Shirakawa Ayako biết câu chuyện sẽ xảy ra sau đó, nàng tổng hợp và biên soạn lại những manh mối mình đọc được từ sử sách, mượn cớ nằm mơ để báo cho Kuga Ren.
Nhưng, lịch sử được người đời sau ghi chép khó tránh khỏi việc thêm thắt phóng đại, nội dung lung tung xen lẫn trong đó, vì vậy Shirakawa Ayako không dám quá lời, chỉ nhắc qua một câu “Hoàng Tuyền Tử” mà thôi.
Nàng nắm giữ manh mối, lại liên quan đến dấu ấn Hỏa Điệp, lấy đó làm cớ, việc nảy sinh thêm nhiều tiếp xúc với Kuga Ren trong tương lai cũng là hợp tình hợp lý.
Toan tính nho nhỏ của nữ hài sẽ không khiến người ta chán ghét, nếu biết đối phương yêu mến mình, thậm chí còn cảm thấy hơi đáng yêu.
Nhưng, Shirakawa Ayako biểu hiện quá rõ ràng, là cái bóng “oán hận” Shirakawa Ayako, Takeuchi Aoko không có ý nghĩ khác là điều không thể.
Phải làm sao đây? Vọng Ngưng Thanh trầm ngâm.
Tình yêu nam nữ thời Heian chú trọng phong nhã, về cơ bản là sau khi hỏi thăm được tiểu thư nhà ai dung nhan hơn người, tâm hồn tinh tế nhân hậu liền gửi thơ tình, nếu hai bên có ý, liền gặp mặt vào ban đêm, cùng nhau ân ái.
Phong tục này được gọi là “Yobai” (Đêm Trèo), nếu nam tử có ý với nữ tử liền đến thăm vào đêm khuya, nếu nữ tử có ý với nam tử sẽ mở cửa cho hắn, sau ba đêm liên tục, hai bên trao đổi thơ tình, song phương có thể xưng là quan hệ yêu đương chính thức.
Nhân tiện nói thêm, thời Heian có sự bao dung phi thường đối với cảm tính, ngay cả Thiên Hoàng với quyền lực tối cao cũng biểu hiện rất thông cảm với người mà thê tử mình “từng yêu sâu sắc”.
Không chỉ phân chia thứ tự người đến trước người đến sau, thậm chí còn thông cảm cho tình cảm khó lòng kiềm chế.
Nhưng, Takeuchi Aoko không muốn có quan hệ chính thức với Kuga Ren, ý định ban đầu của nàng chỉ là không muốn Shirakawa Ayako được sống dễ dàng mà thôi.
Trong quỹ đạo ban đầu, những hiểu lầm và trắc trở trong tình duyên của nam nữ chính phần lớn là đến từ Takeuchi Aoko, nếu không có Takeuchi Aoko thêm dầu vào lửa, cặp đôi này còn chưa chắc đã có thể đến được với nhau.
“Nói cách khác, trọng điểm không phải là có quyến rũ được Kuga Ren hay không, mà là có bị Shirakawa Ayako nhìn thấy hay không.”
Với tâm lý học hỏi, Vọng Ngưng Thanh chăm chú nghiên cứu các thị nữ qua lại yêu đương xung quanh, sau đó học được một đống kỹ năng bí ẩn hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Tóm lại, lần đầu tiên gặp gỡ chính là đâm sầm vào nhau tại góc rẽ, rồi ngã vào trong lòng đối phương là được phải không?
Vọng Ngưng Thanh nghĩ như vậy, nhìn thấy Kuga Ren đi qua ở hành lang xa xa, không chút do dự đuổi theo, sau khi tính toán chính xác bước chân của đối phương liền đột ngột rẽ qua góc khuất.
“Bịch” một tiếng, Takeuchi Aoko đâm sầm vào cánh tay của Kuga Ren, lực rất mạnh, không thấy chút giả tạo nào.
Nhưng, Takeuchi Aoko đã tính toán lực va chạm, lại không tính toán được bước chân của mình, bước chân của người tập võ vững như Thái Sơn.
“Xin…?” Lời xin lỗi của Kuga Ren còn chưa kịp nói ra, liền thấy thiếu nữ cúi đầu kia hơi khựng lại.
Ngay sau đó, đối phương với một tư thế hoàn toàn không có hồn, thậm chí có thể nói là rất hời hợt, ngã xuống.
— Dung nhan sau khi trang điểm lộng lẫy của nữ phòng, sự buồn bã trong từng câu chữ của công tử, đều không giả bằng gương mặt không chút gợn sóng của thiếu nữ lúc này.
