Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 52

“Ảnh Nhất, báo cáo một chút tình hình của nàng.”

“Vâng, chủ tử. Thuộc hạ vô năng, khi ẩn nấp bên cạnh đã bị nàng phát hiện.”

Kỳ Lâm Triệt nhìn người quỳ trên mặt đất, mày nhíu lại. Ảnh vệ (người bảo vệ bí mật) bên cạnh hắn là do tiên đế cố ý phái tới cho hắn, là tử sĩ (người chết vì chủ) được hoàng thất dốc hết sức lực cả nước bồi dưỡng ra, cho dù đặt ở trong giang hồ cũng có thể trở thành cao thủ hàng đầu. Nếu ngay cả Ảnh Nhất cũng không thể ẩn nấp bên cạnh nàng, vậy võ công của thiếu nữ kia phải cao đến mức nào?

Kỳ Lâm Triệt nghĩ vậy, liền cũng hỏi như vậy, Ảnh Nhất suy nghĩ một lát, cúi đầu nói: “Sâu không lường được, chỉ sợ… trên đời này không hơn hai ba người đỡ được một kiếm của nàng.”

“… Ra là vậy”. Kỳ Lâm Triệt nhíu mày, hắn đã có kiến thức sâu rộng về võ lâm và các môn phái võ công, cũng như thế lực và nhân mạch của họ. Tuy nhiên, hắn vẫn không biết giang hồ đã xuất hiện một nhân vật như vậy, một kiếm khách áo trắng đủ để khuấy động giang hồ: “Ngươi có thể nhìn ra lai lịch kiếm pháp của nàng không?”

“Cái này…” Ảnh Nhất do dự một chút, lại cúi đầu nói: “Chủ tử, thuộc hạ vô năng nhưng vẫn dám cả gan góp lờivới ngài – vị cô nương kia e rằng không phải người trong giang hồ.”

“Vì sao lại nói vậy?” Kỳ Lâm Triệt lạnh nhạt mở sách, nhướng mày.

“Ở trong chốn giang hồ lăn lộn, trải qua mưa gió, đa số người giang hồ có lời nói và hành động đều mang theo hơi thở giang hồ rất nặng. Dù là đệ tử nhà cao cửa rộng cũng không ngoại lệ. Cái loại “hơi thở” đó, trong mắt thuộc hạ như vết mực trên tờ giấy trắng vậy, rất rõ ràng.” Ảnh Nhất thấp giọng nói: “Nhưng vị cô nương kia, rõ ràng không có một người dẫn đường tốt hay nói đúng hơn, có người cố ý muốn duy trì tính cách “không rành thế sự” này của nàng. Bởi vì có được tính cách này, nàng mới có thể dùng ra kiếm pháp tốt nhất, đánh ra tiếng đàn tuyệt diệu nhất.”

Tay Kỳ Lâm Triệt cầm bút hơi khựng lại: “Ý là?”

“So với nói là “thuật”, không bằng nói là “Đạo”.” Ảnh Nhất chợt siết chặt năm ngón tay. Hắn nhớ lại tất cả những gì đã thấy khi cố ý theo dõi thiếu nữ áo trắng này trong ba ngày qua, chỉ cảm thấy máu trong lồng ngực đang sôi trào mà gầm thét.

“Tiếng đàn của nàng không hề có kết cấu, bởi vì sư phụ nàng chỉ dạy nàng những chỉ pháp (cách dùng ngón tay) và quy luật vận hành đơn giản nhất, cho nên những khúc nhạc nàng đàn đều là tiếng lòng, là cầm khúc không thể bắt chước lại. Kiếm thuật của nàng chỉ học được mười ba thức đơn giản nhất, cho nên nàng bất kể ra chiêu như thế nào đều là một kiếm lộ nguyên bộ hoàn chỉnh, phát ra một cách tự nhiên, không hề có vẻ gượng ép.”

“Nàng có thể đánh ra những khúc nhạc nguyên bắt nguồn từ trời đất, có thể dùng ra kiếm thuật thiên hạ vô song, bởi vì nàng được mài giũa thành một tấm gương sáng, phản chiếu ảnh thu nhỏ của trời đất.”

Trong phòng rơi vào yên lặng, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng động vụn vặt khi cành cây lay động ngoài cửa sổ.

Không biết đã qua bao lâu, Ảnh Nhất mới nghe thấy tiếng thấp giọng bên án thư (bàn làm việc): “Một người như vậy, còn có thể xem là người sao? Nói là tiên nhân lánh đời cũng không quá chứ?”

