng có thể cảm nhận được cảm xúc thuộc về Takeuchi Aoko.
Nếu là trước đây, Vọng Ngưng Thanh e rằng sẽ lo lắng quỹ đạo và tính mạng của nhân vật chính, từ đó làm ra hành vi đi ngược với tính tình của “Takeuchi Aoko”, nhưng bây giờ thì không.
Nàng chính là Takeuchi Aoko, Takeuchi Aoko chính là nàng, là đóa hoa ác nở rộ giữa màn đêm sâu thẳm.