“.…..”
“.…..”
Thật quen thuộc, sự ngượng ngùng khiến người ta nghẹt thở.
…
Takeuchi Aoko nâng tay áo che mặt, quanh mắt lập tức đỏ lên một vòng.
Lần này thật sự không phải giả vờ, lúc Takeuchi Aoko ngã xuống quên mất mình đang mặc hoa phục nặng mười mấy cân và đôi guốc gỗ cao ngất, kết quả tự nhiên thảm đến mức người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.
Lần này đúng là thiệt thòi lớn rồi. Nàng nghĩ thầm, một tay ấn mạnh vào mắt cá chân đang nhói lên từng đợt, một tay muốn lau đi nước mắt sinh lý tiết ra ở khóe mắt, ngay cả ý định muốn quyến rũ Kuga Ren cũng nhạt đi.
Lần sau, lần sau hãy nói tiếp vậy. Vọng Ngưng Thanh cảm thấy mình xuất sư bất lợi, thực sự không nên tiếp tục thực hiện việc “quyến rũ” đầy nguy hiểm và khó khăn như thế, nàng gắng gượng chống cơ thể bị nặng nề kéo xuống, nỗ lực muốn đứng dậy.
Ngay khi nàng dùng sức, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay.
Mười ngón tay thon dài mảnh khảnh, lòng bàn tay ngửa lên hướng về phía nàng, ngay cả vân tay cũng hiện lên rõ ràng. Nếu để Vọng Ngưng Thanh tự nhận xét, thì chính là thần thanh cốt tú, vừa nhìn đã biết rất hợp để tu đạo.
Vọng Ngưng Thanh không ngay lập tức nắm lấy, ngược lại Kuga Ren nhíu mày, khẽ nói: “Người ở trước mặt, có thể đứng dậy được không?”
Nhờ phúc của cú “va chạm” không hề giả tạo cùng màn “ngã xuống” không hồn kia, Kuga Ren không hề nhận ra thiếu nữ trước mắt đang quyến rũ mình, chỉ cảm thấy đối phương dường như đã chịu đả kích rất lớn, thế cho nên tinh thần không tập trung.
Nhìn tư thế chậm rãi ngã xuống đất vừa rồi mà xem, quả thực đã viết đầy “Không gì đáng buồn bằng tim đã chết”.
“... Trẹo chân rồi.” Thiếu nữ cúi gằm đầu, cả người đều tỏa ra cảm xúc chán nản.
Nàng không chạm vào tay Kuga Ren, vì thực sự không thể đứng dậy nổi, guốc gỗ bị văng sang một bên, mắt cá chân được bọc bởi vớ lụa cũng đã bị bầm tím.
“Ta giúp nàng gọi thị nữ?” Kuga Ren nửa quỳ trên mặt đất, chỉ có như vậy, hắn mới có thể nhìn thấy đôi mắt của thiếu nữ.
“Không.” Ngũ quan không chút biểu cảm của Takeuchi Aoko vẫn tinh xảo và thanh tú, chút buồn rầu nhẹ càng khiến nàng giống một con búp bê gỗ: “Sẽ bị mắng.”
Là cái bóng của Shirakawa Ayako mà lại tự ý tiếp xúc với ngoại nam (đàn ông ngoài tộc), chuyện này không thể dễ dàng cho qua được. Không phải vì lo lắng tâm trạng của Shirakawa Ayako, chủ yếu là gia chủ Shirakawa mà biết được nhất định sẽ vô cùng giận dữ.
Những nữ phòng dạy lễ nghi đó sẽ dùng những từ ngữ duyên dáng và uyển chuyển để nói những lời lẽ cay nghiệt và độc ác nhất trên đời, bọn thị nữ sẽ bàn tán chê bai nàng từ đầu tới chân, Takeuchi Aoko cũng sẽ bị giám sát nghiêm ngặt khắc khe hơn.
Vọng Ngưng Thanh thử đặt mình vào tâm trạng của Takeuchi Aoko, cảm thấy nàng nhất định sẽ không vì quyến rũ Kuga Ren mà hy sinh nhiều đến vậy, dù gì mục đích của nàng là làm Shirakawa Ayako khó chịu, chứ không phải làm bản thân khó chịu.
Đánh giá sơ qua vết thương, cảm thấy mình nghỉ ngơi một lát là có thể tự mình quay về, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Kuga Ren một cái, ánh mắt toát ra chút hoang mang, như thể đang hỏi “Vì sao ngươi còn ở đây”.
