Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 51

“Ta không hiểu, ta mạnh hơn hắn, hắn muốn làm tổn thương ta, ta tự nhiên có quyền lấy đi mạng sống của hắn.” Vọng Ngưng Thanh theo lời mèo nhỏ dặn dò, thong thả nói: “Trong núi chính là như thế, hổ muốn ăn ta, nhưng nó đánh không lại ta, cho nên ta giết nó là chuyện đương nhiên. Dù có chết, nó cũng không nên có câu oán hận, bởi vì từ khoảnh khắc nó khiêu khích kẻ mạnh ấy, kết cục của nó đã được định sẵn.”

“Sư phụ không dạy ta không được giết người, ngoài sư phụ ra ta cũng chưa từng thấy những “người” khác.”

“Ta chỉ có đàn của ta, thanh kiếm của ta và thân thể của ta. Vậy nên ta muốn bảo vệ tốt thân thể của ta, đàn của ta, kiếm của ta, có chỗ nào không đúng sao?”

Vọng Ngưng Thanh khi nói những lời này vẫn luôn nhìn chăm chú vào đôi mắt Kỳ Lâm Triệt. Tròng mắt nàng đen trắng rõ ràng, thậm chí ánh lên màu lam đặc trưng của trẻ con, trong suốt đến mức liếc mắt một cái là thấy đáy.

Nàng tựa như hồ nước không người đặt chân trong rừng sâu núi thẳm. Cái vẻ thuần khiết đó giống như thú hoang không rành thế sự, mang theo một tia ngây thơ nhưng lại tàn nhẫn không tự biết. Vừa khiến người ta cảm thấy sợ hãi, lại không kìm được mà nảy sinh sự thương yêu vô hạn đối với nàng. Cái sự thương yêu đó dựa trên sự phỏng đoán và thương hại đối với quá khứ bi thảm của kẻ mạnh, ngay cả Kỳ Lâm Triệt cũng không phải ngoại lệ.

Chỉ cần không phải người táng tận lương tâm, phần lớn đều sẽ có lòng thương yêu đối với trẻ mới sinh, cho dù nàng có phạm phải những sai lầm mà trong mắt người lớn là không thể tha thứ.

“Ngươi có thể phản kháng, có thể chạy trốn, nhưng ngươi cố tình lựa chọn con đường tuyệt tình, cực đoan.” Kỳ Lâm Triệt dời tầm mắt, lạnh lùng nói: “Giết người thì đền mạng, vốn dĩ là chuyện thiên kinh địa nghĩa (lẽ trời đạo đất, hiển nhiên).”

“Thế thì bọn họ càng đáng chết hơn.” Vọng Ngưng Thanh nghiêng đầu, nói: “Những tên mã tặc đó đốt giết cướp bóc, không biết hại chết bao nhiêu người. Cái tên Trương Thiết Trụ đó, thường xuyên tìm kiếm những cô gái trẻ đẹp cho tú bà thanh lâu, kiếm được một khoản tiền lớn rồi ném hết vào sòng bạc. Ta nghe tú bà nói có vài cô nương hắn mang tới có xuất thân quyền quý đều không chịu nổi khuất nhục mà tự sát. Tú bà lo lắng ta xuất thân tốt, liền muốn nhanh chóng bán cho người khác làm thiếp, để khỏi rước họa vào thân. Còn về Vương viên ngoại, hắn càng đáng chết hơn, những tỷ tỷ đó đều nói, hắn tham ô, nhận hối lộ, cướp đoạt dân nữ, chết không đáng tiếc.”

“Dù vậy thì cũng nên do quan phủ tiến hành phán quyết, chứ không phải chết trong tay một người giang hồ!” Kỳ Lâm Triệt bỗng nhiên đứng dậy, không thể nhịn được nữa mà quát.

Vọng Ngưng Thanh không rõ nguyên do nhưng nàng vốn dĩ đang tiến hành tu hành “Mười hai thiếu”, lúc này phí sức nói nhiều lời như vậy còn bị người ta mắng, trong lòng cũng có chút tức giận. Nàng còn nhớ rõ mèo nhỏ nói người này sau này chính là “phiếu cơm” của nàng, là không thể giết người, cho nên chỉ có thể một tay vặn gãy hàng rào, tùy tay nắm lấy một ít đồ vật ném về phía Kỳ Lâm Triệt.

Mặc dù trên đời này có rất nhiều loại võ công nhưng Kỳ Lâm Triệt hiển nhiên là một người thường không biết võ. Hắn bị Vọng Ngưng Thanh ném trúng, tức khắc lảo đảo một cái.

“Đại nhân! Bảo vệ đại nhân!” Các hộ vệ vội vàng vây quanh Kỳ Lâm Triệt.

“Chậm đã!” Kỳ Lâm Triệt nhìn cây bút lông và một mảnh giấy viết lăn trên mặt đất, sắc mặt nghiêm túc mà quay đầu hỏi: “Ngươi lấy mấy thứ này từ đâu ra?”