Ảnh Nhất không biết nghĩ thế nào, trước mắt hắn dường như hiện lên đôi mắt trong suốt nhẹ nhàng của thiếu nữ áo trắng đó, liền không kìm được nhất thời xúc động: “… Có lẽ vậy?”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Ảnh Nhất liền tự biết không ổn mà cúi đầu. Nhưng mà qua hồi lâu, phía trên vẫn không có tiếng động.

“… Đã biết, ngươi lui ra đi.”

Kỳ Lâm Triệt cho Ảnh Nhất lui về, hắn lật xem thông tin mà thị nữ trình lên, tâm trạng có thể nói là phiền muộn cực kỳ.

Nàng đã rót canh mê hồn cho tất cả những người bên cạnh hắn sao? Vì sao bất kể là thị nữ hay ám vệ, những người đã tiếp xúc với nàng đều nói tốt cho nàng? Nếu nói là vì khuôn mặt xinh đẹp kia, thì cũng không nên ngay cả cô đầu bếp nữ bảy tám chục tuổi cũng bị mê hoặc mới đúng. Hay là nàng đã tu luyện công pháp nội công mê hoặc lòng người nào đó sao?

Kỳ Lâm Triệt quyết định đi gặp nàng, dù sao hắn một mình ở đây hoài nghi suy đoán cuối cùng cũng không thay đổi được gì. Bất kể là âm mưu hay điều gì khác, hắn đều sẽ chấp nhận tất cả.

Kỳ Lâm Triệt không ngờ tới là, khi hắn nhìn thấy nàng, nàng đang ở trên mái nhà lật ngói.

Nói là lật ngói cũng có chút không đúng, chính xác hơn mà nói, nàng là đang luyện khinh công (kỹ năng bay lượn trên không).

Thiếu nữ áo trắng đó đạp lá rụng và gió chiều bay lượn trên mái nhà, tựa như chim bồ câu trắng vừa được lấy ra khỏi lồng hoặc là hạc trắng bay xuống từ đỉnh mây. Sắc mặt nàng nhàn nhạt, không nhìn ra nửa phần hoảng loạn khi rơi từ trên cao xuống. Cái vẻ vô ưu vô bay lượn trên không trung đó khiến người ta không khỏi mê mẩn.

Ngay cả bàn tay nàng hơi mở ra, ống tay áo rộng bị gió nâng lên, đều biến thành những cánh chim trắng như tuyết phủ đầy.

Vọng Ngưng Thanh từ mái hiên bay đáp xuống đất liền phát hiện Kỳ Lâm Triệt đang đứng cách đó không xa.

Nàng chớp chớp mắt, thần sắc đạm nhiên biến thành vẻ ngây thơ vô tội của trẻ con. Nàng xoay tay áo, ý đồ giấu đi thứ đang nắm trong lòng bàn tay.

“… Ngươi giấu cái gì?” Kỳ Lâm Triệt mắt sáng như đuốc, liếc mắt một cái đã nhìn thấu hành động chột dạ của nàng. Hắn bước lên, nắm lấy cổ tay nàng, ép hỏi: “Lấy ra!”

Tròng mắt trong suốt như lưu ly của Vọng Ngưng Thanh hướng về phía trước một cái, ánh chiều tà của mặt trời lặn tan chảy vào đôi mắt đẹp như hắc diệu thạch (đá obsidian) của nàng. Ánh sáng đó gần như muốn làm đau đôi mắt Kỳ Lâm Triệt.

Là mật tin (tin tức bí mật) không thể bị người khác phát hiện? Là độc dược? Hay là thứ gì khác —?

Dưới sự ép hỏi hết lần này đến lần khác của Kỳ Lâm Triệt, Vọng Ngưng Thanh lúc này mới không tình nguyện rút ra bàn tay giấu ở phía sau, để lộ “đồ vật” trong tay.

“Cúc.” Cái “đồ vật” đó phát ra một tiếng r*n r* thê thảm.

“…” Kỳ Lâm Triệt nhìn con bồ câu đưa tin trắng trẻo mập mạp mà thiếu nữ đang nắm trong tay, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhận ra đó là bồ câu nuôi trong phủ của mình. Hắn khàn giọng nói: “… Ngươi bắt nó làm gì?”

Vọng Ngưng Thanh cũng trầm mặc hồi lâu, một lúc sau, mới khẽ khàng: “… Ăn ngon.”

Kỳ Lâm Triệt: “…”

Bình Luận (0)
Comment