Nàng đã quyết định tạm thời dừng tay, không quyến rũ người này nữa, vì vậy hắn có thể đến nơi nào mát mẻ thì đến đó đi.
“Xin hãy đợi một lát.” Kuga Ren nói xong liền đứng dậy đi xa, để lại Takeuchi Aoko một mình ở hành lang dài trong đình viện.
Vọng Ngưng Thanh không quan tâm Kuga Ren đi đâu, chỉ nhịn đau xoa bóp vết bầm ở mắt cá chân, sau khi về phòng rồi bôi chút thuốc, ngủ một giấc thì vết thương cũng sẽ ổn thôi.
Nghỉ ngơi một lát, cảm thấy ổn rồi, Vọng Ngưng Thanh liền xõa tóc dài, dùng dây buộc tóc quấn lại đôi guốc gỗ, dùng tay xách lên rồi định quay về phòng.
“Xin chờ một chút.” Trong lúc không kịp phòng ngừa bị người ta tóm lấy cánh tay, tình cảnh quá đỗi quen thuộc khiến cả hai đều không nhịn được sững sờ một lát, Kuga Ren theo bản năng nới lỏng tay.
Thế nhưng, Vọng Ngưng Thanh bị trẹo mắt cá chân căn bản không thể giữ vững trọng tâm, ngã ngửa về sau liền dựa hẳn vào trong lòng Kuga Ren, mùi hương của cành quýt và gỗ đàn hương tràn ngập, thanh đạm nhưng lại khiến người ta yên lòng.
“Xin hãy ngồi yên.” Kuga Ren thấy thiếu nữ này bị thương rồi mà còn không yên phận, giọng nói lập tức lộ ra vài phần nghiêm khắc: “Nàng là muốn thương chồng thêm thương sao?”
Trong tay hắn cầm một hộp thuốc, hiển nhiên vừa rồi là quay về viện của mình để lấy đồ.
Ai ngờ hắn vừa quay lại đã thấy Takeuchi Aoko chống một chân xuống đất định nhảy lò cò đi, dáng vẻ không hề mong chờ gì ở hắn khiến Đại Âm Dương Sư không nhịn được nghi ngờ, chẳng lẽ chính mình trông rất giống loại người nhân cách tồi tệ sẽ mặc kệ một vị nữ tử bị thương sao? Phát hiện này thực sự khiến người ta chịu đả kích.
Ấn Takeuchi Aoko ngồi xuống bậc thang của hành lang, Kuga Ren mới nâng mắt cá chân của nàng lên kiểm tra vết thương, khi phát hiện vết bầm đã được xoa tan, ánh mắt hơi ngưng lại.
Hiển nhiên, không phải hắn thực sự trông có vấn đề về nhân phẩm, mà là nữ hài này vốn không cho rằng người khác sẽ đối xử tử tế với nàng.
Thường xuyên phải chiến đấu với yêu ma quỷ quái, bị thương cũng là chuyện thường tình, Kuga Ren rất hiểu rõ việc tự mình xử lý vết thương như vậy cần có sức chịu đựng mạnh mẽ đến nhường nào.
Kuga Ren im lặng, băng bó bôi thuốc cho thiếu nữ, bên tai lại đột nhiên lướt qua một hơi thở ấm ướt.
“Đừng động đậy.”
Bàn tay che bên tai kiềm chế phản xạ kháng cự của Kuga Ren, thiếu nữ ngồi trên bậc thang hơi cúi người, mái tóc đen xõa xuống như dòng sông đen lạnh giá, rơi trên vai Kuga Ren, tựa như một vốc nước uốn lượn chảy trôi.
Công tử quỳ một gối, thiếu nữ hơi cúi người, hai người tựa sát vào nhau, thoạt nhìn qua giống như một cặp tình nhân đang trao nhau nụ hôn thân mật.
Cạch. Kuga Ren nghe thấy tiếng cành lá gãy rụng từ đằng xa, ngay sau đó tiếng bước chân vội vàng dần dần đi xa. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy bóng đỏ thoáng qua giữa những bóng cây chồng chất.
Chưa kịp để hắn nghĩ thông suốt, thiếu nữ trước mắt lại đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn về hướng bóng đỏ đi xa với ý vị khó lường, cười.
Thiếu nữ dung mạo tinh xảo tú lệ, cười lên không nói đến xuân sắc rạng rỡ, ít nhất cũng nên ngọt ngào đáng yêu. Nhưng thiếu nữ trước mắt cười lên lại như tẩm độc, tràn ngập ác ý.