Vọng Ngưng Thanh im lặng không nóimà bật nhẹ thân đàn, mọi người liền thấy thân đàn “bang” một tiếng mở ra một ngăn bí mật nhỏ. Sau đó, thiếu nữ bạch y thắng tuyết (áo trắng hơn tuyết) liền từ trong đó bốc ra một nắm hạt thông, ném về phía Kỳ Lâm Triệt. Nàng không dùng nội lực, giống như hành động trút giận của trẻ con. Kỳ Lâm Triệt mặt không biểu cảm nhìn hạt thông bay tới, cảm thấy bản thân so đo với một đứa trẻ thật là nhàm chán đến cực độ.

Cho đến khi Kỳ Lâm Triệt cúi đầu, thấy những cuốn sách ban đầu bị ném tới đang mở ra trên mặt đất.

“Đây là…” Kỳ Lâm Triệt nhặt lấy cuốn sách, đọc nhanh như gió.

Trên cuốn sách ghi lại tình hình nhận hối lộ của các quan viên lớn nhỏ ở Lâm Giang và tình hình vận hành của các tuyến ngầm. Mặc dù chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, nhưng cũng đủ để kinh hãi rồi.

Đây chính là tia manh mối mà Kỳ Lâm Triệt đã hao hết tâm tư cũng muốn có được. Hắn muốn hỏi nàng thiếu nữ trước mắt đã làm cách nào để có được cuốn sổ sách này, lại muốn hỏi nàng vì sao lại thu cuốn sổ sách, nhưng cuối cùng sự hoang mang và nghi ngờ tràn đầy trong lòng đều hóa thành một câu hỏi trắng trợn: “Loại sách này ngươi còn có không?”

Giây tiếp theo, hai cuốn sách liền liên tiếp đập vào mặt Kỳ Lâm Triệt.

“Làm càn!” Hộ vệ rút bội kiếm ra, chỉ vào Vọng Ngưng Thanh đang đứng trong nhà giam.

“Thôi.” Kỳ Lâm Triệt đã quyết định không so đo với trẻ con, cầm cuốn sách, phất tay nói: “Mang nàng đi xuống tắm rửa, chuẩn bị cơm tối cho nàng, sau đó mang lại đây gặp bản quan.”

“Này…” Các hộ vệ hơi cứng họng, bọn họ quay đầu lại nhìn thiếu nữ áo trắng mặt không biểu cảm đã vặn cong hàng rào, cảm thấy bắp chân run rẩy.

“Đi thôi, dù sao cũng không giam được nàng.” Kỳ Lâm Triệt cảm thấy mình đối với thiếu nữ trước mắt có thành kiến và hiểu lầm. Mặc dù giết người, nhưng nàng có một cách sinh tồn của riêng mình theo kiểu “lực lượng tối thượng”(sức mạnh là nhất). Mặc dù khác với “luật pháp tối cao” ( luật pháp là nhất) mà hắn theo đuổi, nhưng nàng không phải là loại người không phân biệt phải trái liền dùng võ vi phạm lệnh cấm. Là hắn có chút ý kiến riêng với nàng.

Từ lời nói miêu tả trước đó của nàng có thể cảm nhận được, thiếu nữ áo trắng này tuy không rành thế sự, nhưng trước khi giết người đều đã trải qua tìm hiểu và cân nhắc. Nàng trong miệng nói khiêu khích kẻ mạnh là tìm chết, nhưng không thật sự ra tay đối với hắn và đám bộ khoái đã “bắt” nàng. Nàng trong tay còn giữ bằng chứng phạm tội của Vương viên ngoại, có thể thấy được nàng cũng không ngây ngốc như nàng thể hiện ra ngoài. Còn về mục đích thật sự của nàng là gì, còn phải xem xét thêm.

So với việc giết người, Kỳ Lâm Triệt càng quan tâm đến những ảnh hưởng mà hành động của nàng sẽ mang lại cho quốc gia và thế cục hiện tại.

Kỳ Lâm Triệt hạ lệnh điều tra thật giả của sổ sách. Dù sao cũng là vật qua tay người thứ hai, nội dung ghi lại bên trong có chân thật hay không, nếu không tự mình điều tra một phen thì hắn không tin được. Ngoài sổ sách ra, tuyến ngầm hắn đã mai phục ở Lâm Giang trước đây vốn tưởng rằng sẽ trở nên vô dụng sau cái chết của Vương viên ngoại, nhưng hiện giờ lại có thể lợi dụng lại.

Kỳ Lâm Triệt rất bận, bận đến mức khi hắn tỉnh táo lại, đã là ngày thứ ba sau khi bắt được người. Thiếu nữ áo trắng võ công tuyệt thế kia không chỉ không rời đi, mà còn vô cùng yên tâm ở lại trong phủ hắn, như thể coi phủ đệ hắn là nhà. Các thị nữ có đến báo cáo cuộc sống hàng ngày của nàng, nhưng đến tai Kỳ Lâm Triệt đều là những lời vô nghĩa không có tác dụng gì. Một người giang hồ phóng khoáng không kiềm chế bị quan viên lấy danh nghĩa “giam cầm” trong phủ đệ sao có thể không bực bội chút nào? Đương nhiên, nếu có âm mưu, vậy phải nói cách khác.

Cho đến nay, Kỳ Lâm Triệt gặp phải ám sát và việc “trừ gian diệt ác” có thể nói là nhiều không kể xiết. Hắn cũng không ngần ngại dùng ác ý sâu sắc nhất để suy đoán về giang hồ trên đất nước này.

Bình Luận (0)
Comment